21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook thả Jimin vào bồn tắm sau khi đã kiểm tra đến ba lần nhiệt độ của nước, ngoài trời mùa đông đã đến gần và hắn phải thật cẩn trọng nếu không muốn bé cưng nhiễm lạnh. Người lớn hơn nở một nụ cười hài lòng khi trông thấy sự thỏa mãn giãn ra trên gương mặt xinh đẹp ửng hồng. Hai mắt em vẫn nhắm, dòng nước ấm ôm lấy cơ thể đem đến cảm giác dễ chịu hơn bao giờ hết, cơ bắp như được thả lỏng và xoa bóp, Jimin hoàn toàn thư giãn.

Chủ tịch Jeon lấy một tấm khăn bông dày để kê giữa gáy Jimin và thành bồn trong khi em đang chìm đắm trong sự thỏa mãn của cơ thể mang đầy dấu tích hoan ái, hắn nhớ ra một việc quan trọng nên đành bỏ lại em mà trở vào thư phòng. Trên đường đi ngang qua phòng khách, Jungkook để ý thấy tô cherry chỉ còn lại một ít, biết rằng người nhỏ hơn thích loại quả này liền định bụng sẽ đặt thêm thật nhiều để cho em ngày ngày được ăn thỏa thích.

Jungkook nhìn video đang chạy trên màn hình, nụ hôn cháy bỏng của cả hai được ghi lại ngay khi hắn đang thúc vào trong em từng nhịp chậm rãi. Đây sẽ là một cú sốc cho Jung Woojin, thấy con trai yêu dấu của mình bị con trai kẻ thù chà đạp dưới thân...

Phải, Jungkook đặt camera ẩn trong phòng làm việc, dĩ nhiên mục đích nguyên sơ ban đầu chẳng nằm trong kế hoạch trả thù mà chỉ để đề phòng, bảo mật các tài liệu quan trọng, nhưng nói hắn gọi em vào với dã tâm không đoan chính là không sai biệt chút nào. Lạ thay Jungkook lại chẳng hề cảm thấy thỏa mãn khi vẽ lên gương mặt đau khổ của ông, thay vào đó là sự chua xót bởi đôi mắt đầy thù hận ngập trong nước mắt của Jimin...

Jungkook thở dài tắt đi đoạn video vẫn còn dang dở, hắn thở dài gập macbook lại, tạm thời chưa có dự tính gì cho thứ vũ khí này, trong lòng nửa muốn sử dụng nhưng nửa kia lại không đồng tình. Lòng thương xót hắn dành cho Park Jimin, không biết tại sao lại lớn đến như thế? Jeon Jungkook vốn không phải là kẻ dễ mềm lòng, càng không được mềm lòng trong sự nghiệp trả thù của mình . Nhưng có lẽ riêng việc này lại không theo ý muốn của hắn, ngay từ lúc đầu, Jungkook đã không được lựa chọn việc gặp gỡ em...

Jimin mơ màng mở mắt, cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẫng và được bao quanh bởi nước, mơ hồ tưởng như bản thân đang được thả trôi trên một dòng sông, lênh đênh, vô định.

- Tỉnh rồi? _Jungkook vuốt đi những sợi tóc ướt trên trán Jimin, ngọt ngào đặt môi lên vầng trán ẩm ướt.

- Anh đang làm gì? _Em tròn mắt nhìn hắn, người vẫn đang cẩn thận dùng khăn miết nhẹ qua từng tấc da trên cơ thể.

- Tắm cho em. _Hắn thản nhiên đáp.

- Tôi... tự mình làm được...

- Xong rồi... _Hắn lập tức đánh gãy lời em, quay lưng tìm đến một chiếc khăn lớn mà mở ra trước mặt. _Đứng lên nào, em đã ngâm nước quá lâu rồi.

- Tôi nói là tôi tự làm...

- Lại tính không nghe lời? _Chất giọng trầm khàn vang lên lạnh lùng như một lời đe dọa khiến em im bặt, ánh mắt cún con chớp chớp vài cái rồi lật đật nhúc nhích.

Jungkook ôm Jimin vào giường, dùng khăn tỉ mỉ lau đi từng sợi tóc mềm mượt của người nhỏ hơn còn em thì chỉ biết tiếp tục câm như hến, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Tốt nhất là đối phương đừng nổi hứng đè em ra nữa là được, Jimin đã kiệt sức lắm rồi, hôm nay còn làm nữa thì em đi gặp ông bà mất.

- Đói chưa?

Jimin lắc nhưng rồi lại vội vã gật, lúc chiều em đã ăn rồi nhưng sau một trận vận động kịch liệt kia, mọi năng lượng đều đã bị rút cạn. Hơn nữa, lúc này cũng đã hơn tám giờ tối, bao tử cũng đến hồi biểu tình rồi.

- Lấy đồ của em mặc vào. _Hắn cười xoa đầu em, nụ cười ngọt ngào khiến trái tim nhỏ bé đập nhanh hơn một chút. _Đợi tôi tắm, rồi sẽ nấu cho em ăn.

Nấu?...

Jimin ngơ ngác nhìn người đàn ông vừa biến mất sau cánh cửa phòng tắm, hắn nói sẽ nấu cho em ăn. Jeon Jungkook biết nấu ăn? Ngồi ngay ra đó hết một lúc, mãi đến khi người lớn hơn trở ra với cơ thể ướt nước được bọc trong áo choàng tắm, em mới giật mình trở về thực tại. Jimin chưa bao giờ có thể phủ nhận vẻ đẹp và sức quyến rũ của Jungkook, nhìn cơ thể cường tráng ẩn hiện dưới lớp vải bông, gương mặt hoàn mỹ được bao lấy bởi những sợi tóc đen ẩm ướt, em chẳng thể ngăn yết hầu của mình vô thức dịch chuyển lên xuống trong cuống họng.

- Sao thế? _Hắn hỏi với nụ cười ma quái như mọi khi. _Hay là em đang muốn "ăn" thứ khác.

- Không! _Jimin vội vàng quấn khăn chạy ra ngoài để tìm giỏ đồ của mình, bỏ lại một Jeon Jungkook đứng giữa phòng chẳng ngăn được tiếng cười của bản thân.

Cứ thế, một người bên ngoài cặm cụi nấu nướng, một người ở trong phòng, làm ổ trên giường mà nghịch điện thoại. Jimin thay đồ xong liền trốn luôn không ló đầu ra ngoài, em muốn tránh mặt Jungkook, chỉ cần không nhìn thấy hắn thì em mới có thể cảm thấy bình thường... về mọi mặt...

Jimin đang mải mê với một clip dạy làm bánh được đề xuất ngẫu nhiên trên facebook, thông báo tin nhắn điện thoại liền nhảy đến, choáng hết một khoảng của màn hình. Số liên lạc không được lưu, nhưng Jimin vẫn biết đó là ai, không hiểu từ lúc nào những con số ấy đã ghi sâu vào trong tâm trí em.

- Em có muốn dùng bữa trên giường không?

Đây là một lời châm chọc. Jimin khẳng định chắc nịch điều đó, hẳn là đối phương đã nấu nướng xong xuôi hết rồi, đợi mãi không thấy em ra nên mới nhắn thế. Thay vì trực tiếp gõ cửa gọi em, hắn chọn cách nhắn tin thế này hẳn là muốn ghẹo em rồi.

Jimin chẳng buồn nhắn lại, em buông điện thoại đẩy cửa ra ngoài, lúc này ai đó đã bày sẵn thức ăn ra bàn lớn và đang chu đáo dọn lại bếp cho sạch. Người nhỏ hơn khép nép đến bên bàn ăn, mắt vẫn dán vào bóng lưng rộng, không biết từ lúc nào hắn đã mặc vào một chiếc áo thun rộng và quần thể thao thoải mái. Vài phút sau em mới cúi xuống nhìn, những thứ trước mặt thật khiến người ta phải kinh ngạc. Chẳng phải vì quá thịnh soạn, Jungkook chỉ làm có một món soup và hai phần bò bít tết nhưng lại chỉnh chu và hoành tráng chẳng khác gì trong nhà hàng năm sao cao cấp.

- Sao thế? _Hắn gọi khiến em giật mình.

Jungkook cũng đang cảm thán trong lòng, chẳng hiểu sao bé cưng trước mặt trong bộ pijama lụa sáng màu cũng quyến rũ đến kinh người như thế.

- Không... _Em ấp úng trả lời, rất nhanh hắn đã đến sát bên cạnh.

- Làm gì trong đó? _Hắn hỏi, đôi tay tự nhiên vòng qua cái eo nhỏ mềm mại, cằm tựa lên đỉnh đầu người nhỏ hơn, tóc em vẫn còn ẩm, hương dầu gội thoang thoảng thật dễ chịu.

- Không... _Jimin ngượng nghịu muốn trốn khỏi người lớn hơn nhưng không thể. _Chơi điện thoại chút thôi...

Jungkook nhìn một lượt từ trên xuống dưới liền không cưỡng lại được mà vùi mắt vào cổ em cọ qua lại hít hà, khiến mặt người trong lòng hoàn hảo đỏ lên như cà chua chín.

- Jimin thơm quá... _Hắn cảm thán với tiếng gầm nhẹ trong cuống họng.

- Ưm... Jungkook... _Giọng Jimin run nhẹ, vừa lo vừa sợ nói. _Tôi... không được nữa đâu...

- Không được?... _Jungkook không thể nhịn được cười trước vẻ ngây thơ và đôi mắt cún con của em. _Xem em kìa... không làm... không làm gì hết...

Hắn dỗ dành Jimin bằng một nụ hôn lên chóp mũi, khiến trái tim em gần như tan chảy, kéo ghế cho em ngồi, đẩy đến trước mặt em dĩa bò đã được chu đáo cắt sẵn. Jimin vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc Jeon Jungkook muốn gì ở mình, đối với em lúc nào cũng tùy hứng, muốn ngọt ngào thì ngọt ngào, muốn thô bạo thì thô bạo. Nhưng chẳng thà hắn cứ mãi cay độc, ác nghiệt với em chứ đừng dịu dàng làm cho em trở nên yếu mềm rồi tổn thương em. Jimin chưa từng yêu, trước những cử chỉ yêu thương, âu yếm của đối phương, em khó mà giữ cho bản thân được tỉnh táo, cũng có thể nói bởi vì ngay từ đầu đã có sự rung động, nên càng khó để em vững lòng.

Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng, Jimin chẳng hé môi nửa lời và Jungkook cũng chẳng khơi chuyện, em ăn như mèo, cứ vài phút lại lén nhìn người đối đối diện. Tầm mắt của em lại rời xuống trên hình xăm trên cánh tay phải chằng chịt dây điện, hoàn toàn bị mê hoặc bởi con mắt màu đỏ nổi bật gần khu vực cùi chỏ.

- Jungkook... _Bỗng nhiên em lại lên tiếng hỏi, mắt vẫn không rời cánh tay của Jungkook trong khi hắn không đáp, chỉ nhìn em chờ đợi. _Tôi... thật sự thì... _Em ấp úng khó mở lời.

- Sao thế? _Hắn hỏi, khóe môi nhấc cao khích lệ.

- Tôi muốn hỏi... thật sự thì... ba tôi đã làm gì?...

Jimin chẳng kịp nói gì hơn, cổ họng em liền nghẹn lại trước gương mặt lập tức trở nên đáng sợ của Jungkook. Dường như hắn đang cố kiềm chế bản thân, không còn là Jeon Jungkook lưu manh hay trêu đùa em mọi khi, thay vào đó chính là hiện thân của ác quỷ. Chính là Jeon Jungkook của cái ngày ba Jung phải nhập viện...

- Park Jimin... _Hắn nói, giọng gằn đầy phẫn nộ. _Tôi cấm em, từ nay đừng nhắc về chuyện này một lần nào nữa.

Nói rồi hắn lập tức đứng lên bỏ vào thư phòng, không thèm hoàn tất bữa ăn của mình, để lại Jimin đáng thương một mình lủi thủi ngồi trên bàn ăn, chẳng kịp nói lên câu "xin lỗi", dù rằng rõ là bản thân em cũng thấy mình chẳng làm gì sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net