9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sẽ để em trả?...

Jimin còn chưa kịp mã hóa thông tin, Jungkook dùng sức kéo em tiến thẳng đến bàn trà, trong một giây phút thất thần, em chẳng nhận thức được cả cơ thể mình đã bị đối phương đè xuống mặt kính lạnh lẽo. Áo khoác len bên ngoài bị giật ra một cách mạnh bạo rồi tới áo thun bên trong cũng bị kéo ra khỏi lưng quần và một bàn tay to lớn bất ngờ xâm nhập vào bên trong, miết lên từng tấc da thịt. Jimin muốn kêu lên nhưng chẳng thể vì miệng của em đã sớm bị chặn lại bởi đôi môi mỏng ướt át kia, đầu óc em đã dần lấy lại được ý thức, chân mày em co lại vì cảm giác nhột nhạt bên trong áo và hơi thở thì bị người ta hung hăng đoạt lấy. Em muốn vùng vẫy, muốn chống trả, muốn thoát ra nhưng hắn lại quá khỏe, có cố mấy cũng chỉ là châu chấu đá xe, bất lực cùng tuyệt vọng cho đến khi người lớn hơn chịu buông tha.

- Khốn nạn... _Jimin vung tay, giáng xuống thật mạnh và một bên má của Jungkook ngay lập tức đỏ lên, lửa giận trong lòng càng dâng cao cùng với cảm giác ghê tởm. Chẳng ngờ hắn không chỉ là một kẻ lưu manh, xấu xa mà còn là một biến thái, bệnh hoạn nữa.

Hắn chẳng chút nao núng, dừng lại trừng thẳng vào mắt em bằng ánh nhìn quỷ dị đáng sợ với đầy sự đe doạ cùng áp bức. Khoé môi dần dần nhấc cao, vẽ trên gương mặt hoàn hảo một nụ cười ghê rợn.

- Khốn nạn sao?...

Cơ thể Jimin lập tức nảy lên với một tiếng kêu hoảng hốt khi Jungkook đột ngột dùng  tay bóp lấy bộ phận giữa hai chân của mình, không một chút dịu dàng, làm cho em bất giác run sợ. Người nhỏ hơn cố dùng cả hai bàn tay nhỏ bé của mình để níu chặt lấy cánh tay chắc khỏe có chứa hình xăm ấy nhưng cũng chẳng thể ngăn hắn lại.

- Buông... buông tay... _Giọng Jimin run lên như mèo con bị ức hiếp, hai tay cứ thế siết mạnh nhưng chỉ càng khiến đối phương muốn chơi đùa nhiều hơn.

- Em không biết được tôi còn có thể khốn nạn đến nhường nào đâu... _Hắn cười thật đê tiện, lực tay lại tăng khiến Jimin càng lúc càng trở nên đáng thương, đôi mắt sợ hãi như sắp khóc của em càng làm hắn thêm thỏa mãn. _Để tôi cho em biết thêm một điều nữa nhé Jimin...

Jungkook hạ thấp người ghé sát vào tai Jimin mà thì thầm từng chữ.

- Sẽ thế nào nếu tôi tống Jung Hoseok vào tù nhỉ?...

- Anh... nói cái gì?...

Sự chấn động trong đôi mắt nai ngây thơ của Jimin đổi lại sự hài lòng của Jungkook, đó là điều hắn muốn, hắn không muốn cho em có sự lựa chọn khác, bắt em phải khuất phục

- Tôi nói tôi sẽ tống Jung Hoseok vào tù... _Người lớn hơn áp sát mặt Jimin và dùng cái mũi lớn của hắn mà cọ lên bờ má mềm mại.

- Nhảm nhí! _Jimin cao giọng phản bác. _Anh lấy cái gì để bỏ tù anh trai tôi?...

- Bé cưng thật ngây thơ... _Không một chút liêm sỉ, hắn dán môi vào cặp má căng mịn, tham lam hít hà hương vani ngọt ngào. _Jeon Jungkook này trước giờ nói được làm được... tôi đã dành cả hai mươi năm chỉ để chuẩn bị cho việc trả thù cha em, lí nào lại không có cách tống anh trai yêu quý của em vào tù, khiến gia đình em tan nát?...

- Anh... _Em thật muốn tiếp tục chửi, nhưng lúc này chẳng tìm thấy ngôn từ nào, dù có tiếp tục chửi thì cũng chẳng làm gì được tên lưu manh này.

- Tôi làm sao?... _Hắn lại kiêu ngạo hỏi. _Tôi rất sẵn sàng cho em xem bằng chứng, hoặc... tôi cũng có thể ngụy tạo chúng mà không cần tốn quá nhiều sức... em cũng đừng quên bây giờ tập đoàn Jungsun đang nằm trong tay tôi.

Tim Jimin đập nhanh hơn vì sợ hãi, ánh mắt em trở nên vô hồn khi nghĩ đến những điều hắn nói, thật sự trông đối phương chẳng có chút nào là đang nói chơi, nếu thật sự hắn làm thế... Không! Không được!

- Nhưng mà... _Hắn kéo dài giọng với nụ cười đểu cáng vẫn còn giữ trên môi. _Nếu em đồng ý dùng chính mình để đổi... tôi sẽ suy nghĩ lại....

Em mở to hai mắt nhìn hắn, như để kiểm chứng mức độ nghiêm túc của đối phương cũng như thể hiện sự túng quẫn của bản thân. Park Jimin, em phải làm sao đây?...

- Tôi không những buông tha cho anh trai của em... _Hắn tiếp tục nêu ra những đề nghị hấp dẫn để dụ dỗ thiên thần nhỏ, rõ ràng đây là sở trường của hắn, trước giờ chưa một lần đàm phán làm ăn nào mà chẳng diễn ra thuận lợi. _Hơn nữa còn suy nghĩ cho Jungsun thời gian trả nợ... thế nào?...

Chẳng hiểu sau đầu óc Jimin lúc này lại trở nên trống rỗng, mắt em dần mất đi tiêu cự và bị nuốt chửng bởi nỗi đau cùng  tuyệt vọng. Thật sự chẳng còn một lựa chọn nào khác cho em sao?...

Jimin mãi không trả lời, Jungkook cũng chẳng thể đoán được trong đầu em đang nghĩ gì, nhưng sự ưng thuận vẫn được xác nhận khi hai tay của em đã thôi không còn quấn quanh cánh tay hắn mà buông thõng xuống hai bên. Hắn biết em đã đầu hàng, không còn một chút ý chí chiến đầu nào, em đang bỏ trôi số phận của bản thân... để cứu lấy gia đình... Thế mà tại sao sự thỏa mãn lúc đầu dường như đã biến đâu mất, nhìn thân hình bé nhỏ đáng thương nằm bất động một chỗ, Jungkook lại thấy trong bụng nhộn nhạo khó chịu không thôi.

Hắn híp mắt gạt đi sự yếu mềm của bản thân, tay thoăn thoắt gỡ dây nịt cùng khóa quần jeans của em, trong tích tắc đã kéo nó xuống đầu gối, để lộ ra cặp đùi trắng ngần thon thả khẽ run rẩy vì cái lạnh. Nhưng cũng chính khoảnh khắc ấy đã khiến Jimin bật khóc...

- Hức... ah...

Người nhỏ hơn không thể ngăn nước mắt lũ lượt trào ra, em sợ hãi, tổn thương, em không hề cản đảm như em đã nghĩ, em chưa sẵn sàng... Jimin không biết làm gì khác ngoài việc dùng hai tay ôm lấy mặt, mặc cho ai kia đang chết đứng nhìn mình với con mắt hoang mang cùng tội lỗi. Nước mắt của em lúc này khiến hắn nhận ra bản thân khốn nạn đến mức nào và hắn muốn phát điên vì những suy nghĩ tốt đẹp đó...

- Em về đi...

Jimin ngừng nấc lên khi hơi ấm bao quanh mình biến mất, em mở mắt và thấy đối phương đã rời khỏi cơ thể mình từ lúc nào, hắn quay mặt về phía cửa, chỉnh lại áo vest của mình. Em vội vã bật dậy và xuống khỏi bàn, nhanh chóng mặc lại quần và cài luôn hàng nút áo khoác lại, ánh mắt không rời bóng lưng đang khiến trái tim nhỏ co rúm lại.

- Tôi cho em thời gian suy nghĩ... _Hắn quay lại sau khi chắc rằng em đã chỉnh trang lại bản thân đàng hoàng, có chút buồn cười khi trông cứ như thiên thần bé nhỏ đang cố để che kín da thịt hết mức có thể. _Nghĩ thông rồi thì đến tìm tôi... nhưng đừng lâu quá, tôi chẳng phải là người kiên nhẫn, đến lúc đó mọi việc sẽ không còn có thể thương lượng nữa đâu...

Người nhỏ hơn nghe nói vậy cũng chẳng nói lời nào, em một mặt hướng ra phía cửa lớn và chạy mất, một pha vừa nãy đã quá đủ rồi và nếu như em không nhanh chóng trốn thoát, biết đâu sẽ lại bị áp bức một lần nữa... Jimin rất sợ, vừa rồi hồn phách của em đã bay cả lên trời, đến nỗi chẳng có kiên nhẫn để chờ thang máy, em hướng thẳng thang bộ mà lao xuống . Em sẽ đi thang máy, nhưng không phải là từ tầng đó, chắc chắn...

Seokjin thở dài bước ra khỏi phòng bệnh, anh vốn muốn chờ Jimin trở lại rồi mới rời đi, nhưng ở nhà hàng báo đến có việc nên đành phải về trước. Yoongi đã đi lấy xe, một mình anh trên hành lang dài vắng lặng mà trong lòng nặng trĩu, anh vốn chẳng thích bệnh viện, lúc nào nơi này cũng gắn liền với những kí ức đau lòng.

- Seokjinie...

Giọng trầm quen thuộc vang lên trong không gian khiến đầu bếp Kim dừng bước, anh chẳng dám ngẩng đầu lên vì sợ phải chạm vào ánh mắt ấy.

- Namjoon... _Không thể duy trì bầu không khí đang dần trở nên kì quặc giữa cả hai, Seokjin cũng đành phải ngước mặt nhìn đối phương. _Anh đã đến...

- Ừ... ở Busan nhận được tin anh liền lập tức quay về. _Giáo sư Kim cười nhẹ giấu đi sự phấn khích trong lòng khi cuối cùng cũng đã được đáp lại. _Taehyung vừa đón anh từ sân bay...

Đó cũng là một lí do khác khiến Seokjin phải quyết định về sớm, anh không muốn chạm mặt Namjoon, dù là trong tình huống bắt buộc đi chăng nữa...

- Là con trai của Jeon Woobin... _Seokjin đảo mắt suy nghĩ một hồi rồi nhỏ giọng thông báo, mắt lại chung thủy trở lại hai đầu mũi giày.

- Con của Jeon Woobin?... _Sự ngạc nhiên lập tức xuất hiện trên mặt Namjoon nhưng cũng biến mất ngay sau đó. _Trên đời này... đúng là chẳng ngờ được chuyện của tương lai... số phận là thứ vô cùng đáng sợ...

- Ừ...

- Em về sao?... _Người lớn hơn tiếp tục, anh thèm muốn những cuộc hội thoại, thèm được nghe giọng đối phương.

- Ừ... anh mau vào...

- Seokjin...

Người nhỏ hơn cúi mặt, cố bước thật nhanh để vượt qua dáng người cao lớn nhưng lại không lường trước việc đối phương sẽ chủ động níu lấy cổ tay của mình. Namjoon siết lại các khớp ngón tay như cố để níu giữ, câu nói "Anh nhớ em" như đã trực sẵn nơi đầu môi.

- Giáo sư Kim! Xin anh giữ ý... _Seokjin hít thở thật sâu, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh. _Đừng quên giao kèo giữa chúng ta...

Cổ tay mảnh khảnh giật khỏi bàn tay to lớn khiến cho thứ mà Namjoon nắm được lúc này chỉ là không khí nhuốm mùi vị chua chát. Anh không dám quay lại, vì một khi đã xoay lưng liền sẽ chẳng thể kìm được mà lao đến ôm đối phương vào lòng. Đó chính là lí do Seokjin không muốn gặp anh, không cho anh bước đến Kim Gia nửa bước và Namjoon cũng đồng ý với yêu cầu đó dù trái tim ngày qua ngày rỉ máu. Vì nếu cứ gặp nhau, họ sẽ không còn là chính họ nữa... không đúng... họ sẽ trở về với chính họ, phiên bản mà tất cả mọi người xung quanh sẽ không bao giờ chấp nhận.

Cánh cửa phòng bệnh đặc biệt được kéo ra trước gương mặt phờ phạc, thiếu sức sống của Hoseok. Người trước mặt là nhân vật mà anh không bao giờ muốn thấy nhất, nhưng bản thân lúc này cũng chẳng còn sức để ghét bỏ.

- Chào dượng... _Tổng giám đốc Jung lễ phép đứng lên khỏi ghế mà cúi đầu trước trưởng bối.

- Ừ... anh Woojin thế nào rồi?... _Namjoon nhìn người đang bất tỉnh trên giường bệnh, rồi lại nhìn Hoseok đang kiệt sức mà không khỏi đau lòng.

- Đã qua cơn nguy kịch... _Hoseok trả lời theo lệ, mắt không thèm nhìn vào đối phương. _Nhưng không biết đến khi nào thì tỉnh lại, cũng có thể sẽ như thế suốt quãng đời còn lại...

Giáo sư Kim nghe thế cũng chẳng biết phải nói thế nào, đây chắc hẳn là cú sốc lớn cho cả Hoseok cùng Jimin... Phải rồi, Jimin...

- Còn Jimin?... _Người lớn hơn lo lắng hỏi. _Thằng bé đâu rồi?...

- Cháu cũng không biết. _Hoseok lắc đầu, anh cũng rất lo cho em trai nhưng với tình hình hiện tại, anh chẳng thể nào quản thêm được nữa, Jimin đã đủ lớn để tự lo cho mình trong những hoàn cảnh thế này. _Sau khi ba được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, thằng bé liền rời đi mà chẳng nói lời nào, cháu cũng không tiện hỏi, chỉ có thể chờ em nó trở lại...

- Cháu đã vất và nhiều rồi... _Namjoon tiến lại gần, muốn đặt tay lên vai đối phương để an ủi nhưng lại thôi, anh biết rõ đứa cháu này đối với mình suốt ngần ấy năm trời, luôn chỉ có sự thù ghét và đó là điều anh đáng phải nhận lãnh. _ Hãy nghỉ ngơi một chút đi, ta và Taehyung sẽ ở đây đợi Jimin...

- Cháu không sao. _Người nhỏ hơn lập tức từ chối. _Đây là ba của cháu, cháu có trách nhiệm chăm sóc cho ông... dượng vừa đi xa về mới là người cần nghỉ ngơi... làm phiền dượng phải chạy đến đây thế này, cháu cảm thấy rất áy náy...

- Áy náy gì chứ? _Namjoon cười khổ xua tay. _Chúng ta là người một nhà mà...

Người một nhà?...

Hoseok thật muốn cười nhưng lại chẳng thể, anh chẳng còn tâm trạng đâu để đôi co với đối phương, bệnh viện cũng không phải là nơi để giải quyết chuyện gia đình. Mặc dù khái niệm gia đình vốn chẳng tồn tại giữa anh và Kim Namjoon.

Cánh cửa gỗ lần nữa được mở ra làm thay đổi bầu không khí gượng gạo trong phòng, người xuất hiện là Jimin, trước hai đôi mắt nhẹ nhõm khi nhìn thấy em.

- Em đã đi đâu thế. _Hoseok đứng bật dậy khỏi ghế để tiến đến bên em trai, đau lòng đưa tay vuốt lấy mái tóc đã trở nên lạnh buốt vì sương đêm. _Có chuyện gì đã xảy ra? Sao mặt em đỏ thế? Em khóc sao?...

- Anh... _Đáp lại những câu hỏi dồn dập của người lớn hơn cũng cái nhìn đầy quan tâm của người lớn đang đứng cách đó không xa là tiếng thở nặng nhọc. _Jeon Jungkook... _Em nâng tầm mắt để nhìn thẳng vào đôi con ngươi màu cà phê đang mở lớn đầy thắc mắc. _Jeon Jungkook là ai?...

Jung Hoseok bỗng nghẹn họng trước câu hỏi của em trai, rốt cuộc em đã đi đâu làm gì? Sao lúc trở về lại trở nên thế này?

- Jimin... tại sao em lại hỏi về tên đó?... _Tổng giám đốc Jung né tránh câu hỏi khó trả lời. _Mau lại ghế ngồi, người em lạnh hết cả rồi...

- Anh mau trả lời em...  _Jimin không nghe lời, em vùng ra khỏi tay của anh, em đã suy nghĩ rất nhiều trên đường đến bệnh viện, em chỉ muốn xác nhận... thật sự cha em đã làm điều rất không phải với gia đình của Jungkook?...

- Em không cần phải biết về người đó đâu, Jimin... _Hoseok nhận ra em trai đang có chút nhạy cảm, liền nhẹ giọng trấn tĩnh. _Anh sẽ lo hết mọi việc...

- Tại sao lại giấu em?... _Người nhỏ hơn không chấp nhận, tại sao lúc nào cũng xem em là con nít, tại sao chuyện gì cũng không muốn cho em biết? Từ chuyện của công ti rồi lại đến chuyện của ba nữa... _Em đã lớn rồi Hoseok, em có quyền được biết chuyện của ba mình...

- Jimin... _Người anh cảm thấy bất lực, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

- Dượng cũng biết phải không?... _Em nhìn người còn lại, trông ánh mắt né tránh cùng cái vẻ khó xử của anh cũng liền đoán được. _Mọi người đều biết tất cả...

- Jimin... đó là một câu chuyện rất dài. _Hoseok giải thích.

- Em hiểu rồi... _Jimin dùng tay lau đi giọt nước nóng hổi trào ra khỏi khóe mắt, em chỉ muốn xác nhận sự thật và biểu hiện của cả hai đều đã chứng minh điều đó, rằng thật sự ba em đã gây ra tội tày trời với nhà họ Jeon. _Anh và dượng... hãy chăm sóc cho ba...

- Jimin?... em muốn đi đâu?. _Tổng giám đốc Jung thấy em trai lại muốn rời đi liền vội níu tay em lai.

- Em mệt... _Jimin thở dài, tìm một cái cớ cho mình. _Muốn được về nghỉ ngơi... em cần có thêm thời gian để suy nghĩ...

Thế là em rời đi... Cha sau khi cấp cứu lại cứ thế chẳng tỉnh lại, em chạy đến chỗ của Jeon Jungkook để tìm câu trả lời liền bị ức hiếp, trở về mọi người cũng nhất quyết, một mực muốn giấu em. Nếu đã vậy, em sẽ tự tìm ra câu trả lời theo cách của mình...

Jungkook vội vã ra khỏi nhà tắm khi tiếng chuông cửa cứ vang lên inh ỏi, gấp gáp và khẩn trương khiến hắn phát cáu, bên dưới chỉ kịp quấn tạm chiếc khăn bông để che những thứ cần che. Cánh cửa bị hắn mở ra đầy mạnh bạo, báo hiệu người phía ngoài kia sẽ không có một kết cục tốt đẹp khi dám thô lỗ quấy rầy thế này. Và rồi khi dáng người nhỏ bé xuất hiện trước mắt, chủ tịch Jeon thực sự đã chôn chân tại sàn gạch lạnh lẽo mất vài giây trước khi có thể kích hoạt lại bộ não của mình.

Park Jimin nhỏ bé và run rẩy đang đứng trước mặt hắn, trông em mỏng manh, yếu đuối như một nhành hoa đơn độc trong đêm giá rét. Nhưng ánh mắt ấy lại chứa đầy quyết tâm cùng kiên định, long lanh và sáng ngời hơn bất kì vị tinh tú nào trên bầu trời kia.

- Yêu cầu của anh... tôi đồng ý...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net