12. Đưa Jimin đi gặp mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày có nhiều đồ chơi mới, Jimin chỉ thích ở trong phòng, em thường xuyên nói chuyện với bốn con thú bông của mình. Em đổ đồ chơi xếp hình ra sàn, miệng huyên thuyên ra vẻ một người hướng dẫn thực thụ, tay thì thoăn thoắt xếp lên từng khối nhựa, làm mẫu cho các bạn. Đúng như Jungkook đã nhận định, trí thông minh không gian của Jimin đặc biệt phát triển, em có thể tập trung cao độ vào khối hình trước mắt mà hoàn thành nó một cách thuận lợi.

Không chỉ cùng nhau chơi xếp hình, Jimin còn lấy sách truyện để đọc cho các bạn nghe. Em chuyên nghiệp đến nỗi, xếp cho các bạn thú bông  ngồi thẳng hàng trong khi em thì nghiêm chỉnh ngồi xếp bằng ở phía đối diện nhưng một người kể chuyện thực thụ. Jungkook cứ chốc chốc đi ngang qua lại lén hé cửa ngó vào bên trong, trông cái dáng vẻ thích thú đáng yêu khi tự chơi một mình, nhìn gương mặt liên tục thay đổi biểu cảm khi đọc truyện hoặc đôi chân mày chăm chú khi chơi xếp hình khiến hắn cứ bị thu hút mà khó rời mắt. Có đôi lúc, Jungkook thật sự muốn đẩy cửa bước vào để gia nhập lớp học nhỏ nhưng cứ nghĩa đến việc một tên đàn ông to xác ngót nghét ba mươi hai cái xuân ngồi chơi, nói chuyện với gấu bông, hắn lại tiếc nuối lắc đầu quay đi.

Jimin suốt ngày ru rú trong phòng lại bất ngờ khiến cho Jungkook cảm thấy trống vắng. Hắn ngày thường dù có nhốt mình trong phòng sách suốt cả một tuần cũng không thành vấn đề, thế nhưng hiện tại, mỗi ngày ngồi ở trong phòng Jungkook chỉ mong đến khoảnh khách Jimin gõ cửa bước vào xin kẹo. Vì trừ khi muốn ăn kẹo, người nhỏ hơn cũng không lúc nào thèm chủ động tìm hắn. Chẳng biết từ khi nào, việc nhìn thấy Jimin và nghe được chất giọng cao vút ngọt ngào của anh lại trở thành lịch trình cố định hàng ngày của hắn.

Đến ngày thứ ba Jungkook đạt đến giới hạn chịu đựng, hắn tìm cách dụ Jimin ôm gấu bông ra ngoài phòng khách. Để cho con gấu lớn ngồi dưới sàn và ba con thú còn lại ngồi ngay ngắn trên sofa, xung quanh đều là sách truyện và các loại đồ chơi khác. Jimin nghe lời, em chẳng có vấn đề với vị trí và không gian nên rất nhanh liền gật đầu đồng ý. Cũng bởi Jungkook nói rằng hắn cảm thấy cô đơn khi phải một mình.

Phòng khách bỗng trở thành phòng làm việc của Jungkook, trên bàn trà không quá lớn, một góc là sách truyện của của Jimin còn lại chiếm phân nửa diện tích là giấy tờ, tài liệu và máy tính cá nhân của Jungkook. Người lớn hơn vẫn làm việc như bình thường mặc dù chỗ ngồi có chút không thoải mái, nhưng được nhìn và nghe thấy Jimin lại như một liều thuốc tinh thần hiệu quả hơn cả giúp hắn có thể liên tục làm việc mà không hề mệt mỏi. Em ngồi ngay dưới chân hắn, vẫn tiếp tục đọc truyện và chơi với gấu bông, chỉ khác một chút là thi thoảng cha nuôi sẽ buông máy nhìn sang, nói chen vào vài câu tán thưởng. Có vài lúc hắn như rảnh tay lại vươn đến mà luồn vào tóc em, được gãi đầu Jimin cũng cảm thấy thinh thích, mỗi lúc như thế em đều nghiêng đầu khép mắt hưởng thụ.

Lại đến một hôm, Jimin tiếp tục ngồi chơi bên cạnh Jungkook, nhưng lại không được náo nhiệt như mọi ngày. Em khi ấy không đọc truyện cũng chẳng chơi đồ hàng hay xếp hình, Jimin chẳng nói tiếng nào, em chỉ chăm chú ngồi vẽ tranh.

Jungkook lấy làm lạ nên cũng gác lại công việc mà ngồi quan sát em suốt một buổi. Lúc này hắn mới để ý đến những món họa cụ của em, mặc dù đọc qua tài liệu biết người nhỏ hơn có tài hội hoạ thiên bẩm, nhưng từ khi gặp nhau đến giờ đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy dụng cụ vẽ cũng như là dáng vẻ làm việc nghệ thuật của em.

Người lớn hơn cũng thử gọi mấy lần, nhưng dường như Jimin chẳng nghe thấy hắn, em mãi cũng chẳng thèm đáp dù chỉ một câu. Jungkook không buồn vì bị ngó lơ, theo hắn biết, trẻ tự kỉ thường khó mà phân tán sự chú ý của mình cho nhiều việc khác nhau, thường sẽ tập trung cực kì cao độ vào những việc mình đam mê. Jimin yêu thích hội hoạ và có tiềm năng từ bé, trong tài liệu cũng có đề cập đến sự tập trung đặc biệt của em trong khi vẽ tranh. Người lớn hơn cảm thấy cứ ngồi nhìn con trai nuôi mãi cũng thật không bình thường chút nào, hắn lắc đầu tự cười bản thân mà quay lại công việc, thi thoảng vẫn theo thói quen luồn tay vào tóc của em, Jimin cũng chẳng phản hồi gì.

Đến gần giờ cơm Jimin vẫn chẳng ngừng vẽ, nhắm chừng đối phương sẽ không chịu nghỉ tay nếu chưa hoàn thành. Jungkook chỉ bèn đứng lên đi chuẩn bị bữa trưa trước, đến khi quay lại phòng khách thì thấy con mèo nhỏ kia đã lăn vào lòng Biggie to xác mà ngủ mất từ lúc nào.

Ngoài trời âm u bắt đầu đổ cơn mưa rào, Jungkook ghé vào thư phòng để lấy tấm chăn mỏng, sở dĩ ở đó có sẵn chăn vì hắn nhiều lần làm việc khuya sợ đánh thức vợ nên nằm nghỉ luôn tại sofa trước bàn làm việc.

Phủ chăn lên cơ thể nhỏ bé đang co rúm vì lạnh của Jimin, người lớn hơn lúc này mới có cơ hội được nhìn rõ bức tranh đã được hoàn thành của em. Tranh vẽ trên khổ giấy A4, đó là chân dung của một người phụ nữ xinh đẹp nhưng lại khắc khổ với đôi mắt cười đượm buồn. Trên những đường nét sắc sảo có nhiều phần tương đồng với Jimin chính là dấu vết cơ cực vất vả, khoé mắt thấp thoáng ánh lên màu lệ mà nụ cười trên đôi môi hình trái tim lại khiến cho Jungkook thêm thương tiếc ở trong lòng.

- Jungkook... _Jimin choàng tỉnh sau một giấc chiêm bao, một giấc mộng đầy đau thương cùng nỗi buồn và điều đầu tiên mà em nhìn thấy chính là tấm lưng rộng lớn vững chãi của Jungkook.

- Jimin tỉnh rồi. _Hắn quay lưng và lập tức phát hiện giọt nước long lanh còn đọng trên khoé mắt của người nhỏ hơn, lập tức vươn tay xoa lên trên bầu má lành lạnh. _Có chuyện gì thế?

- Jimin mơ thấy mẹ. _Em nói, giọng trầm thiếu sức sống, ngón tay nhỏ chỉ đến người phụ nữ trong tranh. _Đó là mẹ của Jimin.

- Jimin mơ thấy mẹ sao? _Jungkook dùng cả hai tay ôm lấy mặt của em trong khi lòng hắn thì muốn ôm cả cơ thể nhỏ bé của em vào lòng để mà vỗ về. Hắn biết em buồn, biết rằng đó không phải là một giấc mơ với chỉ toàn những điều vui vẻ. _Jimin nhớ mẹ rồi?

- Jimin nhớ mẹ mỗi ngày. _Em đáp, sự dịu dàng của Jungkook khiến em sụt sùi. _Hôm nay đặc biệt nhớ.

- Hôm nay là ngày đặc biệt sao? _Hắn hỏi tiếp thăm dò.

-  Hôm nay là ngày mẹ lên thiên đường. _Em đáp. _Ngày mẹ rời xa Jimin.

Nếu như không phải Jimin không thích được ôm ấp, hắn nhất định sẽ siết chặt em ở trong vòng tay mình, dùng cơ thể mà sưởi ấm cho em. Jungkook thấy hối hận khi mở miệng hỏi em về ngày hôm nay, hẳn là điều đó càng làm gợi thêm trong em những kí ức đau buồn.

- Jimin vẽ mẹ đẹp quá. _Không biết làm gì để an ủi, Jungkook chỉ biết dùng văn mẫu dụ trẻ con, tán dương tài năng của Jimin.

- Mẹ của Jimin đẹp lắm, đẹp hơn như thế nhiều. _Em cao giọng đáp. _Mẹ rất hiền rất tốt, mẹ chưa bao giờ mắng Jimin. Jimin yêu mẹ nhiều lắm.

- Ừm... tôi có thể hình dung ra được... _Hắn nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. _Jimin này...

- Dạ.

- Có muốn đi thăm mẹ không? _Hắn vân vê tóc mai của em.

- Có thể đi thăm mẹ sao? _Em ngây thơ tròn mắt nhìn hắn.

- Đương nhiên là có thể, tôi với Jimin cùng đi thăm mộ mẹ nhóc.

- Jimin được đi thăm mộ sao? _Em hỏi tiếp, lần này có chút gấp gáp hơn, hi vọng tràn ngập trong ánh mắt long lanh.

- Được chứ. _Hắn khó hiểu đáp.

- Jimin chưa bao giờ được đi thăm mộ mẹ. _Em bĩu môi cúi đầu vân vê vạt áo rồi lại bắt đầu lo lắng. _Bố chẳng năm nào đi thăm mộ mẹ, cũng chẳng chịu đưa Jimin đi... Jimin muốn đi nhưng lại không nhớ đường... Jimin không biết mộ mẹ ở đâu... có đi được không?

- Cái đó không khó, tôi có thể hỏi giúp Jimin. _Hắn vô cùng tự tin nói.

- Thật không?

- Thật. _Hắn vuốt tóc em. _Tôi đã bao giờ không nói thật với Jimin chưa?

- Vậy chúng ta mau đi. _Em lập tức bật dậy, giật tay Jungkook muốn kéo hắn theo.

- Khoan. _Hắn níu em lại. _Chúng ta ăn cơm trưa đã.

- Jimin không đói. _Em lắc đầu nói.

- Ngoài trời đang mưa lớn, đường đến nghĩa trang lại xa, nhất định sẽ đói. _Ngó thấy gương mặt bắt đầu xuất hiện thất vọng của người nhỏ hơn, Jungkook liền phải nhẹ giọng dỗ dành. _Jimin nghe lời, tôi đã hứa sẽ đưa nhóc đi thì nhất định không nuốt lời. Jimin ăn ngoan rồi chúng ta cùng đi nhé.

Cuối cùng Jimin cũng miễn cưỡng gật đầu ngồi vào bàn ăn, em hoàn thành bữa trưa nhanh gấp đôi mọi ngày, Jungkook cũng không nói gì, chỉ nhắc em cẩn thận nghẹn. Hắn chọn cho em một bộ đồ tối màu, lại có thể giữ ấm, bởi ngoài trời vẫn còn đang mưa, dẫu biết thời tiết không thuận lợi, nhưng hắn quyết không làm cho Jimin phải thất vọng.

Jungkook thông qua viện trưởng Kang hỏi được nơi chôn cất của mẹ Jimin, hoá ra cùng là một nghĩa trang với cha của hắn, lái xe không quá ba mươi phút trong điều kiện bình thường mà đường mưa trơn trượt thì phải mất thêm ít thời gian. Hắn tấp vào một tiệm hoa ở ven đường, mua một bó Lyly thật lớn rồi trao cho Jimin, nói với em rằng đi thăm người đã khuất thì phải có hoa trắng để thể hiện tình yêu, nỗi nhớ nhung cũng như lòng thương tiếc.

Đến nơi mưa đã thôi nặng hạt, nhưng lật phất vẫn đủ làm ướt người. Đường đất khó đi, Jungkook che dù cho Jimin ôm theo bó hoa đi ở phía trước, tay còn lại vươn ra phòng khi em trượt chân ngã. Vất vả một hồi, cả hai cũng tìm thấy ngôi mộ cũ ở một góc khuất phía xa, bên dưới tán sồi rộng lớn. Bia đá đã bị thời gian bào mòn, chữ mở đi không ít mà di ảnh cũng có nhiều vết trầy xước. Nhìn người phụ nữ trong trang phục trắng đang tươi cười, Jungkook phải công nhận rằng Jimin vẽ rất chuẩn, quả thật hắn nên đầu tư bồi dưỡng thêm cho em trong lĩnh vực nghệ thuật.

Jimin đứng chôn chân tại chỗ mà không nói lời nào. Em bắt đầu nức nở, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt ửng đỏ. Ngày mất trên bia đã là năm năm trước, năm năm ròng vắng mẹ mà chưa một lần được đi viếng mộ bà, Jungkook càng nghĩ lại càng thấy xót xa.

- Mẹ ơi... Jimin đến thăm mẹ... _Em nghẹn ngào.

Người lớn hơn vươn tay phủ lên bờ vai gầy mà vỗ nhẹ, đứng bên cạnh đợi em khóc cho thật đã. Liếc thấy cái tên Park Hwayoung vẫn còn rõ nét, hắn liền biết tên Jimin được đặt theo họ mẹ. Vậy thì, vai trò của người cha đốn mạt kia là gì?

- Chào cô Park, tôi là Jeon Jungkook, cha nuôi của Jimin. _Hắn nghiêng người về phía trước, tay vẫn cầm chắc dù che cho cả hai. _Hôm nay người chúng tôi đến đây vội vã, chỉ có đoá hoa nhỏ xem như là quà ra mắt.

Jungkook nhìn Jimin mà ra hiệu cho em đặt hoa xuống trên mộ của mẹ.

- Tôi nhất định sẽ thay cô chăm sóc cho Jimin thật tốt, mong cô ở trên thiên đàng hãy yên tâm an nghỉ. _Hắn nói như thề đọc.

- Jungkook rất tốt, Jungkook cho Jimin phòng ngủ lớn, nấu đồ ăn ngon, cho Jimin kẹo và còn mua nhiều đồ chơi cho Jimin nữa... _Em hào hứng khoe với mẹ cuộc sống no đủ hiện tại. _Jimin sống rất tốt, mẹ đừng lo lắng cho Jimin nhé.

Khoé môi của Jungkook kéo cao đầy tự hào, rõ ràng Jimin là một cậu con trai hiếu thảo, hiểu chuyện. Một đứa trẻ như em ai lại không yêu cho được cơ chứ?

- Jungkook...

- Hửm?

- Sau này mỗi năm, Jimin có thể đến đây thăm mẹ không?

- Được. _Hắn đáp. _Sau này mọi năm, tôi đều sẽ đưa Jimin đến đây thăm mẹ. Năm sau chúng ta sẽ còn mua thêm trái cây nữa.

- Jungkook thật tốt, Jimin cám ơn Jungkook nhiều lắm.

- Đây là điều mà tôi nên làm. _Hắn vừa nói vừa chỉnh tóc cho em rồi như lại nhớ ra điều gì đó. _Jimin, có muốn đến thăm mộ của bố tôi không?

Jungkook từ khi sinh ra đã không có mẹ. Người ba một mình chăm chỉ làm lụm nuôi hắn lớn cũng đã qua đời từ lâu, mộ của ông cách chỗ của mẹ Jimin năm dãy hướng lên đỉnh đồi. Hôm nay vốn không có kế hoạch ghé đến nên hắn chẳng chuẩn bị hoa, thế nhưng dù sao cũng chưa đến ngày dỗ, hắn dắt Jimin qua để giới thiệu rồi đi.

Jimin được đưa đến một của ông nội nuôi, em cũng bắt chước cha nuôi lễ phép cúi đầu chào và tự giới thiệu bản thân, còn không quên hứa hẹn sẽ chăm sóc Jungkook thật tốt khiến hắn bật cười.

- Jimin sẽ là một đứa trẻ ngoan, sẽ thật vâng lời. Sẽ luôn ở bên làm bạn với Jungkook mọi lúc.

Nhưng nghe đến những lời này, trái tim hắn lại như bị thứ gì níu lại, cảm giác vừa nặng nề mà lại bình yên không sao tả nổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net