10. Đến trung tâm thương mại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin được Jungkook sắp xếp cho ngồi ở ghế phụ lái, so với ngày đầu tiên người lớn đón người nhỏ về nhà, cảm giác thật khác đi biết bao nhiêu.

Với Jimin chính là những cảm xúc đến từ bên ngoài, sự háo hức khi được ngồi ở phía trước, có thể nhìn thật rõ đường quốc lộ với hàng trăm chiếc xe đủ màu luân phiên qua lại. Thấy được ánh nắng rực rỡ cuối hè thay nhau nhảy nhót trên vỉa hè, từng cơn gió nhỏ cuốn bay bụi cát cùng lá khô, thổi qua quần áo và những lọn tóc ngắn dài của người đi đường.

Nhưng đối với Jungkook, đó là thứ rung động đến từ bên trong.

Cố tình không để cho người nhỏ hơn ngồi ghế sau vì hắn bỗng cảm thấy không an lòng, việc không giữ Jimin ở khoảng cách gần nhất và khi em khuất khỏi tầm mắt của hắn, Jungkook đoán chắc rằng mình sẽ bị phân tâm. Hắn hoàn toàn không ngờ được rằng, việc thay đổi chỗ ngồi trên xe lại mơ hồ khơi mào động thái đánh tráo vị trí của em ở trong lòng của mình.

Chiếc Audi của Jungkook chầm chậm bò lên cao, khu vực đỗ xe hơi ở tận tầng bảy, cũng là tầng cao nhất của trung tâm thương mại, lối đi uốn lượn theo hình xoắn ốc, Jimin chồm ra cửa sổ miệng không ngớt trầm trồ. Sợ em chóng mặt, hắn chủ động giảm tốc, mặc cho phía sau hàng xe nối đuôi dài không thấy điểm dừng đang dần mất kiên nhẫn.

Đứng trước lối vào trung tâm thương mại từ nhà để xe, Jimin thì rất háo hức nhưng Jungkook lại chần chừ mãi không chịu bước vào. Hắn nắm tay phải của mình lại, chìa ra mỗi ngón út và đưa đến trước mắt em.

- Đề phòng bị lạc. _Jungkook nghiêm túc nói. _Không có được buông ra đâu.

Jimin không thích bị người khác ôm và cả nắm tay nữa, nhưng người lớn hơn lại sợ lạc mất nhau, hắn nghĩ mãi bèn để em chủ động tự nắm lấy tay mình.

Người nhỏ hơn ngước nhìn Jungkook bằng ánh nhìn nai con, mí mắt em chớp động đầy xao xuyến, Jimin gật đầu chậm rãi vươn tay nắm lấy ngón út của hắn rồi cẩn thận siết chặt. Hắn hài lòng, gật đầu rồi cả hai bước vào trung tâm thương mại lớn nhất thủ đô.

Jimin vừa phấn khích lại vừa e dè, cảm tưởng như được bước vào một thế giới mới khiến em choáng ngợp. Đâu đâu cũng toàn người là người, khắp nơi thắp đèn sáng rực, trên trần nhà dọc hành lang có những quả cầu pha lê lấp lánh, lộng lẫy. Em vô thức siết mạnh hơn ngón tay của cha nuôi, có lẽ sự xa hoa hào nhoáng khiến em cảm thấy không quen, làm em thấy có chút sợ.

- Sao hôm nay lại đông đúc thế nhỉ? _Jungkook tự hỏi. _Để xem, giờ chúng ta đi mua đồ cho Jimin trước nhé.

Hắn dắt con trai nuôi đến thang máy, cẩn trọng hướng dẫn em bước lên mà không ngã, từ trên thang cuốn nhìn xuống có thể thấy được bên dưới tầng trệt, đám đông tụ lại lấp kín cả sảnh, Jimin vừa tò mò, vừa háo hức. Jungkook có thể nhận ra trên những poster được treo gần đó là hình ảnh một nhóm nhạc nam rất nổi tiếng hiện nay, có lẽ họ sẽ tổ chức sự kiện ở đây, thảo nào lại có nhiều người đến như vậy. Jungkook thầm cảm thán mình đi sai ngày, trong lòng bắt đầu nghĩ muốn quay về nhưng sự hưng phấn cùng mong chờ được khám phá của Jimin đã ngăn hắn lại.

Jungkook đưa người nhỏ hơn đến trước cửa hiệu cao cấp quen thuộc, nơi mà hắn rất hay ghé đến để mua những bộ trang phục thường ngày, mặc ngoài giờ làm việc.

- Jimin vào trước nhé. _Hắn vừa nói vừa lấy điện thoại đang không ngừng vang lên từ trong túi quần. _Tôi phải nghe điện thoại một chút, nhóc cứ vào và nói tên tôi, họ sẽ đưa nhóc đến bàn chờ.

Nếu không phải đầu dây bên kia là Kim Hayeon, Jungkook nhất định sẽ không nhận máy. Hắn không thể để Jimin một mình đứng đợi ở bên ngoài nên đành phải cho em tự vào trước được. Dù sau hắn cũng là khách VIP của cửa hàng, nhân viên nhất định sẽ biết cách chăm sóc cho Jimin, huống hồ trước khi đi Jungkook cũng đã gọi điện thông báo trước, hắn nghĩ rằng mình chẳng có gì phải lo lắng quá.

Jimin rụt rè thập thò trước lối vào, em muốn đợi Jungkook, muốn đi cùng hắn thay vì một mình, nơi này rộng quá, lạ lẫm quá, em chỉ biết mỗi Jungkook, chỉ có mỗi Jungkook. Nhưng hắn bảo em vào trước, Jungkook nói Jimin là đứa trẻ ngoan biết nghe lời, em phải nghe lời người lớn hơn, không để cho hắn phải thất vọng.

- Tôi có thể giúp gì cho cậu?

Chỉ vừa bước chân qua cửa, một cô gái xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa liền tiến đến hỏi chuyện, đối phương mặc một chiếc áo thun màu trắng, tay áo có thêu biểu tượng mà em đã thấy phía trước cửa hàng, trên ngực trái có ghim một bảng tên nhỏ hình chữ nhật.

- Jimin đến mua quần áo. _Em trả lời rụt rè. _Jungkook nói...

- Ai thế Yoona? _Từ bên trong, một cô gái khác trong bộ áo thun đỏ bước ra, hai hàng chân mày của cô ta co lại, ánh mắt xem thường đánh giá từ đầu đến chân Jimin.

- Cậu ấy đến mua quần áo. _Người tên Yoona nhanh chóng trả lời, thái độ vô dùng kính cẩn, có lẽ cô gái mặc áo đỏ kia là sếp.

- Mua quần áo? _Cô nàng quản lí bật ra một nụ cười giễu cợt. _Cô đã làm việc ở đây bao lâu rồi mà còn không nhìn ra đâu mới là khách hàng thật sự.

Yoona nghe chất vấn thì chỉ biết im lặng cúi đầu. Jimin lúc này cũng dần cảm nhận được chuyện không hay, liền bất giác lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách giữa mình mà cô gái hung dữ kia.

- Này cậu. _Cô ta nhìn em với ánh mắt nghiêm nghị pha lẫn miệt thị. _Cậu đến nhầm nơi rồi, đồ mà cậu có thể mua nằm trong khu vực quần áo giá bình dân bên trong siêu thị ở tầng G. Ở đây không có thử gì mà cậu có đủ khả năng chi trả đâu.

- Nhưng mà... Jungkook nói...

- Tốt nhất là cậu nên đi nhanh, cậu trông thế này mà cứ ở đây thì sẽ làm cản trở việc kinh doanh của chúng tôi đấy. _Thấy Jimin vẫn còn lưỡng lự chưa chịu rời khỏi, người quản lí liền bồi thêm. _Nếu cứ nhất quyết không chịu rời đi, tôi chỉ còn cách cho gọi bảo vệ lên làm việc.

Yoona vẫn thinh lặng đứng ở một bên, cô trông Jimin thấy đáng thương nhưng lại chẳng thể lên tiếng nói gì giúp cho em, chỉ đành bất lực đứng nhìn quản lí của mình biến thành mụ phù thủy ác độc.

- Ít nhất thì em cũng về xem Jimin một chút chứ...

Jungkook đứng nghe điện thoại ở sát lan can bằng kính ở đối diện cửa hiệu, hắn cố thuyết phục vợ trở về một thời gian để gia đình ba người có thể đoàn tụ và làm quen với nhau, nhưng đối phương lại không đồng ý. Đang khi vẫn còn mải giải trình thì lại nhìn thấy Jimin lầm lũi bước ra ngoài, trông em đáng thương như mèo con bị rớt xuống hồ nước, gương mặt ủ rũ và những đầu ngón tay thì bối rối dày vò nhau.

- Anh có việc, nói sau nhé...

Hắn tắt máy một cách vội vã, từ ngày có Jimin, Jungkook đã học được cách ngắt ngang điện thoại của vợ.

- Sao thế? _Người lớn hơn bước thật nhanh đến chỗ Jimin, hắn đặt tay lên vai em, mắt đảo từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt. _Sao lại ra ngoài rồi?

- Chị gái áo đỏ không cho Jimin vào. _Em đáp buồn thiu. _Chị ấy bảo Jimin không có tiền trả, chị ấy sẽ gọi bảo vệ nếu Jimin không chịu đi... Jimin đã nói tên Jungkook, nhưng họ cũng không cho Jimin vào.

Jungkook im lặng nhìn em rồi lại liếc vào bên trong cửa hiệu, áo đỏ thì hẳn là quản lí trưởng, trong lòng hắn vừa khó chịu vừa tức giận.

- Đi nào. _Hắn chìa tay ra cho Jimin nắm,cùng em quay lại cửa hiệu, lúc này người nhỏ hơn càng nép sát vào người hắn, như là đang trốn.

- Ngài Jeon, chúng tôi đợi ngài mãi...

Cô gái mặc áo đỏ kia vừa thấy Jungkook liền niềm nở vội vàng chạy ra đón, nhưng chưa kịp dứt lời, nhìn dáng người nhỏ nhắn bên cạnh đang nắm tay hắn thì cổ họng lập tức bị đông lại. Nhân viên Lee Yoona lúc này cũng ngạc nhiên không thốt nên lời.

- Jimin là con trai của tôi. _Hắn nhìn Jimin, nhấc ngón tay đang được em nắm chặt lên trước mặt cô gái.

- Dạ... _Cô ta nhìn Jimin rồi lại nhìn hắn với vẻ kinh ngạc nhưng sâu thẳm trong đáy mắt chính là hoang mang cùng sợ hãi.

- Hong Dami có phải không? _Hắn nghiêng đầu nhìn bảng tên trên ngực của cô gái, chỉ động thái này thôi cũng đã khiến đối phương trở nên run rẩy. _Lâu ngày không trở lại, nơi này làm ăn ngày càng kém nhỉ?

- Ngài Jeon tôi rất xin lỗi. _Hong Dami gập người chín mươi độ trước họ, dù có linh cảm rằng làm gì bây giờ cũng đã trễ, cô vẫn cố sức vùng vẫy tìm đường lui. _Là tôi không có mắt, nếu biết cậu Jimin đây là con của ngài Jeon thì nhất định sẽ không bao giờ hành xử lỗ mãng như thế... Xin ngài nể tình hai bên là chỗ quen biết, giơ cao đánh khẽ thứ lỗi cho tôi. Mọi sản phẩm hôm nay, ngài ưng món nào, tất cả đều sẽ miễn phí.

Lee Yoona đứng ở phía sau, thấy quản lí của mình chật vật xin lỗi người đàn ông phía trước mà hai chân cũng nhũn ra cả. Trước đó cô đã nghe qua danh tiếng của vị khách VIP liên hệ đặt chỗ ở cửa hàng trong sáng nay, đối phương dù có xuất thân bình thường nhưng lại là con nuôi cũng là con rể của gia tộc họ Kim, sắp tới đây sẽ là giám đốc kinh doanh của tập đoàn Kim Dong quyền lực nhất Hàn Quốc. Đắc tội với hắn khác nào chơi đùa với thần chết? Cô thầm nghĩ phen này không chỉ có Hong Dami, có khi tất cả nhân viên có mặt tại cửa hàng hôm nay đều sẽ bị đuổi việc. Không những thế, khi nãy quản lí tỏ thái độ với cậu nhóc tên Jimin kia, cô còn đứng ngay sát bên, cho dù không mở miệng ra nhưng cũng chẳng tránh khỏi chịu trách nhiệm.

- Cô Hong không cần phải nhiều lời phí sức. _Hắn lạnh lùng lên tiếng. _Hiện tại tôi đến đây không còn muốn mua quần áo nữa, nhưng là để nhờ cô huỷ bỏ thẻ hội viên của tôi, từ nay về sau, tôi sẽ không quay lại đây một lần nào nữa. Tôi là người có học thức, biết mình biết người, nhất định sẽ không ghé đến những nơi bản thân không có năng lực chi trả.

Nói rồi hắn dứt khoát cùng Jimin bước ra ngoài, không thèm quay lại nhìn người quản lí vì suy sụp mà ngã cả xuống đất. Jungkook không phải là kẻ tàn nhẫn, càng không phải một tên thích mượn quyền lực, tiền tài để đàn áp người khác, nhưng hôm nay hắn đã phá lệ. Nhìn thấy con trai nuôi bị người khác bắt nạt, hắn không cho phép bản thân làm thinh mà cứ nhắm mắt bỏ qua. Bất cứ người cha nào cũng sẽ làm như thế, Jungkook tự nhủ mình không có gì phải thẹn với lòng.

Jungkook dẫn Jimin đến một cửa hàng khác cách đó không xa, đó là một nhãn hiệu nội địa mới nổi với sản phẩm thân thiện môi trường và những quỹ bảo vệ động vật phía sau. Jungkook chưa từng dùng thử sản phẩm của họ nhưng dựa vào kinh nghiệm của bản thân, hắn nhìn qua cũng biết là hàng chất lượng, hơn nữa dường như Jimin cũng rất ưng ý.

- Hình vẽ này đẹp quá Jungkook. _Người nhỏ hơn giật giật tay của hắn mà chỉ đến hoạ tiết hình con bướm trên chiếc áo sweater mỏng màu trắng.

- Jimin thích thì chúng ta mua. _Hắn cười vuốt tóc em. _Tất cả đồ ở đây, nhóc thích gì thì cứ lấy, tôi có nhiều tiền lắm, không sợ không trả nổi.

Jimin thật sự cao hứng lựa rất nhiều áo, đương nhiên đều là loại có tay dài, người lớn hơn cũng không hề có ý kiến. Tuy nhiên hắn vẫn tự tay lựa lấy vài chiếc áo thun ngắn tay, nghĩ rằng sau này rồi cũng sẽ có lúc em muốn mặc thôi.

Sau khi thanh toán, tiếp theo cả hai sẽ phải xuống siêu thị để mua thực phẩm, việc này khiến người lớn hơn có chút ngán ngẩm vì họ sẽ phải len qua đám đông nhốn nháo dưới kia. Jungkook thích tự tay lựa chọn những nguyên liệu tốt nhất nên không bao giờ mua hàng trực tuyến, đồ trong tủ lạnh thì cũng đã hết, lúc này hắn cũng không thể bỏ về, đến nơi khác thì lại mất thời gian, đành cắn răng đưa Jimin đi xuống.

Lúc này những nam Idol kia xuất hiện, đám đông bắt đầu chen lấn rồi xô đẩy khiến Jungkook phải kêu lên bực mình. Jimin cũng bị bốn bề chèn ép, tay em vậy nhưng cũng không thể nắm chắc được ngón tay của Jungkook, chẳng mấy chốc lại bị người ta đụng mà tuột ra mất.

- Ah... Jungkook...

Người lớn hơn cảm nhận được nơi liên kết bị tách rời liền rất nhanh quay lại mà chộp lấy bàn tay nhỏ bé của Jimin, những tưởng em sẽ hoảng sợ mà vùng vẫy giằng tay lại nhưng không, người nhỏ hơn vậy mà càng siết lấy hắn chặt hơn. Để rồi như có một ma lực thúc đẩy, từng ngón tay của họ vươn ra và đan lấy nhau, Jungkook dùng tay trái mở đường, tay phải giữ chặt lấy Jimin mà kéo em ra khỏi đám đông.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net