13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin tỉnh lại lần nữa vào lúc chín giờ, đầu óc em choáng váng và quay cuồng, từ hôm qua đến giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng, bao tử không chịu nổi cũng phải biểu tình. Em mở mắt một cách khó khăn và dùng tay dụi qua lại để có thể nhìn rõ hơn, người kia đã rời giường từ lúc nào. Kiểm tra điện thoại, em thấy có vài cuộc gọi nhỡ từ anh trai và các bạn, có lẽ họ đã lo lắng rất nhiều nhưng em chẳng có ý định gọi lại, bây giờ toàn thân hoàn toàn không có sức, nhức mỏi ở khắp nơi, các cơ trên mặt chẳng thể giãn ra. Vừa đặt chân xuống đất, toan vào nhà tắm rửa mình nhưng chưa đi được vài bước liền ngã vật ra đó, cảm giác như từng khớp xương bị đánh cho rời cả ra, cơn đau thấu tận trời xanh.

Mọi thứ trước mắt còn chưa kịp hiện ra thì Jimin đã nghe tiếng cửa gỗ bật ra và một vòng tay quen thuộc từ phía sau mà ôm lấy mà kéo em vào lòng hắn, mùi gỗ sồi tuyết tùng nhè nhẹ len vào cánh mũi dường như có tác dụng xoa dịu, em không hề phản kháng hay tỏ ra quá khó chịu. Jungkook cẩn thận đỡ lấy thắt lưng em bằng bàn tay to lớn, nắn bóp xoa xoa khiến người nhỏ hơn phải thoát ra một tiếng thoải mái, đổi lại nụ cười hài lòng kéo dài trên môi.

- Rất đau sao?... _Hắn hờ hững buông một câu hỏi hết sức thừa thãi khiến cảm xúc của Jimin đột ngột tụt dốc.

- Anh còn có thể hỏi thế sao? _Em có chút lên giọng hỏi. _Là vì ai chứ? Còn không phải là vì tên biến thái nhà anh.

- Em mới là không có quyền nói thế khi đã tỏ ra rất tận hưởng lúc ở trên giường. _Hắn không chút nhường nhịn đáp. _Em đừng quên, nhiệm vụ của em là phục vụ tôi. _Hắn hạ tông giọng, tay vẫn không ngừng xoa bóp. _Tôi chỉ thực hiện đúng vai trò của mình thôi...

Jimin trừng mắt nhìn Jungkook, sâu thẳm trong đó là sự ấm ức cùng trách thầm, hắn đúng là một tên lưu manh... một tên lưu manh đáng ghét...

Người nhỏ hơn giận dỗi đẩy Jungkook ra mà đứng bật dậy, hành động đó khiến dây chằng ở lưng em như muốn đứt ra và cơn đau đớn ập đến khiến gương mặt xinh đẹp như biến sắc. Nhưng Jimin vẫn không kêu lên dù chỉ một tiếng, em nuốt từng tiếng rên rỉ vào trong, em không muốn đối phương tiếp tục có cơ hội cười nhạo sự yếu đuối của mình.

Nỗ lực kiên cường, bất khuất của Jimin không làm cho Jungkook cảm thấy khó chịu, thậm chí là còn phấn khích trước sự phản kháng của em. Em càng vẫy cùng, càng chống cự, hắn càng muốn siết tay chặt hơn, cưỡng chế, ép buộc em phải nghe theo mình, đó là một phần nhỏ trong kế hoạch trả thù của hắn. Hắn không thể để cho em cứ thể thoải mái, nhẹ nhàng và dễ chịu khi đang phải trả giá cho cha mình như thế... nhất định không thể...

Jimin trở lại với một cái áo choàng khác, em không thể tìm thấy quần áo của mình trong móc treo, nơi mà em đã để chúng lại sau khi tắm đêm qua. Người lấy chỉ có thể là Jungkook, hắn còn hằng hà sa số những trò mới để chơi đùa với em mà em chẳng thế nào mường tượng được, nhưng lại chẳng thể làm gì khác ngoài đón nhận chúng.

- Mặc đồ vào đi...

Jungkook lúc này đã một thân trang phục chỉnh chu mà ngồi chờ ở trên giường, bên cạnh là quần áo của Jimin được xếp một cách ngay ngắn, chẳng biết được hắn đã lấy chúng lúc nào.

- Tại sao quần áo của tôi lại ở ngoài này?... _Jimin ngây thơ hỏi.

- Chẳng lẽ em không tính giặt lại đồ trước khi mặc? _Hắn hỏi ngược lại.

- Giặt?... _Em vội ôm lấy quần áo của mình, mùi nước xả vải thơm ngát thoang thoảng trong cánh mũi. Hắn giúp em giặt đồ?... Mắt của Jimin lập tức đỏ lên khi thấy quần lót của mình rơi ra giữa áo và quần dài.

- Mau mặc đồ vào, tôi dắt em đi ăn... _Jungkook biết Jimin đang rất đói, trong lúc ngủ hắn còn nghe được bụng em kêu gào.

- Không cần... _Em tròn mắt nhìn hắn. _Tôi sẽ đến bệnh viện...

- Không được. _Hắn dứt khoát đáp. _Cùng tôi đến nhà hàng.

- Tại sao? _Jimin không phục, nếu đã không còn việc gì, hà cớ gì em phải ở với hắn trong khi cha ở trong bệnh viện cần có người chăm sóc chứ?

- Không có tại sao. _Hắn lạnh lùng nhìn nhìn em sau khi xem đồng hồ. _Vẫn chưa đến giờ nghỉ của em đâu, nếu không đi nhà hàng, chúng ta lại làm tình tiếp.

- Anh?...

Jimin nghẹn họng, nói không nên lời vì em chẳng có lí nào để cãi lại hắn cả, biết mình chẳng thể chống lại đối phương, em chỉ đành ôm quần áo mà hậm hực xoay gót hướng vào nhà tắm.

- Đi đâu thế? _Hắn gọi ngược em lại. _Thay ở đây luôn đi, tôi muốn nhìn em.

- Vô lại... _Jimin uất ức chửi, ánh mắt như chứa những viên đạn sẵn sàng bắn về phía Jungkook bất cứ lúc nào.

- Tôi lại cứ thích vô lại như thế. _Người lớn hơn cười đầy đắc ý. _Em cũng chẳng làm gì được.

Chủ tịch Jeon vô cùng hài lòng khi thấy Jimin bất đắc dĩ phải mặc quần áo trước con mắt của hắn, mặc dù em không quay lại nhưng những dấu vết hoan ái trên làn da trắng hồng vẫn làm cho Jungkook thấy rạo rực trong lòng. Hắn nhìn em gần như chẳng chớp mắt, Jimin lúc nào cũng xinh đẹp và càng tuyệt vời hơn khi mang trên mình ấn tích của hắn, bằng chứng em thuộc về Jeon Jungkook. Trông đôi vai em đang khẽ run lên, Park Jimin lúc nào cũng nhỏ bé như thế, mong manh, dễ vỡ như thế, thật khiến cho ai đó cứ muốn ôm vào lòng.

Jungkook đưa Jimin đến một nhà hàng cách bệnh viện mà cha em nằm không xa, dù không có chút tâm trạng nào nhưng lại kiệt sức vì đói, người nhỏ hơn chẳng quá khó chịu khi hắn cứ giữ mãi không thả người thế này.

Khi nhân viên phục vụ bàn đến, hắn chẳng chút chần chừ mà chuyển thực đơn cho Jimin đang ngồi ở bên cạnh đồng thời nói với chàng trai nhỏ một câu ngắn gọn: "Em ấy gọi món."

Jimin nhìn Jungkook đầy biểu tình, nhưng cái bụng của em thì biểu tình hơn gấp mười lần, chỉ nhìn hình ảnh được minh họa trên giấy cũng đủ khiến cho nước bọt của em tiết ra không ngừng. Người nhỏ hơn đảo mắt qua một vòng, món nào em cũng muốn thử, từ lúc về nước đến giờ, ngoài Kim Gia ra, em chưa ghé qua bất kì một nhà hàng nào, hai năm xa quê hương cũng đủ tạo nên cảm giác xa lạ.

Bé cưng tinh nghịch liếc nhìn ác ma bên cạnh đang chăm chú vào màn hình điện thoại, nghĩ bụng phải làm cái gì đó cho nguôi tức trong lòng, thế là hiên ngang, dõng dạc gọi gần hết các món có trong danh sách, tiện thể chọn thêm loại rượu vang đắt tiền nhất. Em gấp thực đơn lại với niềm thỏa mãn trào dâng trong lòng, dù rằng một bữa ăn này thôi sẽ chẳng chiếm được dù chỉ là một góc nhỏ trong tài sản của hắn, nhưng cũng đủ cho em được hả dạ phần nào.

- Bé cưng đúng là đang rất đói... _Jungkook đợi cho nhân viên rời khỏi liền bắt lấy đùi Jimin, không kiêng kị mà xoa xoa bóp bóp khiến người nhỏ hơn phải giật mình.

- Anh làm gì thế? _Em bối rối nói, mắt liên tục đảo xung quanh, cũng may lúc này vẫn còn sớm nên khách trong nhà hàng khá thưa thớt. Cái tên này tại sao bàn rộng như thế nhưng cứ nhất quyết phải ngồi cạnh em để giở trò. _Chúng ta đang ở nơi công cộng đấy.

- Thì sao chứ? _Hắn nhún vai. _Chúng ta còn có thể làm tình ở đây nữa cơ.

Gương mặt dần trở nên biến chất của Jungkook lại khiến cho Jimin thấy sợ, em không cần thử cũng biết rõ hắn là kể nói là làm, em không thể nào hình dung ra được cảnh tượng đồi bại đó. Jimin im bặt, em đột nhiên trở nên ngoan ngoãn và không có bất kì phản đối gì khi bàn tay hư hỏng kia đang luồn vào hai lớn áo mà miết lấy vùng da ở thắt lưng. Em nhẫn nhịn, chỉ mong hắn sẽ quên cái ý tưởng điên rồ kia đi và đừng bao giờ nghĩ lại nữa.

Thức ăn lần lượt phủ kín mặt bàn đến nỗi nhân viên nhà hàng phải ghép thêm một cái bàn nhỏ bên ngoài để chứa cho đủ, Jimin đã chờ gương mặt méo xệch đi vì kinh ngạc của Jungkook nhưng hiện thực lại trái ngược hoàn toàn so với những gì em nghĩ. Đối phương bình tĩnh trải khăn ăn lên đùi, thư thái thưởng thức những món gần nhất, mỗi dĩa một ít khiến em chẳng tránh khỏi thất vọng. Nhưng dù không thành công chọc tức người ta, em cũng chẳng còn hơi sức đâu mà bực dọc, đã đói đến hoa cả mắt rồi, hiện tại chỉ biết cầm lấy nĩa muỗng mà đánh chén thôi.

Cho dù Jimin có đói đến đâu đi chăng nữa thì sự thật em có một cái bao tử nhỏ là không thể thay đổi được, chưa thử được hết một nửa số thức ăn được phục vụ, đã cảm thấy ngang bụng rồi. Người nhỏ hơn loay hoay thêm một chút nữa, đến khi cái bụng không còn chỗ chứa mà vẫn còn vài món chưa thử qua.

- No rồi? _Giọng trầm bên cạnh vang lên khi thấy Jimin dùng khăn lau miệng, riêng hắn vẫn cứ điềm tĩnh đưa thức ăn vào miệng.

- Ừm... _Jimin theo quán tính quay lại nhìn hắn đầy đề phòng, linh tính mách bảo đối phương nhất định sẽ lại làm khó mình.

- Tiếc quá... thức ăn vẫn còn rất nhiều cơ mà. _Người lớn hơn hoàn hảo trưng ra một bộ mặt thất vọng khiến Jimin thấy tội lỗi. _Tôi biết em là cậu ấm được nuông chiều từ nhỏ, nhưng gọi thật nhiều thức ăn đắt tiền rồi bỏ phí thế này không phải là việc nên làm...

- Tôi... _Người nhỏ hơn trở nên lúng túng, phen này gậy ông lại đập lưng ông, muốn chọc tức người ta lại tự mình làm khó mình.

- Chắc không phải là chủ tịch Jung dạy như thế chứ...

- Tôi sẽ ăn hết. _Jimin nghe đối phương mỉa mai nhắc đến cha mình liền buột miệng nói ra mà chẳng thèm suy nghĩ, phút sau hối hận thì cũng đã muộn.

Em nhìn hai bàn đầy ắp thức ăn mà nuốt khan, tay cầm nĩa cũng run run, mạnh miệng là thế nhưng làm sao có thể ăn nổi chứ? Không thể nào đâu...

Jimin cố nhét thêm một miếng thịt vào miệng, cảm giác buồn nôn đã trào nên nơi cuống họng, cách em nhai thật uể oải và chậm chạp nhưng vẫn phải cố để nuốt xuống. Trong khi đó, Jungkook đã buông nĩa mà ngồi khoanh tay giám sát em, hắn chẳng có ý để Jimin phải ăn hết, vốn hắn cũng chẳng phải là loại người biết tiết kiệm gì, chỉ là muốn trêu ghẹo một chút thôi. Nhìn bộ dạng thống khổ của em khiến hắn thấy buồn cười, bé cưng này tuy nhỏ nhắn nhưng ý chí thì rất kiên cường, ở em có một sức hút lạ thường khiến hắn chẳng thể rời mắt được.

Jimin cuối cùng cũng phải đầu hàng, thức ăn không kiểm soát được trào ngược lên khiến em phải lập tức buông hết tất cả để lấy tay bịt miệng, lúc này trong miệng tràn đầy hỗn hợp thức ăn với enzim và axit dạ dày với vị chua và mùi khó ngửi. Em ước mình có thể tống tất cả ra ngoài nhưng trước con mắt của Jungkook, em lại không muốn để điều đó xảy ra.

- Đừng nuốt... _Người lớn hơn bên cạnh thấy biểu hiện của Jimin đã lập tức lấy một dĩa thức ăn đã gần hết mà đưa đến trước miệng em. _Nhả ra... không sao hết...

Hắn dùng bàn tay với hình xăm của mình vuốt dọc sau lưng và vỗ về, miệng không ngừng an ủi em, khi Jimin cho mọi thứ trong miệng ra ngoài.  Mũi của Jimin đỏ lên và nước từ hai mắt trào ra vì cảm giác nghẹn, trong khoảnh khắc này, em đột nhiên muốn khóc thật lớn, và thế là những giọt nước từ phản ứng sinh lí bình thường chuyển thành uất ức, dù người sai trước tiên là em nhưng mọi tội lỗi vẫn là nên đổ lên đầu của Jeon Jungkook.

Chủ tịch Jeon đỡ lấy mặt Jimin nhưng em giận dỗi quay đi và hắn lại nắm lấy cái cằm nhỏ không dùng nhiều lực nhưng đủ để em giữ yên cái đầu của mình. Hắn rút khăn tay từ trong túi quần, nhẹ nhàng lau qua đôi mắt ướt nước và đôi môi lấm lem của em, trong một giây phút, Jimin đã tự hỏi, hắn thật không ngại bẩn sao?...

- Không cần ăn nữa... _Jungkook dùng ngón cái vuốt qua mi mắt của Jimin, lúc này thật muốn cúi xuống hôn vài cái, em chẳng thể biết là hắn đang đau lòng như thế nào đâu.

- Nhưng... thức ăn... _Em nghẹn ngào nói. _Tôi... không phải là một người thích lãng phí đâu...

- Tôi biết. _Câu trả lời của Jungkook không khỏi làm Jimin ngạc nhiên cả vẻ mặt lo lắng của hắn nữa. _Nhưng em không cần phải ăn nữa.

Jungkook gọi đến cậu trai phục vụ bàn lúc nãy và Jimin quá ngại ngùng để có thể ngước lên nhìn, chỉ đành quay về phía người lớn hơn để giấu cái bộ dạng xấu hổ này đi.

- Chỗ thức ăn này chúng tôi không dùng hết, phiền cậu nhờ nhà bếp hâm lại và gói mang về giúp... Còn nữa, chỗ các cậu có thuốc tiêu hóa chứ? Cảm phiền mang đến đây giúp...

Jeon Jungkook trả Jimin về bệnh viện như lời hứa, không chậm trễ dù chỉ một giây, cả một quãng đường xe đi không nhanh nhưng họ cũng chẳng nói với nhau câu nào. Một phần là do chẳng có gì để nói, phần còn lại là cảm giác ngượng ngùng không thể lí giải được trong lòng người nhỏ hơn, người đàn ông này đối với em đôi lúc rất tệ nhưng có khi lại vô cùng ân cần, khiến Jimin cũng chẳng thể nào đoán ra được ý định của hắn. Em vừa mong hắn là một người tốt nhưng cũng lại không, cảm xúc cứ liền tục thay đổi mà chẳng kịp thích nghi.

- Em mang theo đi... _Hắn đặt túi thức ăn từ nhà hàng lên đùi Jimin trước khi em xuống xe, đương nhiên đây không phải là tất cả. _Cơm bệnh viện không ngon đâu...

Lúc này Jimin cũng chẳng có ý định thăm dò cảm xúc của hắn, em khẽ gật đầu và im lặng bước xuống xe. Con BMW vụt đi, tiến thằng đến đường lớn, chẳng hiểu tại sao ánh mắt em lại không ngừng dõi theo cho đến khi đối phương hoàn toàn biến mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net