41.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung Hoseok bỏ về trong cơn thịnh nộ, thay vì tiếp tục chạy đến mà chất vấn Jungkook như dự định, anh lại lựa chọn rời đi. Chắc có lẽ vì Yoongi đã tạo ra một cú sốc lớn, khiến hắn chẳng thể tiếp tục nghĩ gì hơn. Hoseok ghét cảm giác bị phản bội, nhất là từ những người mà anh yêu thương nhất. Từ nhỏ đến lớn, hoàng tử lớn nhà họ Jung đã có chấp niệm về tính chiếm hữu của mình, anh không cho phép những người bên cạnh rời xa và có lỗi với anh, cũng như không cho phép bất kì kẻ nào làm tổn thương đến những người mà anh yêu thương.Vậy mà ngày hôm nay, ngay cùng một thời điểm, tưởng như tổng giám đốc Jung bị phản bội đến hai lần, từ hai người quan trọng nhất với cuộc đời anh.

Jimin vẫn chưa có nhận thức gì về điều mình sắp phải đối mặt, em đã có một khoảng thời gian tuyệt vời ở bên cạnh Jungkook và chuyến du ngoạn thủy cung hôm nay thật quá đỗi tuyệt vời. Mê mẩn với bức tranh lung linh mà Jungkook vẽ, thiên thần nhỏ của chúng ta đã phải mất đến tận một giờ đồng hồ để suy nghĩ đến việc nên đặt nó ở đâu trước khi quyết định dọn dẹp tường phòng ngủ. Em học theo Jungkook, treo bức tranh quý giá ấy ngay sát bên giường của mình, để mỗi sáng thức dậy hay hằng đêm, trước khi chìm vào giấc ngủ, em đều có thể nhìn thấy nó mà nhớ đến hắn, nhớ đến phút giây ngọt ngào khi cả hai ở cùng nhau.

Có lẽ Jimin đã có một giấc ngủ ngon, một giấc mộng đẹp như em đã mường tượng ra cùng với khung cảnh ngày hôm ấy. Đã hơn một lần em tự hỏi, nếu như ngày ấy em chẳng vội bước qua đường, liệu Jungkook có đuổi theo và níu em lại, để cuộc tình của họ bắt đầu sớm hơn bây giờ? Và biết đâu cũng chính nhờ thế mà mọi kết quả đau thương sau này đều sẽ được thay đổi, sẽ ít đau khổ hơn...

Nhưng ngay từ cái có lẽ đầu tiên đã không thể xảy ra... Tiếng chuông cửa liên hồi vang lên dồn dã trong màn đêm kéo Jimin khỏi suy nghĩ màu hồng của mình và làm em giật mình. Đồng hồ lúc này đã điểm mười một giờ khuya, ai lại đến tìm em vào lúc này? Hơn nữa đối phương còn vô cùng gấp gáp, liên tục tra tấn chuông cửa nhà em không thôi khiến Jimin đâm ra sợ hãi. Em bước vội ra cửa nhưng lại rón rén không dám nhìn qua lỗ nhòm hay kiểm tra camera, lỡ đâu bên ngoài lại có cảnh tượng không nên nhìn thì chỉ có Thượng Đế mới có thể cứu em.

Jimin mở màn hình điện thoại, sẵn sàng bấm gọi Jungkook bất cứ lúc nào, trước khi lấy hết can đảm vốn có để kiểm tra xem kẻ bên kia tấm gỗ là ai. Siết chặt thiết bị cầu cứu trong tay, cơ thể em bất giác ớn lạnh và những đầu ngón tay thì run lên bần bật trước màn hình nhỏ kế bên cửa. Nhỡ đâu ngoài đó không phải người thì sao? Màn hình còn chưa kịp hiện lên, hai mắt em nhắm tịt, mãi cho đến khi người ngoài cửa đã mất hết kiên nhẫn mà vừa đập của vừa gọi.

- Park Jimin... mau mở cửa. _Giọng lè nhè vì men rượu của đối phương vang lên khiến Jimin không khỏi bất ngờ.

- Yoongi? _Jimin mở to mắt, nhìn thấy được rõ gương mặt đỏ bừng của bạn mình qua màn hình nhỏ liền lật đật mở khóa cửa. _Có chuyện gì thế?

Đối phương chẳng vội trả lời, cứ thế nhìn em với ánh mắt đầy tia phức tạp trong khi cơ thể thì không ngừng chao đảo. Trên tay Yoongi còn xách theo một bịch đầy những lon bia từ cửa hàng tiện lợi dưới nhà, điều này càng khiến cho Jimin cảm thấy khó hiểu hơn cả, chẳng biết điều gì đã làm cho bạn của em trở thành cái bộ dạng này.

- Cậu sao thế? Yoongi. _Em tiến đến, đỡ lấy cơ thể đang muốn đổ xuống của Yoongi. _Tại sao lại uống nhiều thế?

- Park Jimin... _Chẳng biết có tự chủ được lời nói của mình hay không, Yoongi cứ thế lèm bèm trong hơi men, để mặc cho Jimin kéo cả cơ thể mình ném lên sofa. _Uống với tớ đi...

- Cậu đã say lắm rồi đầy Yoongi. _Em không hài lòng giật lấy túi nhựa mà cậu đưa ra trước mắt mình. _Vẫn còn muốn uống hay sao?

- Park Jimin... _Người đang nửa ngồi nửa nằm trên ghế lại gọi. _Cậu là đồ ích kỉ...

- Vâng, dù có nói thế, tớ cũng không uống với cậu đâu. _Em ngây thơ đáp, tay chân bận rộn giúp bạn cởi giày và tìm tư thế nằm thoải mái. _Rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến Min đại tiên sinh của tớ trở thành tên bợm rượu thế này?

- Không đúng...

- Sao cơ? _Em phồng má, ngồi dưới sàn nhìn bạn hỏi.

- Tớ mới là người ích kỉ... _Yoongi nhìn người đang kề bên mình, người bạn thân thiết từ thuở ấu thơ mà hai mắt như có chút kích động.

- Yoongi? _Jimin nhận ra sự run rẩy trong giọng trầm thường ngày và đôi mắt với nét buồn dần hiện lên rõ ràng hơn của bạn. _Có chuyện gì thế?

- Hoseok biết rồi. _Cậu hờ hững trả lời.

- Hoseok? Anh ấy biết... _Nét hoang mang hiện lên trên gương mặt non nớt của Jimin và dần chuyển sang lo sợ. _Anh Hoseok... biết?

- Chuyện giữa cậu và Jungkook. _Người đang nằm trên sofa đảo mắt, dường như trong cơn say, cậu lại càng tỉnh ra.

- Sao chứ? _Jimin thốt lên, cho dù em đã chuẩn bị sẵn tinh thần cũng không thể tránh khỏi cú sốc này. _Anh ấy làm sao mà biết?

- Sáng nay... _Yoongi thở dài. _Chúng mình bắt gặp hai người ở thủy cung.

- Vậy sao? _Em liên tục chớp mắt, nhìn xuống đất rồi lại nhìn cậu. _Tại sao hai người lại đến đó?

- Chỉ có mình cậu với Jungkook biết hẹn hò hay sao?

- Gì chứ?

- Tớ và Hoseok đang hẹn hò. _Yoongi chống tay ngồi dậy trong cơn choáng váng ở đầu, cậu cũng không muốn tiếp tục giấu diếm chuyện gì nữa. _Đã được hơn một tháng rồi.

- Cậu? Và Hoseok nhà tớ? _Một cú sốc nữa bất ngờ ập đến khiến Jimin muốn choáng ngợp.

- Đúng vậy. _Yoongi nhìn bạn. _Bây giờ thì chúng ta hòa rồi. _Cậu đã biết tớ cùng anh trai cậu cũng đang yêu đương lén lút.

Jimin nhìn bạn không nói, vì ngay lúc này em cũng chưa biết nên nói gì. Em có nên tức giận vì bạn thân cùng anh trai giấu mình yêu nhau, vui mừng vì họ nhận ra được tình cảm và quyết định đến với nhau, hay tiếp tục lo sợ vì Hoseok đã biết chuyện của mình và Jungkook?

- Nhưng mà bây giờ cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. _Cậu nhìn em cười nhạt nói. _Hoseok hiện tại cũng chẳng còn muốn nhìn thấy tớ nữa. Cậu và tớ, rồi cũng sẽ sớm kết thúc cái tình yêu vọng tưởng của chúng ta mà thôi.

Min Yoongi hờ hững buông lại một câu cuối cùng rồi cất bước rời đi. Chính cậu cũng không biết bản thân đến đây để làm gì, nói ra những lời như vậy với Jimin sẽ có ý nghĩa gì? Liệu sẽ có điều gì thay đổi? Ban đầu chính là trách móc, nhưng khi nhìn thấy vẻ thơ ngây của em, cậu lại nhận ra bản thân mình thật nhỏ nhen và ích kỉ đến nhường nào. Từ trước đến nay vẫn luôn là như vậy mà, Jimin luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn được yêu thương, đến cả chính cậu cũng chẳng thể nào có ý nghĩ buộc tội em dù chỉ là một chút thôi.

- Yoongi? Cậu đi sao? _Jimin thấy bạn bước đi không vững, vừa lo lắng lại bối rối, lúc này Yoongi không còn đơn giản là người bạn thân thuở bé nữa, mà chính là người anh trai em yêu.

- Phải về chứ? _Yoongi từ cửa ngoái lại với nụ cười vô cảm. _Không cần lo cho tớ đâu.

Nói rồi bóng lưng gầy lên biến mất sau cánh cửa gỗ im lìm trong khi Jimin chỉ biết đứng yên bất động. Em nên làm gì tiếp theo? Em cũng không biết nữa, liệu có nên tìm Hoseok để giải thích, hay cứ thế mà lẩn tránh vì lúc này em vẫn chưa đủ sẵn sàng để rời bỏ Jungkook. Trong vô vàn suy nghĩ, em lại quyết định gọi cho hắn, người duy nhất em muốn nghe giọng và có thể an ủi em lúc này.

- Jimin? _Jungkook chẳng cần đợi đến hồi chuông thứ hai để nhấc máy, đầu dây bên kia lập tức gọi tên em.

- Jungkook... _Em vội vàng gọi giọng như mếu. _Hoseok biết rồi..

- Em nói sao? _Nghe tông giọng cuống quýt, sợ hãi của bé cưng, người lớn hơn đang nằm trên giường, lòng liền trở nên bồn chồn.

- Hoseok đã biết chuyện của chúng ta rồi... _Em cảm nhận được sự lo lắng từ đối phương, liền được đà làm nũng. _Tôi phải làm sao đây?

- Jimin, bình tĩnh. _Jungkook chưa có câu trả lời thích đáng, nhưng trước tiên phải trấn an Jimin đã. _Sẽ không có chuyện gì đâu.

- Sao lại không có gì? _Em đương nhiên không tin những lời dỗ ngọt của hắn. _Anh ấy nhất định sẽ không để yên.

- Anh ta tìm em rồi? _Hắn hỏi, nắm bắt tình hình là điều cần thiết.

- Không. _Em nhỏ giọng đáp. _Là Yoongi vừa đến báo cho tôi biết.

- Min Yoongi? Cậu đang ở chỗ em sao? _Jungkook đảo mắt nhìn quanh, một vài ý nghĩ sâu xa đã hiện lên trong đầu.

- Không, cậu ấy vừa về rồi.

Lí trí Jungkook bảo rằng Yoongi có thể đã là người tố giác họ với Jung Hoseok nhưng thâm tâm hắn lại không tin điều đó, lại càng chẳng tìm được một lí do thích hợp để cậu làm thế. Trước mắt Jung Hoseok vẫn chưa có động thái gì, hắn nên nghĩ ra cách đề tiền trảm hậu tấu, đi trước một bước.

- Nghe tôi đây Jimin, em đừng sợ. _Hắn dịu dàng nói qua điện thoại như dỗ ngọt. _Chúng ta còn chưa chắc được anh trai em đã biết đến đâu. Hơn nữa anh ta cũng chưa chủ động tìm đến, đừng vội rối.

- Nhưng mà...

- Nghe lời tôi. _Hắn nói chắc nịch. _Nhất định mọi chuyện sẽ ổn thôi, tôi sẽ xử lí được tất cả.

- Anh... tính làm gì? _Jimin có chút e ngại hỏi.

- Nhất định không làm hại đến anh trai em. _Jungkook nghe nói liền hiểu ra điều khiến em bận tâm, vì thế mà lập tức đưa ra lời hứa. _Bây giờ nghe lời tôi, đừng nghĩ nhiều.

- Ừm... _Người nhỏ hơn kêu nhẹ, em miễn cưỡng gật đầu mà trong lòng vẫn không yên.

- Ngày mai có muốn cùng ăn trưa không? _Hắn chủ động đề nghị, cốt là muốn nâng tinh thần của bé con lên một chút.

- Hmmm.... muốn. _Jimin ra vẻ trầm ngâm một đoạn, sau cùng vẫn là đồng ý.

- Tốt. _Hắn gật đầu, môi bất giác kéo thành nụ cười yêu chiều. _Trưa mai đến văn phòng tôi nhé, tôi sẽ dặn thư kí để em vào, còn bây giờ thì đi ngủ đi.

- Ừm, anh ngủ ngon.

Nghe lời Jungkook, trưa hôm sau Jimin tìm đến văn phòng chủ tịch, thư kí bên ngoài thật sự cứ thể để em đi vào mà không nói gì. Chẳng dễ dàng để có thể tìm ra một cái cớ từ chối ăn cơm cùng đồng nghiệp mà lên đây, cũng bởi Lee Junsook dạo này luôn biến mất dạng sau mỗi tiếng chuông báo nghỉ trưa, Han Jihee càng không muốn để em đi.

Phòng chủ tịch rộng lớn, chiếm hết phần lớn không gian tầng cao nhất của tòa nhà, khác với tưởng tưởng của Jimin về sự xa hoa lộng lẫy, nó lại giống như phòng đọc sách ở nhà của hắn với phiên bản phóng đại hơn. Lúc này Jungkook không có ở trong phòng, cả một không gian mênh mông bát ngát lại chỉ có một mình Jimin khiến em nhất thời không nên làm gì, tự hỏi đối phương rốt cuộc là đã đi đâu rồi.

Jimin tiến đến bàn làm việc của người lớn hơn đầu tiên, em bị thu hút bởi những thứ được bày biện ngăn nắp trên bàn gồm có bảng tên, hình ảnh gia đình hắn bên Pháp và một số đồ vật hay ho khác. Nhìn xấp tài liệu như vẫn đang đọc dở trên bàn, em đó là hắn chỉ mới vừa có việc ra ngoài mới đây thôi, em khá tò mò muốn nhìn qua thử nhưng trong lòng vẫn luôn biết đó là điều không nên.

Chẳng biết có gió từ đâu trong căn phòng kín, thế là đám giấy tờ đang yên lành khi không lại bị thổi rơi xuống chân ghế, bất ngờ cho Jimin một lí lẽ chính đáng để liếc sơ qua chúng. Em bước vòng ra phía sau bàn lớn, khom người nhặt lên từng tờ A4 rời rạc, hóa ra đó là báo cáo chỉ số và doanh thu của công ti. Nhưng trông có vẻ tháng rồi Vegeance hao hụt không ít nhỉ?

Vô tình nhìn vào màn hình máy tính vẫn đang mở của Jungkook, Jimin bỗng bị thu hút bởi một thư mục lạ với cái tên quen thuộc. "Gửi Jung Woojin"...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net