55.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Jimin, mở cửa cho ba đi con...

Không biết được đây đã là lần thứ bao nhiêu chủ tịch Jung gõ cửa phòng Jimin, suốt hơn mười tiếng đồng hồ, đáp lại ông vẫn chỉ là sự im lặng lạnh lẽo, cảm giác lúc này gợi cho ông nhớ lại những kí ức trước đây, khi mà sau mọi nỗ lực, người ông yêu vẫn chọn cách quay lưng lại với ông. Những năm tháng ròng rã trôi qua, tình cảm chưa một lúc nào vơi đi, mỗi lần nhìn thấy Jimin, hình ảnh của người con gái tên Park Minyoung đều hiện lên trong đầu của Jung Woojin. Dày công nuôi nấng em khôn lớn, ông yêu đứa trẻ này bằng tất cả những gì mình có bao gồm cả đoạn tình cảm mà ông không thể trao cho mẹ của em, Jimin đã sớm trở thành một phần máu mủ không thể tách rời. Giờ đây phải bước đến hoàn cảnh này có lẽ chính là trừng phạt cuối cùng cũng như tàn nhẫn nhất mà Thượng Đế dành cho ông.

Jimin ngồi dưới sàn gỗ giá buốt trong căn phòng không bật máy sưởi, em cứ thế nhìn trần nhà không biết đã bao lâu rồi. Đôi má hao gầy, lạnh toát bởi những dòng lệ đã khô lại và bết dính vào má, vì em chẳng còn nước mắt để mà khóc tiếp. Em bỏ lại Jungkook dưới nhà, một mình chạy lên phòng, trốn tránh sự thật vì trái tim em không thể đối diện với nó. Sau tất cả, những gì em và hắn đã trải qua, những gì cả hai cùng cố gắng, mọi nỗ lực của em để níu kéo từ tình cảm kia cuối cùng chỉ được nhận lại ba chữ "anh em ruột". Nhớ lại những thân mật và ân ái mà em và hắn đã trao cho nhau, Jimin cảm thấy ghê tởm chính mình, cảm thấy bản thân đáng bị nguyền rủa. Em yêu anh trai của mình, cùng làm tình với anh trai của mình, còn hứa hẹn sẽ cùng hắn bên nhau suốt đời, nhưng cho dù đã biết tất cả mọi sự thật, em vẫn yêu hắn.

- Jimin. _Lần này người gõ cửa là Hoseok, trái ngược với thái độ của chủ tịch Jung, anh thì vô cùng nhẹ nhàng và điềm tĩnh. _Anh đã cho người dọn hết đồ từ căn hộ của em về rồi. Khi nào được, em xuống xem có còn thiếu thứ gì không nhé.

Anh dừng lại vài giây để nhìn vào tấm gỗ dày im lìm, Hoseok biết rằng Jimin sẽ không ra ngoài, anh biết em đang đau khổ, và nỗi đau này chính là tận cùng của nơi được gọi là tuyệt vọng ở sâu thẳm trong tâm hồn con người. Anh không biết phải làm gì cho đứa em trai này của mình, không thể nói gì, anh lựa chọn im lặng, chỉ mong em có thể nhanh chóng phục hồi.

Nhưng nếu Jimin thật sự sẽ đi theo Jungkook thì sao? Vì với sự thật này em sẽ không còn là em trai của Jung Hoseok nữa và Jeon Jungkook nhất định sẽ không để em ở lại đây, cho dù là với thân phận nào đi chăng nữ.

Cánh cửa phòng bật mở trước những băn khoăn cùng do dự trong lòng Hoseok kéo theo sự bất ngờ của anh, cơ thể nhỏ bé vụt qua mà không thèm để ý rằng có người đang đứng phía trước. Jimin cứ thể lao xuống nhà với một tốc độ cực kì nhanh, em đến bên số đồ đạc đóng gói cẩn thận vừa được chuyển đến từ căn hộ của mình mà bới tìm điên cuồng vội vã.

- Jimin? Con chịu xuống rồi đấy à. _Jung Woojin nghe tiếng động liền từ thư phòng đi ra, vô cùng mừng rỡ khi thấy con trai út đã ra khỏi phòng nhưng rất nhanh liền trở nên ngỡ ngàng trước hành động của em. _Con đang làm gì thế?... Jimin?

Em phớt lờ mọi thứ xung quanh, liên tục xé băng dán ở các thùng giấy lớn, không ai biết em đang bới móc, lục tìm thứ gì, chỉ có thể biết rằng nó rất quan trọng với em. Jimin cứ thế nỗ lực mò mẫm, mãi cho đến chiếc hộp cuối cùng cũng có được thứ mình muốn. Đó là một chiếc hộp trang sức nhỏ của thương hiệu quen thuộc. Một tiếng thở hài lòng thoát ra khỏi đôi môi mọng, Jimin mặc kệ đống lộn xộn mà mình gây ra, ôm theo hộp nhỏ toan về lại phòng.

- Jimin, con lại đi đâu thế? _Chủ tịch Jung lúc này vội níu tay con trai, ông vẫn chưa được nói chuyện một cách chính thức với em, ít nhất, ông muốn được phân trần rõ mọi chuyện. _Cũng đến giờ cơm tối rồi, đã xuống thì cũng nên ăn một chút.

- Đừng nói gì nữa hết... _Em giật tay mình ra khỏi cái nắm của ông, người mà em đã gọi là ba suốt hơn hai mươi năm trời, nhưng hóa ra tất cả chỉ là một lời nói dối. _Con ở lại chỉ là vì không thể gặp mặt Jungkook.

Nói rồi Jimin dứt khoát bỏ đi, đó là một thông điệp quá rõ ràng, em còn ở lại trong nhà của ông chỉ là vì không thể đối mặt với Jungkook chứ nhất định không phải là vì không hận, không oán, không trách những việc ông làm hay vẫn còn yêu ông như trước đây. Phải rồi, lẽ đương nhiên thôi. Jung Woojin biết rằng ông chẳng thể tiếp tục cố chấp, đây chính là lúc ông trả nốt cái giá còn lại cho mọi tội lỗi của mình.

Jimin trở lại căn phòng lạnh lẽo của mình, lúc này em đã chịu lên giường ngồi, nhưng chẳng phải vì em cảm thấy lạnh, bởi giờ đây chẳng có cái lạnh nào sánh bằng cái lạnh trong tim em. Mở chiếc hộp nhung bằng những đầu ngón tay run rẩy, chút mừng rỡ nhóm lên trong lòng khi nó vẫn còn ở đó, chiếc vòng chân mà Jungkook đã bí mật đặt làm riêng cho em.

Lần đó phát hiện Jungkook giấu mình mưu đồ gửi video ân ái của họ cho cha em để trả thù, Jimin đã nghĩ sẽ chấm dứt luôn với hắn. Nhưng rồi em cũng không nợ vứt đi, chỉ có thể đóng hộp, cẩn thận cất ở nơi sâu nhất trong hộc tủ cũng là chôn đi đoạn tình cảm đó trong ngăn kéo sâu nhất trong lòng em.

Chỉ tiếc là lần này lại khác, lần này em đã không còn có thể quên nữa rồi.

Nước mắt tưởng đã cản nay lại kéo nhau ào ạt trào ra, Jimin bật khóc nức nở trong đau đớn thống cùng. Bây giờ em cảm thấy hối hận rồi, lẽ ra em nên chết đi ngay cái ngày bị choi Hyunsik bắt cóc hôm đó, lẽ ra em không nên đến gặp Jungkook khi hắn về Hàn Quốc, lẽ ra ngay từ đầu em không nên cùng hắn bắt đầu mọi việc, lẽ ra họ không nên gặp nhau.

Chủ tịch Jeon lại tiếp tục chìm trong men rượu, xung quanh, mọi đồ đạc trong nhà đã sớm bị hắn đập nát để trút giận. Bây giờ bên trong hắn không đếm nổi có bao nhiêu loại cảm xúc trộn lẫn với nhau nhưng Jungkook có thể nếm rõ nhất là sự đau đớn khi mất đi Jimin. Cái mất này không chỉ là việc em không chịu cùng hắn rời đi - hắn đương nhiên sẽ giành lại em từ gia đình nhà họ Jung đáng nguyền rủa đó. Nhưng cái mất này là mất mát bởi sự tàn nhẫn của chân tướng sự thật, điều mà hắn không thể nào chấp nhận được, người mà hắn yêu nhất trên đời, khiến hắn sẵn sàng bỏ qua tất cả cùng em thề non hẹn biển lại chính là người em ruột mà mẹ hắn đã để lại trước khi ra đi. Không sự xa cách và nỗi mất mát nào có thể so sánh với sự xa cách và nỗi mất mát mà hắn và em đang trải qua. Jungkook nghĩ rằng Chúa Trời đã quá ác nghiệt với hắn rồi, nào ngờ ông lại còn có thể ác nghiệt hơn. Rốt cuộc hắn đã làm gì sai gì để phải gánh chịu tất cả nỗi bất hạnh này? Rốt cuộc Jeon Jungkook hắn đã gây nên tội nghiệt gì?

Con người ta tìm đến rượu để được say và để được quên, nhưng Jungkook càng uống lại càng tỉnh, mà càng tỉnh lại càng đau, lúc này hắn chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Jimin hận hắn, hắn có thể sửa, việc em là con của kẻ thù hắn có thể bỏ qua, gia đình em ngăn cấm hắn có thể bất chấp, nhưng nếu em là em trai ruột của hắn, hắn phải làm gì đây? Hắn không thể bắt trái tim mình ngừng yêu em, càng không thể thay đổi việc mình đã yêu em ngay từ cái lần đầu tiên ấy. Jungkook hoàn toàn bất lực
Nơi túi quần bỗng rung lên thật mạnh và tiếng nhạc chuông điện thoại đổ như réo gọi, Jungkook thò tay mò mẫm, hắn không có ý định sẽ nhận máy, chỉ là muốn tắt đi cái thứ âm thanh đáng ghét phiền phức ấy, hắn không muốn nói chuyện với ai về bất cứ điều gì lúc này. Nhưng Jungkook vẫn phải lập tức đổi ý. Khi hắn thấy tên hiển thị trên màn hình không gì khác ngoài ba chữ "Park Jimin" vô cùng rõ ràng.

- Jimin... Jimin... Jimin... _Hắn điên cuồng gọi tên em không kiểm soát, chưa bao giờ Jungkook thấy nhớ người nhỏ hơn như bây giờ, chưa bao giờ hắn lại thấy tuyệt vọng đến thế khi nhận được điện thoại từ em.

- Jung... Jungkook... _Đầu giây bên kia nấc lớn, tiếng khóc của em thật to, thật xé lòng.

- Jimin... đừng sợ, có anh đây... _Hắn nhắm mắt, cảm nhận nỗi đau chạy dọc khắp cơ thể.

- Jungkook... em yêu anh... yêu anh... _Em nghẹn ngào.

- Anh cũng yêu em, Jimin của anh. _Hắn nỉ non. _Jimin chờ anh, anh sẽ đến đón em, mọi chuyện nhất định sẽ ổn thôi.

- Không đâu Jungkook, em không có đủ can đảm. _Em nức nở không nên lời, gần như Jimin đã dùng hết tất cả sức lực cuối cùng để gọi cho Jungkook. _Em chỉ muốn nói với anh rằng, em yêu anh rất nhiều... cho dù anh là anh trai ruột của em, em cũng không thể ngừng yêu anh như cái cách mà em đã và đang yêu anh... kể cả cho đến lúc chết đi.

- Jimin, nghe anh này... Jimin?... Jimin?

Jungkook chẳng kịp níu kéo hay bày tỏ bất cứ điều gì, giống như việc Jimin gọi đến đã được em lên kế hoạch trước, rằng đây sẽ là cuộc gọi cuối cùng cũng như là lời nhắn nhủ cuối cùng của em. Nỗi lo sợ cùng hoảng loạn bỗng dấy lên trong lòng Jungkook, hắn thấy mình đang ở rất gần với một nỗi mất mát thực tế mà hắn không muốn đối mặt nhất trong đời.

Xe của Jungkook phóng đi trong đêm với một tốc độ mà chắc chắn rằng sáng hôm sau hắn sẽ phải nhận cả chục tấm vé phạt hay thậm chí là đến đồn cảnh sát để trình diện. Nhưng hắn chẳng còn hơi sức nào để quan tâm, thời gian đang cạn dần và hắn biết nếu mình chậm lại dù chỉ một giây thì sẽ phải hối hận suốt đời.

Jungkook cho xe tông thẳng vào cổng lớn của biệt thự nhà họ Jung bằng hết công suất và với sự cứng cáp của chiếc xe hạng sang mà hắn đã tốn bao nhiêu tiền bạc để tân trang, gia cố cho nó, những rào cản phía trước cũng sẽ sớm trở thành sắt vụn mà thôi.

- Jimin! _Chủ tịch Jeon gần như đá văng cánh cửa đáng thương của con xế hộp yêu quý, hắn gào tên Jimin và lao vào nhà trong sự ngăn cản của người làm và cả bảo vệ. _Jimin!

- Có chuyện gì thế? _Jung Woojin một thân đồ ngủ từ phòng riêng bước ra, không khỏi bất ngờ trước sự hiện diện của hắn. _Cậu?

- Các người làm cái gì mà để cậu ta cứ thế xông vào đây vậy hả? _Hoseok lúc này cũng đang từ trên cầu thang đi xuống, chứng kiến một phen hỗn loạn khi những người bảo vệ chật vật ôm lấy Jungkook đang mạnh mẽ tiến về phía trước.

- Jimin đâu rồi? _Hắn nghiến răng nhìn anh gầm gừ.

- Jimin không muốn gặp cậu. _Anh lạnh lùng đáp.

- Câm miệng! Các người đang giết chết em ấy đấy...

- Sao c...

Bằng chính sức mạnh của mình, Jungkook thành công xô ngã ba vệ sĩ và hướng cầu thang để chạy lên nhưng lúc này Hoseok lại không ngăn cản, anh theo sau bóng lưng to lớn của hắn, hơn nữa còn nói ra vị trí phòng của em trai.

- Jimin!... Jimin! _Hắn liên tục vặn nắm cửa và gọi lớn nhưng bên trong vẫn không một phản hồi.

Chẳng chờ thêm một giây phút nào, Jungkook quyết định phá cửa, trước tiên, hắn dùng chân đạp nắm cửa với ý đồ làm nó bung ra nhưng nó lại quá chắc chắn.

- Mẹ kiếp! _Jungkook chửi thề rồi quay sang phía Hoseok. _Trong nhà không có chìa dự phòng hay sao?

- Chị Kim! Mau tìm chìa khóa phụ của phòng Jimin. _Lúc này người lớn hơn mới cảm thấy cơn lo sợ ập đến trong lòng, vội vã hét lớn với một cô hầu đang hoang mang ở gần đó.

- Chết tiệt! _Jungkook không thể chờ thêm, phần linh hồn của hắn đang thét gào bên trong, gấp gáp hối thúc hắn đập nát cánh cửa khốn khiếp trước mắt và nhanh chóng tìm cho ra Jimin của hắn. Đâu đó vang vọng trong đầu hắn tiếng nói rằng "Thời gian đang dần hết rồi".

Jungkook lùi ra phía sau lấy đà và dùng cả cơ thể làm vũ khí mà đập thẳng vào cánh cửa ngoan cố, may mắn là sau ba lần dốc toàn lực, cái thứ khó bảo ấy cũng chịu bật ra, vừa đúng lúc cô hầu ban nãy la lên rằng mình đã tìm ra chìa khóa. Chẳng một chút chần chừ để lao vào căn phòng lạnh đến âm độ, Jungkook lập tức phát hiện một cơ thể nhỏ bé đang ngủ say trên giường, nhưng trông chẳng giống như em đang ngủ một chút nào, mà là em đang chết dần.

- Jimin!

Jungkook vội vã ôm lấy cơ thể lạnh toát, một nhịp nhẹ nhõm khi nhận thấy em vẫn còn thở nhưng ngay sau đó liền kinh hãi khi thấy lọ nhựa trống và vài viên thuốc vương vãi khắp nơi trên giường.

- Mau tránh ra. _Hắn hét lên và cấp tốc bế em chạy xuống nhà, Hoseok bên cạnh cũng hiểu ra mọi chuyện lập tức chạy theo.

- Chuyện gì thế? Jimin... Jimin... làm sao? _Chủ tịch Jung cuống cuồng nhìn con trai út được bế xuống trong tình trạng bất tỉnh và con trai cả đằng sau thì mang một gương mặt vô cùng nghiêm trong. Nỗi sợ hãi lập tức nuốt chửng lấy khiến ông trở nên lắp bắp.

- Chúa ơi! _Vài tiếng xì xào lấp đầy căn biệt thự rộng lớn, bầu không khí ngập tràn căng thẳng, lo lắng cùng sợ hãi.

- Để tôi lái. _Hoseok nhanh chân lao vào ghế lái trong xe Jungkook trong khi hắn ôm Jimin yên vị ở phía sau.

Xe phóng thật nhanh trong đêm tối vắng vẻ, con đường họ đang đi phẳng lì nhưng cơ thể của Jungkook không ngừng run lên, đây là lần thứ hai hắn ôm em trên xe tiến đến bệnh viện thế này. Chỉ mới qua vài ngày, Jungkook lại để cho Jimin lần nữa rơi vào nguy hiểm, hắn lại không bảo vệ được em... hắn đã hứa sẽ bảo vệ em.

Đầu của Jungkook trở nên thật trống rỗng, ngay lúc này hắn lại không nghĩ được gì ngoài việc cầu xin Thượng Đế, sau nhiều năm như vậy hắn lại tìm đến Chúa Trời. Xin người, xin người đừng mang Jimin của hắn đi... Những ánh đèn đường cô quạnh chiếu qua cửa sổ, vô tình hắt lên chiếc vòng ở chân Jimin và khiến nó phát sáng dưới ánh mắt vô hồn của Jungkook. Thời khắc hắn để ý đến nó cũng là giây phút trái tim của hắn sụp đổ hoàn toàn.

- Jimin?_ Tin đưa đi thật nhanh, Seokjin cùng Yoongi tức tốc lao đến bệnh viện, hoang mang và lo sợ khi thấy tất cả mọi người bao gồm có Jungkook, Hoseok, chủ tịch Jung và cả cha con Namjoon đang tuyệt vọng ngồi trước cửa phòng cấp cứu. _Chuyện gì đã xảy ra ? Là cậu phải không Jeon Jungkook? Cậu đã làm gì với Jimin? _Anh mất bình tĩnh nhảy bổ đến nắm áo Jungkook, hương men trên người hắn càng làm anh hăng máu hơn.

- Chú còn có tư cách nói câu đó sao? _Hắn không kiêng dè nắm cổ tay anh giật ra, khiến người lớn hơn loạng choạng muốn ngã xuống đất, may có Namjoon kịp thời đến đỡ. _Nếu không phải các người ém nhẹm chuyện Jimin là em trai tôi suốt ngần ấy năm trời, mọi chuyện sẽ không thành ra thế này.

- Cái gì? _Đầu bếp Kim trợn mắt nhìn hắn. _Cậu nói cái quái gì thế?

- Nếu Jimin mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho các người. _Hắn tuyên bố.

- Cậu nói cái gì cơ? Cậu lặp lại xem. _Seokjin kích động, đẩy Namjoon ra mà tiến lại gần Jungkook. _Thằng bé là em trai cậu? Ai bảo thế? Thằng bé sao có thể là em trai cậu? Không đâu, thằng bé chắc chắn không phải em trai cậu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net