24.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin vội vã chạy đến căn hộ của Jungkook, hôm nay em tan làm trễ và còn lỡ chuyến xe buýt cuối cùng đến nhà hắn nữa, và đương nhiên là vẫn chưa có gì để nhét vào bụng rồi.

- Jeon Jungkook ?... _Em cuốn bàn tay nhỏ bé, khẽ đập lên cửa gỗ sau khi đã cố bấm chuông mà chẳng có ai ra đón. _Anh không có trong nhà sao?...

Em nhìn cánh cửa im lìm trước mặt, băn khoăn không biết có nên đập mạnh và lớn tiếng hơn hay không, đôi mắt e ngại đảo quanh một lượt hành lang không một bóng người rồi lại trở lại dán trên mặt gỗ lạnh lẽo. Nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu em cùng nhiều cảm xúc khác nhau, trong một giây em vui mừng trong bụng vì không có động tĩnh từ đối phương cũng chính là lúc nỗi thất vọng từ đâu đó khiến em bồn chồn và sự lo lắng đột nhiên vây đến thúc đẩy em nên thật gõ mạnh lên tấm gỗ cứng.

- Jeon Jungkook?... Anh...

Điện thoại Jimin reo lên trong túi áo măng tô bên ngoài khi em vừa định gào lên thật to và tra tấn cánh cửa bằng những cú đấm không mấy mạnh bạo của mình.

- Jungkook?... _Em bắt máy ngay mà không cần suy nghĩ khi tên liên lạc hiện trên màn hình, lần này thì số của hắn đã có chỗ trong danh bạ của em. _Anh đang ở đâu? Tôi...

- 1013.

Giọng của người đàn ông vang lên trầm lạnh, giá rét hơn cả cái thời tiết ngoài trời khi Jimin cố gắng bắt lấy một chiếc taxi từ dưới sân nhà mình và nó làm tim em chợt nảy lên run rẩy. Hắn ngắt máy ngay khi vừa đọc lên con số cuối cùng khiến Jimin chẳng kịp phản ứng lại, em đứng chôn chân tại chỗ hết một lúc mới ngẫm ra những con số ấy có vẻ là mật khẩu nhà của hắn. Em lẩm bẩm đọc lại trong miệng đồng thời di chuyển ngón tay trên bàn phím cảm ứng.

- ... 1...0 1.. đây là...

Ngày sinh của em...

Cánh cửa bật mở trước khi Jimin kịp hoàn tất suy nghĩ của mình, một mùi hương thơm phức lập tức len vào cánh mũi và đánh thức cái bao tử trống rỗng kêu lên cồn cào. Cẩn thận đặt chân qua cửa, lần theo mùi hương quyến rũ, trước mặt em dần hiện ra một bàn tiệc đã được chuẩn bị với những món ăn hấp dẫn có phần quen mắt.

- Jungkook?...

Jimin thấy người lớn hơn đang ngồi chờ trên ghế, trông hắn chẳng có chút nào gọi là hứng thú với cao lương mĩ vị trước mặt, đôi mắt chậm rãi chiếu vào em như đầu đạn. Hắn đang cố kìm nén bản thân, cố giữ cho sự kích động trong bụng không trào lên và vượt tầm kiểm soát. Jungkook không trực tiếp ra mở cửa cho em không phải vì bản thân đang không tiện, mà lo bản thân sẽ không kiểm soát được mà lột sạch và đay nghiến em ngay tại đó. Hắn đọc mật khẩu, cũng một phần nào muốn gợi ý cho em điều gì đó, tin là em sẽ dễ dàng nhận ra ý nghĩa của những con số.

Sự im lặng của Jungkook càng khiến cho Jimin trở nên lúng túng hơn, em bỗng tự chất vấn bản thân dù rõ ràng mình chẳng làm gì sai và cái cổ nhỏ mặc nhiên cứ muốn rụt vào giữa đôi vai gầy.

- Em trễ....

Cuối cùng hắn cũng lên tiếng, Jimin thở phào nhẹ nhõm, toàn thân của em như được thư giãn với ý nghĩ đơn giản, Jungkook chỉ không vui vì em không đúng giờ.

- Tôi... hôm nay công ti có nhiều việc... _Người nhỏ hơn lắp bắp trong miệng, tự hỏi tại sao mình lại bối rối đến như thế. _Và tôi còn bị lỡ xe buýt nữa...

- Chắc là em chẳng trễ khi người ta hẹn đi ăn đâu nhỉ? _Hắn lạnh lùng hỏi.

- Sao?... _Jimin cảm thấy như bị ngốc đi, hôm nay Jungkook thật kì lạ, đến cả việc hắn nói gì, em nghe cũng chẳng hiểu. _Tôi không cố ý....

- Bỏ đi. _Jungkook ngắt lời em. _Lại đây nào.

Hắn khịt mũi, đảo mắt một vòng khỏi cơ thể trước mắt, đợi em đến bên cạnh mình như được yêu cầu và Jimin thật sự rất ngoan ngoãn, khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn phần nào.

- Hôm nay không mang theo đồ sao? _Hắn hỏi khi không thấy em xách theo cái túi nào.

- Vội quá... _Jimin chớp mắt nhìn quanh, cố tránh ánh mắt của hắn.

- Cởi áo khoác ra.

Người nhỏ hơn lại răm rắp làm theo lệnh của Jungkook, em rũ bỏ áo măng tô và nhanh chóng bị đối phương đoạt lấy mà vắt sang chiếc ghế bên cạnh hắn, vòng tay to lớn sau đó liền quấn quanh hông em.

- Một tuần qua của em thế nào? _Hắn dụi mặt vào bụng Jimin, khiến em thấy vừa nhột vừa ngại.

- Không có gì đặc biệt... chỉ nhiều việc hơn thôi... _Em thành thật nói.

- Vậy sao? _Hắn nhìn em với một nụ cười không thật, giọng điệu lại vô cùng mỉa mai. _Tôi lại nghĩ là em đã rất vui đấy.

Jimin không hiểu được những lời Jungkook nói, em mím môi nhìn một bàn đầy thức ăn, yết hầu bất giác chạy lên xuống và bụng thì sôi réo nhiều hơn. Mọi thứ đều đã được thu vào đáy mắt của người lớn hơn.

- Em đói? _Hắn liếm đôi môi mỏng của mình, tay trượt trên cánh mông tròn của em mà nhào nặn.

- Ừm... _Em khẽ gật đầu, nuốt khan vài cái, em đang đói nhưng cũng cực kì ngứa ngáy vì bàn tay to lớn đang chen vào giữa hai đùi.

- Nhìn có quen không Jimin? _Hắn tiếp tục thao thao bất tuyệt trước con mắt hoang mang khó hiểu của Jimin. _Tôi phải bỏ công sức để tham khảo thực đơn và đặt món thật chính xác...

Jimin cảm thấy ù cạc bên tai, có thể là do kiệt sức vì đói hay chính bản năng em tự cảnh giác trước những lời nói như bông đùa của hắn. Nhưng khi tên của nhà hàng kia hiện ra, kí ức ùa về cùng những tia nghi hoặc khiến em hoảng hốt trong lòng.

- Anh?...

- Cởi quần ra.

- Hả?... _Em lập tức nhìn xuống Jungkook, không ngờ rằng hắn yêu cầu làm tình thay vì để em lấp đầy cái bụng của mình trước.

- Nghe lời, rất nhanh sẽ cho em ăn. _Hắn vuốt ve tren đào tròn, ngon ngọt dụ dỗ. _Một bàn này đều là chuẩn bị cho em hết mà.

Có dự cảm không lành dấy lên trong lòng Jimin và tim em đập ngày càng nhanh, em đã mất một lúc chỉ để thăm dò biểu cảm trên mặt hắn và để trấn tĩnh bản thân. Người nhỏ hơn do dự thêm đôi chút, vẫn là đưa tay tháo bỏ cúc quần và chậm rãi tụt lớp quần tây xuống khỏi cặp chân ngon lành.

- Ngoan.

Jungkook tán dương, hắn cong bàn tay và vỗ vào mông em qua lớp quần lót một tiếng thật giòn giã, lực tay không nhẹ làm Jimin phải kêu lên thành tiếng. Em nắm lấy gấu áo thun, ngỡ rằng hắn sẽ lại bắt mình cởi nó ra và thật sự, Jimin đang cảm thấy chút run rẩy vì cái lạnh cọ vào da thịt theo nhiều nghĩa.

- Tôi có thứ này cho em. _Hắn khẽ nhấc người, đút tay vào túi quần âu đen của mình. _Đón nhận nó thật tốt, rồi em sẽ được ăn thỏa thích...

Jimin cố gắng mã hóa lời Jungkook và đôi mắt em quan sát hắn không hề chớp. Người lớn hơn lấy ra một vật nhỏ màu đỏ hình bầu dục, to gần bằng cái nắm tay của em với một đầu được nối với một vòng sắt nhỏ bằng một sợi dây mảnh, không mấy dài.

- Em biết nó chứ? _Jungkook đưa đồ vật ra trước mắt em, lắc nhẹ và điều đó khiến mọi hô hấp của em trở nên đình trệ.

Chúa ơi... em biết chứ. Đó là trứng rung. Em ngây thơ trong tình dục nhưng không có nghĩa là chưa từng tìm hiểu những thứ đồ này, khi còn ở bên Pháp, bạn học của em ngày nào cũng bàn tán về vấn đề này.

- Jungkook?... anh....

- Lấy dầu bôi trơn lại đây Jimin. _Hắn nhìn thẳng vào mắt em ra chỉ thị. _Em biết nó ở đâu mà...

Jimin im lặng, mắt em gắn chặt vào thứ đồ đó, cảm thấy sợ hãi với ý nghĩ Jungkook sẽ để nó vào trong mình khiến em muốn bài trừ. Nhưng sâu thẳm đâu đó trong tâm trí nằm ngoài kiểm soát của em, Jimin bỗng thấy tò mò, sự tò mò trước đây em đã từng có khi nhìn thấy món đồ tương tự trong ba lô của cậu bạn chung lớp chuyên ngành.

Đôi chân Jimin vô thức nhấc lên trên sàn gạch lạnh lẽo, đôi vớ vải giữ lại cho em chút ấm áp trong khi bắp chân đang dần đỏ lên vì rét buốt.Nhiệt độ trong căn hộ hôm nay có vẻ thấp hơn mọi ngày hoặc chính thái độ của Jungkook làm cho cơ thể em trở nên lạnh toát.

Người nhỏ hơn trở lại với lọ dung dịch quen thuộc trong tay, em đến bên Jungkook và hắn lập tức bắt lấy mông em mà kéo hai cơ thể áp sát vào nhau. Jimin đặt đồ lên lòng bàn tay đang ngửa ra trước mắt, em thậm chí còn chẳng dám thở mạnh.

- Đứng yên tại chỗ. _Hắn lạnh lùng nói, bật nắp chai dầu và đổ thật nhiều lên thứ đồ chơi kia.

Chủ tịch Jeon luồn tay ra đằng sau, móc những ngón tay nhơm nhớm dịch của mình vào đai quần lót của Jimin mà kéo xuống dưới cặp mông tròn đầy, trước khi hắn thấm đều dung dịch trên những ngón tay thon dài.

- Ah...

Người nhỏ hơn kêu lên khi ngón tay đầu tiên không chút chần chừ chen thẳng vào bên trong chẳng hề dịu dàng, em có thể cảm thấy rõ ràng từng chuyển động của nó, cựa quậy bên trong, gãi lên vách tràng và cố tiến sâu hơn nữa.

- Ưm... ha...

Jimin chẳng thể tiếp tục đứng thẳng, hai tay chống xuống mặt bàn để có thể giữ cho bản thân không khụy xuống bởi đôi chân đang muốn run lên, khi Jungkook mon men chen ngón thứ hai vào. Người nhỏ hơn nghĩ rằng mình đang bắt đầu tiết dịch, những tiếng nhóp nhép vang lên ngày một lớn và biến em thành một quả cà chua chín, em không đau, chỉ cảm thấy bản thân đang cố nới rộng để tiếp nhận sự căng trướng này.

- Bình tĩnh đi bé cưng, mông em đang vểnh cao quá rồi đấy...

Bằng một phép màu nào đó, Jimin chẳng biết được mình đang gần như nằm ra bàn, hai chân nhón cao và nhấc hông để lối vào bên dưới có thể mở rộng hơn, thuận tiện cho Jungkook chạm đến nơi mà em muốn.

- Đừng vội nứng, em còn một bữa tối cần hoàn thành đấy...

Những lời nói của Jungkook khiến Jimin cảm thấy nhục nhã quá đỗi, sống mũi cay xè và em đang cố để giữ cho nước mắt đừng rơi. Jungkook rời đi mà chẳng chạm vào nơi gồ lên phía trong, hoặc do hắn cố tình bỏ mặc nó, cố tình muốn chơi đùa với người nhỏ hơn và khiến em phải chật vật.

- Giữ yên đó.

Hắn nói và Jimin lại cảm thấy dị vật to lớn chán trước lối ra vào đang khép mở của mình, Jungkook nhấn thứ đó vào với một lực không quá mạnh, nhưng hắn lại cố tình xoay cổ tay, chà đạp lên nụ hoa nộn thịt khiến em phải nức nở rên rỉ. Người nhỏ hơn choáng váng, lần nữa em cảm nhận rõ ràng vật đang từ từ trượt vào bên trong mình, lỗ huyệt đang từ từ nuốt trọn nó đầy nỗ lực.

- Em nên nhìn nó bé cưng... _Hắn lạc ác ý châm chọc. _Em ngấu nghiến và tham lam như thế nào.

- Hư... câm miệng... ah...

Jimin đạt đến giới hạn chịu đựng, em phẫn nộ muốn chửi đổng nhưng rồi lại phải nín thinh khi mông bất ngờ nhận một cú tát mạnh, và điều đó đẩy thứ đồ chơi kia nghiến lên tuyến tiền liệt nhạy cảm, em như bị sóng đánh trượt khỏi điểm neo.

- Đứng dậy nào.

Hắn vuốt lưng Jimin, đỡ em trên đôi chân yếu ớt run rẩy của mình, phía sau quần lót ướt nhẹp đã được kéo lên ngay ngắn.

- Em cứng rồi hả Jimin? _Hắn vô sỉ nắm lấy thành viên nóng hổi đang sưng lên trong lớp quấn lót trắng, xoa nắn, miết lên đầu dương vật rỉ nước. _Ai dạy em hư hỏng thế này?...

Jimin thở phì phò vì tức giận, hắn chưa bao giờ sỉ nhục và xúc phạm em đến như thế trước đây, đôi tay nhỏ chẳng thể bình tĩnh mà nhấc cao, chuẩn bị đáp xuống gương mặt đểu giả... thật không may là hắn đã bắt được em...

- Sao thế Jimin?_Hắn trừng em đầy đàn áp cùng đe dọa. _Muốn đánh tôi sao? Gan em lớn hơn nhiều rồi hả?

Em không đáp, dùng hết sức lực để giật tay ra khỏi cái nắm của hắn, rằng nghiến chặt, mặt quay sang phải, cố không nhìn hắn để có thể bình tĩnh hơn. Nhưng dù phẫn uất đến đâu, dương vật bên dưới vẫn cứ thế ngẩng cao đầu...

- Park Jimin... _Hắn nổi giận siết lấy cái cằm nhỏ, ép em nhìn thẳng vào mắt mình. _Đừng quên giao kèo của chúng ta, đừng quên ai mới là người nắm quyền... và đừng khiến tôi phải hành xử độc ác hơn... nghĩ cho gia đình mình đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net