44.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt một tuần sau đó, Jimin không hề đến công ti và cũng chẳng chịu gặp Jungkook lấy một lần, mặc cho hắn ngày ngày kiên trì đến ngồi trước cửa nhà em mỗi buổi chiều tan làm. Lần nào hắn cũng nhấn chuông cửa, nghe lời từ chối của em, rồi sau đó, tựa lưng vào cửa chờ đợi đến tận khuya. Những ngày đầu đã thu hút không ít sự chú ý từ hàng xóm của Jimin, nhưng sau đó mọi người cũng dần cho nó là một điều bình thường xảy ra hàng ngày mà thôi, cư dân ở khu chung cư này sống tĩnh lặng và độc lập với nhau, họ cũng không rảnh hơi để tâm chuyện bao đồng.

Jimin nhất quyết không chịu ra ngoài với Jungkook, nhưng điều đó không có nghĩa là em ở trong nhà sẽ thoải mái ăn uống, nghỉ ngơi. Sau mỗi một lần từ chối người lớn hơn, em cũng đều ngồi xuống bên cửa, mường tượng được hơi ấm và thanh âm của đối phương thông qua lớp gỗ dày. Áp tai cố nghe động tĩnh bên ngoài, em chẳng thể ngăn nước mắt mình cứ thế rơi xuống, thấm ướt mặt, Jimin muốn lắm lao ra cùng người em yêu, nhưng em lại không cho phép bản thân được làm thế. Hai người cứ ngồi đó, không thể nhìn thấy người kia, chỉ có thế tự vẽ ra đối phương, gặm nhấm nỗi đau và dày vò trái tim mình.

Cửa nhà Jimin chỉ mở ra khi đã quá nửa đêm và Jungkook cuối cùng cũng chịu về nhà, hắn luôn để lại một cái gì cho em. Khi là một phần cơm tối thịnh soạn, khi là một hộp sữa tươi, có hôm là một chậu hoa hay một con gấu nhỏ... có vẻ là những món đồ mà hắn tình cờ nhìn thấy trên đường khi tâm trí đang nghĩ đến em. Tất cả chúng đều được Jimin thu lại và cất giữ cẩn thận, tuy em đau, tuy em hận, nhưng không thể chối bỏ rằng em yêu hắn rất nhiều...

- Hôm nay là cái gì thế?

Một giọng phụ nữ lạ vang lên sau lưng khi Jimin đang khom người nhặt lấy mô hình người gỗ Pinocchio mà Jungkook để lại dưới đất, khiến cho em một phen giật mình trước khi quay lại để nhìn xem đó là ai.

- Đã hơn một tuần rồi nhỉ? _Cô nàng nhún vai, không hề nao núng trước con mắt hoang mang đầy kinh ngạc của Jimin mà tiến tới ngồi xuống bên cạnh em. _Đáng yêu. _Cô vươn ngón tay chạm vào cái mũi dài của người gỗ với nụ cười xinh đẹp của mình, trông cô gái thật lộng lẫy và kiêu sa như một nữ thần. _Người đàn ông đẹp trai đó đã lừa dối cậu sao?

Jimin nhíu mày nhìn cô rồi mới nhận ra ý nghĩa của Pinocchio trong tay mình, cũng ngay lúc này mọi kí ức ùa về lại khiến em đau khổ cùng cực.

- Oh chết! Tôi còn chưa giới thiệu nhỉ? _Cô nàng nhìn thấy nét buồn bã trên gương mặt trắng trẻo của Jimin, lại nhớ ra đây là lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau. _Tôi là Im Daewon, sống ở đây cũng được một năm rồi, nhưng vì tính chất công việc, ngày nào cũng đến nửa đêm mới về nên không mấy khi gặp mặt mọi người.

- Oh... _Jimin đáp nhẹ hều thiếu sức sống, vì em vốn cũng đang không có tâm trạng làm quen lúc này. Nhưng theo phép lịch sự tối thiểu, em biết mình cần phải đáp lại đối phương _Tôi là Park Jimin, vừa chuyển đến khoảng hai tháng, cũng không thường xuyên gặp mặt, giao lưu với mọi người.

- Nghe có vẻ như chúng ta hợp nhau đấy. _Cô nàng hào hứng đáp. _Thật ra là nhờ bạn trai cậu chúng ta mới gặp nhau.

- Bạn trai? _Jimin lại tròn mắt nhìn Daewoo, hai chữ "bạn trai" nghe có chút chấn động nhưng lại bất giác khiến em trở nên ngại ngùng. _Anh ấy... không phải bạn trai tôi.

- Không phải sao? _Cô gái bày ra vẻ mặt khó tin, nhìn qua là biết anh chàng trước mặt vì giận dỗi mà không thèm nhận người yêu đây mà. _Ngày nào người đàn ông đầy phong thái đó cũng đến ngồi ở đây, đẹp trai đến nỗi tôi không kìm được lúc nào cũng phải liếc nhìn một cái.

Trước lời trầm trồ của Daewon, Jimin không nhận ra rằng em đang quăng cho cô một ánh mắt cảnh báo với những tín hiệu ghen tuông. Sâu trong thâm tâm em vẫn xem Jungkook là người đàn ông của mình, đối phương lại ngang nhiên kể về việc bản thân đã tăm tia hắn thế nào thật khó mà chấp nhận nổi... Nhưng thật may là cô nàng đã không thấy ánh mắt đó của em.

- Tôi luôn nghĩ là hẳn là bạn gái của anh ta cũng phải là tiên nữ cơ nhưng hóa ra lại là một cậu con trai... Oh tôi xin lỗi, không có ý gì đâu. _Cô vội vàng che miệng sau khi biết mình đã lỡ lời. _Chỉ là "tưởng" thôi, tôi không có miệt thị.

- Không sao tôi hiểu mà. _Jimin cười nhạt.

- Nhưng cậu đúng thật là rất xinh đẹp. _Cô nàng lại tấm tắc .

- Xinh đẹp?

- Ấy chết, tôi lại vô ý nữa rồi. _Lần này Daewon vỗ thẳng vài cái vào miệng mình, hành động này khiến Jimin chẳng nhịn được mà mỉm cười nhẹ. _Dù là chẳng ai dùng từ "xinh đẹp" với đàn ông, nhưng cậu thật sự... tôi chẳng có từ nào để diễn tả cả. _Cô vò đầu. _... thật sự rất đẹp.

- Thật... sao? _Jimin không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Ngoài Jungkook ra, chẳng có ai khen em xinh đẹp, hay phải bỏ công suy nghĩ để nói về sự "xinh đẹp" của em cả, phải rồi, là Jungkook luôn khen em "xinh đẹp".

- Thật! _Im Daewon đáp chắc nịch. _Cậu có cơ thể mảnh mai, gương mặt trắng hồng, những đường nét lại mềm mại như con gái vậy, thật sự là một dung mạo hiếm thấy. _Cô tiếp tục tâng bốc, khiến Jimin phải lấy tay xoa mặt vì xấu hổ. _Chả trách người ta lại si mê như thế.

Si mê? Jimin tự hỏi trong lòng. Liệu Jeon Jungkook có thật sự si mê em không?

- Bạn trai cậu thật sự rất yêu cậu đấy. _Mặc cho sự phủ nhận và nét hoang mang đang hiện lên rõ rệt trên mặt Jimin, Daewon một mực khẳng định suy nghĩ của mình. _Đã hơn một tuần rồi mà anh ta vẫn kiên trì đến như thế. Những người bạn trai trước đây của tôi thường xuyên sử dụng chiêu này để níu kéo, nhưng nhiều lắm cũng chỉ được đến ngày thứ ba thôi.

Jimin cúi gằm mặt nhìn người gỗ mà nghĩ đến Jungkook. Em đang cảm thấy lung lay đó ư? Sao cô gái này đột nhiên xuất hiện rồi lại nói đỡ cho hắn thế? Liệu có phải cô ấy cũng là một quân cờ mà hắn đã cài vào để tiếp tục lừa dối em không? Càng nghĩ trái tim lại càng đau hơn, Jimin siết chặt người gỗ trong tay mà lòng không ngừng rỉ máu.

- Nhưng mà như thế... _Cô gái lại tiếp tục, chẳng để ý đến phản ứng của Jimin. _Tôi càng tò mò muốn biết rốt cuộc anh ta đã gây ra tội lỗi gì, để khiến cậu dù yêu nhiều nhưng vẫn mãi không chịu thứ tha?

Jimin mệt mỏi trở vào nhà, em đã không trả lời câu hỏi của Daewon và cô ấy cũng không ép em làm thế. Sau cuộc nói chuyện với người bạn mới, em lại càng nghĩ ngợi về Jungkook nhiều hơn. Em hiểu những điều mà cô nói, cũng biết Jungkook mỗi ngày đều kiên trì thế nào, vì ngày ngày em vẫn cũng hắn ngồi đó, chỉ cách một tấm gỗ thôi. Jimin biết dù em có cố gắng hạ quyết tâm thế nào, bản thân vẫn yêu thật lòng. Đó là lí do vì sao em có thể nhưng lại không muốn trở về biệt thự nhà họ Jung, em nhớ Jungkook, muốn được mỗi ngày nghe hắn bấm chuông cửa, cảm nhận hắn qua một bức tường ngăn cách, muốn được gần hắn...

Em nhìn người gỗ Pinocchio trong tay, đau lòng đặt nó lên kệ cùng những món đồ khác mà người lớn hơn mang tới, trở về giường và chờ đợi ngày mai Jungkook lại tới...

Jimin ở nhà không có việc gì làm ngoài đọc sách, nấu ăn và xem truyền hình, điều duy nhất đáng mong đợi trong một ngày của em chính là tiếng chuông cửa từ Jungkook. Em chỉ đến siêu vào buổi sáng vì chiều đến là thời gian mà Jungkook ghé qua, em vừa không muốn gặp mặt nhưng cũng chẳng nỡ bỏ lỡ cơ hội được cảm nhận đối phương.

Hôm nay Jimin trở nên nôn nóng hơn mọi ngày, có lẽ những lời của Im Daewon đêm trước đã tác động rất nhiều đến em. Nhưng lạ thay đồng hồ đã điểm đúng thời gian nhưng bên ngoài lại chẳng có chút động tĩnh nào. Hai tai của Jimin dường như vểnh lên chỉ để chờ tiếng chuông cửa, nhưng không, kết quả lại là sự yên tĩnh lạ thường, em thậm chí đã tắt hẳn tivi để có thể nghe được rõ hơn nhưng vẫn không có bất cứ tín hiệu nào.

Một giờ đồng hồ trôi qua và Jimin thì đang cố trấn an mình rằng có thể hôm nay Jungkook phải tăng ca. Vậy nên em vẫn kiên trì ngồi đó, ở trong tĩnh lặng và chờ đợi hắn xuất hiện. Trái tim bất giác run lên, em thấy mình đang lo sợ.

Đã hai giờ nữa và Jimin không còn có thể ngồi yên nữa rồi. Em khẩn trương bước qua lại trước cửa, không ngừng kiểm tra camera sự lo lắng đang lớn dần nuốt chửng lấy em.

Một cái gì đó loé lên trong đầu và Jimin vội vã mở cửa bước ra bên ngoài.

Có thể Jungkook có việc gấp và chỉ ghé qua một chút rồi đi liền.

Vì chính suy nghĩ đó mà bây giờ Jimin đang nỗ lực tìm kiếm dưới sàn, mong rằng em sẽ nhìn thấy một thứ gì đó dù chỉ là một vụn giấy nhỏ để chứng minh hắn đã đến đây, chỉ cần có thế thôi.

Nhưng không, không có một thứ gì cả, em thậm chí đã nghĩ đến việc liệu có ai đó đi ngang và nghĩ đó là rác nên tiện tay bỏ đi nhưng rồi lại thấy nó chẳng thuyết phục chút nào.

Em tuyệt vọng trở vào nhà, đã hơn chín giờ khuya và điều này có nghĩa là hôm nay Jungkook thực sự không đến. Lúc này không chỉ trái tim, toàn thân Jimin đều run lên cầm cập, không phải vì lạnh mà do sợ hãi cùng lo lắng đã nhấn chìm em.

Lẽ nào Jungkook đã từ bỏ rồi? Hắn đã đến giới hạn và không còn muốn được em tha thứ nữa?

Jimin cảm thấy trái tim mình như bị xé thành nhiều mảnh. Rõ ràng em muốn rằng cả hắn và mình sẽ quên hết mọi chuyện và sống không can dự đến nhau nữa. Nhưng sao giờ đây em lại đang tự trách mình quá cứng đầu, trách bản thân cố chấp để rồi thật sự mất đi hắn mãi mãi.

Em đang cảm thấy hối tiếc, cảm thấy bản thân ngu ngốc làm sao khi ngày hôm qua hay hôm kia và trước đó nữa lại không mở cửa cho Jungkook? Jimin cảm thấy ông trời thật bất công, tại sao chỉ có một mình em là đau khổ, tại sao cuối cùng em luôn là người thua còn người kia lại có thể thoải mái rời đi khi hắn muốn? Chính tại thời khắc này em vẫn đang hi vọng, hi vọng sự thật chỉ là Jungkook quá bận rộn và hắn nhất định sẽ chạy đến đây để gặp em ngay khi xong việc. Và lúc đó em sẽ không do dự mà lào vào lòng hắn và nói rằng em nhớ hắn đến thế nào.

Jimin thật sự thấy vô vọng, em gần như sắp khóc đến nơi rồi, cảm thấy tồi tệ vô cùng và nếu không có Jungkook, em sẽ không chịu nổi mất.

Điện thoại trên bàn rung lên cùng thông báo trên màn hình báo hiệu có tin nhắn tới, Jimin lại quá hoảng loạn để có thể nhận thức được bất cứ thứ gì. Em ôm lấy thân ngồi trên ghế, mãi cho đến khi thông báo đã chuyển thành cuộc gọi đến, thiên thần nhỏ mới vội vã vồ lấy chiếc Iphone trên bàn khi thấy tên người gọi hiển thị là người em đang chờ.

-. Jimin, bé cưng. _Jungkook ngập ngừng gọi tên em, không khỏi mừng rỡ trong lòng vì cuối cùng người nhỏ hơn cũng chịu nhận điện thoại của hắn. _Em chịu nghe máy, tôi vui lắm, nhớ em...

Jimin chỉ nghe không đáp, hô hấp gấp gáp như có gì đó đang đè nén nơi lồng ngực. Giọng Jungkook nặng nề lạ thường, em gần như có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của hắn qua từng hơi thở.

- Em có đọc tin nhắn của tôi chứ? _Hắn chầm chậm thì thầm, mặc cho bên kia không một lời hồi đáp, hắn biết em vẫn đang nghe.

Jimin kéo điện thoại ra khỏi tai, mở ra ngoài và gấp gáp mở lấy mục tin nhắn. Cùng lúc đó Jungkook cũng tiếp lời mình.

- Tôi đang ở sân bay. _Tiếng nhân viên sân bay đều đều vang lên ngay sau thông báo của hắn. _Lần này về Pháp, không biết được bao lâu thì mới trở lại được, em nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Tôi sẽ thu xếp để sớm hoàn thành công việc.

Không đợi Jungkook nói hết, Jimin đã tắt máy, lúc này em bỗng oà lên khóc nức nở. Không chỉ vì đau lòng, không chỉ vì nhớ Jungkook, cũng không phải vì không muốn hắn đi, mà chính là vì vui mừng. Jungkook thật sự không từ bỏ em, hắn thật sự không phải vì chán ghét nên không đến tìm em nữa. Chẳng biết tại sao điều đó lại khiến em hạnh phúc đến như vậy? Em đúng là yêu đến phát điên rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net