14. Đã không thông minh, thì càng không được xấu xí.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, phòng bệnh của Jimin liền nhanh chóng bị lấp đầy bởi hoa tươi, trái cây cùng đồ chơi mới. Một cô hộ tá xinh đẹp cũng bất ngờ xuất hiện mà túc trực bên giường em chẳng lúc nào rời. Cô ấy săn sóc cho Jimin chuyên nghiệp và chu đáo hơn cha nuôi rất nhiều lần, thế nhưng Jimin vẫn thích có Jungkook ở bên cạnh hơn, dù người phụ nữ kia có tỏ ra ân cần, dịu dàng đến mấy, cũng không thế cho em được ấm áp chân thật như ở hắn. Vì thế, em giữ im lặng với đối phương và chỉ đáp lại vài câu lễ phép khi được hỏi.

Jungkook biết sự có mặt của nữ hộ tá kia còn có một vai trò khác, một mặt chuyên tâm chăm nom Jimin trên giường bệnh, nhưng mặt kia chính là một chiếc CCTV thăm dò mà quản gia Ha cố tình lắp đặt đề giám sát hắn. Cốt là đề chắc chắn Jungkook vào vai người cha nuôi mẫu mực thật tốt. Jungkook không mấy qua tâm, hắn không phải cố thể hiện trước con mắt theo dõi của người ngoài, hắn thương Jimin thật tình, kể cả ngay từ lúc ban đầu, hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ đối tốt với em vì chiếc ghế giám đốc kinh doanh và một phần ba số tài sản kia. Cũng như tối qua, khi Jimin đau đớn quằn quại trên ghế lái phụ, hắn vốn đơn thuần chỉ muốn cứu con trai của mình bằng mọi giá. Cảm giác trái tim bị bóp nghẹt đến biến dạng cùng sự vụng về, luống cuống chính là minh chứng rõ ràng nhất cho cảm xúc chân thành của hắn.

Mặc dù không mấy thoải mái - hắn vốn không phải tuýp dễ dàng thể hiện tình cảm trước mặt người ngoài – Jungkook vẫn không tìm cách để đẩy cô gái kia đi. Bởi hắn chỉ có một mình, những lúc cần ra ngoài mà còn người ở lại trông chừng Jimin cũng rất thuận tiện. Ví dụ như sáng sớm nay, Jimin vừa thiếp đi là Jungkook liền tranh thủ về nhà thu dọn bãi chiến trường của tối qua, vừa hay có người trực thay. Hắn không quên dặn đi dặn lại đối phương rất nhiều lần là phải báo với Jimin rằng mình đã ghé về nhà và sẽ trở lại trước mười giờ. Hắn sợ Jimin lo lắng.

Jungkook nhìn qua một lượt phòng khách rồi nhấn điện thoại liên hệ đến dịch vụ dọn dẹp, cho người chuyển sofa ra khỏi nhà và lau dọn mớ hỗn độn tanh tưởi dưới sàn. Biggie đúng là đã làm bẩn không ít chỗ, nhưng trần đời chỉ có duy nhất một con nên Jungkook bèn phải nhờ người giặt sạch và phân phó cho họ mang lên phơi trên tận tầng thượng của tòa nhà.  Liếc nhìn bạn gấu của Jimin một cái, đoán rằng chiếc thú bông này cũng đã lâu không được tắm rửa, hắn liền nhân tiện book cho bạn ấy một dịch vụ làm sạch cao cấp. Hắn nhìn nhân viên dọn vệ sinh mà lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần rằng cô ấy phải đảm bảo cho con gấu an toàn, nguyên vẹn trong quá trình giặt sấy.

Hắn lên phòng Jimin để lấy cho em vài chiếc quần lót mới và dụng cụ cá nhân nữa. Trở lại phòng khách, Jungkook tiện tay gom vào vài cuốn truyện và cả mèo bông cùng cún bông nữa. Cho dù con trai nuôi đã có rất nhiều đồ chơi ở bệnh viện nhưng hắn dám cam đoan rằng em sẽ thích hơn nếu hắn mang chúng đến, Jimin chỉ thoải mái đối với những đồ vật quen thuộc đã có khoảng thời gian gắn bó, nhất thời sẽ không thấy thích những món đồ ấu trĩ kia.

Jungkook bước ra cửa, vừa xỏ một bên giày đã vội vã chạy vào thư phòng mà trở ra với rất nhiều tài liệu. Hắn quyết định, đêm này sẽ vẫn ở lại với Jimin, hắn sẽ ở bên em mọi đêm cho đến ngày Jimin được xuất viện.

- Jungkook! _Jimin reo lên khi thấy Jungkook xuất hiện sau cánh cửa với tay trái tay phải lỉnh kỉnh túi to túi nhỏ. Trông có vẻ em đã có quãng thời gian không được thoải mái cho lắm với người hộ tá trẻ trung xinh đẹp kia.

- Tôi đến rồi. _Jungkook gật đầu với cô gái đang đứng bên cửa sổ cũng vừa cúi đầu lên tiếng chào hắn trước khi tiến thẳng đến chỗ con trai. _Jimin ở với chị Yuna ngoan chứ? _  Yuna là tên của người hộ tá.

- Vâng ạ. _Em bất giác bĩu môi, vô tình tố giác sự thiếu thành thật của bản thân.

Jimin ngoan đó chứ, về mặt cơ học là thế, em không quấy khóc hay vòi vĩnh bất cứ điều gì, cũng không gây một chút rắc rối nào cho Yuna. Tuy nhiên, em không chịu giao tiếp với cô gái, ậm ừ cho qua khi được hỏi và có lúc còn cố tình làm lơ luôn cả cô.

- Đoán xem tôi mang gì đến cho em này? _Jungkook lấy từ trong túi cói màu be ra hai con thú bông và thành công khiến cho người nhỏ hơn reo lên lần nữa.

- Pinkie và Blueie. _Em vươn tay ôm trọn hai cục bông vào lòng, lùi mặt vào lớn lông mềm của một trong hai mà hít hà một chút mùi hương quen thuộc ở nhà Jungkook còn đọng trên đó. Jimin ghét mùi bệnh viện, em rất muốn được trở về nhà, người nhỏ hơn buồn đến nỗi muốn khóc khi tỉnh dậy và được báo rằng Jungkook đã rời đi. Hai người bạn mà người lớn hơn mang đến thật đúng lúc, vừa hay làm dịu đi nỗi nhớ nhà ở trong em. Nhờ có Jungkook, Jimin đã dần trở nên thân thuộc và tiếp nhận căn hộ sang trọng kia của hắn là mái ấm của mình.

- Có thích không? Cẩn thận, không thì sẽ ngứa _Hắn xoa đầu Jimin đồng thời ngăn hành động phấn khích của em lại. _Tôi biết là em sẽ thích mà. Tôi còn mang đến những cuốn truyện yêu thích của Jimin, một lát nữa em đọc cho chúng tôi nghe nhé.

Chúng tôi ở đây chính là Jungkook, Blueie và Pinkie.

- Bạn gấu đâu? _Jimin biết Bigie quá to lớn để có thể du lịch đến bệnh viện, nhưng bạn gấu thì hẳn sẽ không lỡ mất cơ hội đến thăm em.

- Bạn gấu lâu ngày chưa tắm, toàn thân bẩn hết. _Hắn thuần thục trả lời như đã luyện tập trước đó. _Tôi đã đăng kí cho bạn ấy một dịch vụ tắm gội chuyên nghiệp.

- Sẽ không làm đau bạn ấy chứ? _Em dè dặt hỏi.

- Đương nhiên là không rồi. _Hắn lại xoa đầu em. _Biggie cũng đi tắm cùng với bạn ấy. Sau này cả Pinkie và Blueie cũng phải đi tắm luôn.

- Jimin cũng phải đi tắm mỗi ngày. _Em đáp với khóe mắt cong cong xinh đẹp.

- Đúng vậy, việc giữ cho cơ thể sạch sẽ là rất cần thiết, tránh khỏi các vi khuẩn xấu xa. _Hắn nói rồi xoay lưng hướng đến túi đựng cơm đã được cô hộ tá Yuna đặt ngay ngắn trên bàn trà trong khi giúp sắp xếp những món đồ khác mà hắn mang đến. _Jimin đói chưa? Tôi có làm canh xương hầm.

- Bụng Jimin kêu ọt ọt. _Em dùng ngón trỏ chỉ vào bụng mình.

- Cái đó... _Yuna trông thấy Jungkook đã mở nắp hộp cơm giữ nhiệt mà kéo ghế ngồi bên cạnh Jimin  thì lập tức đã ngăn lại. _Vừa nãy y tá có ghé, nhắn là mười giờ bác sĩ sẽ đến kiểm tra, mong cậu Jimin có thể nhịn thêm đến sau khi kiểm tra.

Jimin đang liếm môi với đôi mắt dính chặt vào phần canh hầm tòa mùi thơm phức của Jungkook, nghe thấy mấy lời kia liền lập tức xị mắt, bụng em kêu lên thật lớn như công khai biểu tình.

- Vậy sao? _Jungkook quay sang nhìn cô hộ tá, tay dừng lại trong không trung.

- Jimin đói... _Em kéo dài giọng, nhõng nhẽo với người lớn hơn.

Nhưng Jungkook không mủi lòng. Hắn dứt khoát đậy thức ăn lại rồi mang ra xa em một chút trước khi trở lại mà xoa tay em lấy lòng.

- Jimin ngoan, chịu đựng thêm một chút nữa thôi.

- Dạ... _Em đáp ỉu xìu.

- Jimin có thích đi công viên giải trí không? _Jungkook không nỡ chứng kiến con trai buồn liền kéo sự chú ý của em đến lời hứa đến công viên giải trí mà hắn đã nói đêm qua.

- Thích... _Em dừng một chút rồi thú nhận. _Jimin... chưa bao giờ được đi công viên giải trí.

- Chỉ cần Jimin ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, nhanh chóng khỏi bệnh, không chỉ có công viên giải trí, bất cứ nới nào Jimin thích tôi đều sẽ đưa em đi.

- Xin làm phiền gia đình.

Cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, có hai dáng người trung bình trong bộ cánh trắng đồng phục bác sĩ và y tá lần lượt bước vào, nữa y tá còn đẩy theo một xe lớn chứa các dụng cụ y tế cần thiết.

- Cậu Park hôm nay đã cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi chứ?

Jungkook nghiêng người, tránh đường cho vị bác sĩ trung niên tiến đến thay cho Jimin một bình nước biển khác.

- Jimin hết ngứa rồi. _Em ngoan ngoãn đáp.

- Đó là một dấu hiệu rất tích cực. _Vị bác sĩ nhìn em cười rồi lại quay sang Jungkook ở bên cạnh. _Chúng ta chỉ cần truyền nước trong hôm nay nữa thôi, đến chiều là có thể gỡ băng rồi.

- Vâng, cám ơn bác sĩ. _Hắn đáp.

- Bác sĩ ơi. _Jimin khẽ gọi. _Mặt Jimin sẽ hết sưng chứ ạ?

Sáng nay Jimin đã mượn gương của chị Yuna để soi mặt mình. Tuy rằng không còn ngứa nữa, nhưng mặt vẫn chưa hết sưng, phồng lên thành cái dạng méo mó khó coi, cũng chính vì thế mà nhóc con ủ rũ, buồn phiền cả buổi trời.

- Jimin không muốn bị xấu đâu.

Jungkook nghe đến đây thì không nhịn được mà mỉm cười ngọt ngào, nhóc con nhà hắn vậy mà rất để tâm đến vẻ bề ngoài, cũng biết sợ xấu, cũng biết điệu.

- Chỉ cần năng uống thuốc và chăm sóc sức khỏe thật tốt, cơ thể giải độc hoàn toàn rồi tự khắc da dẻ sẽ trở lại bình thường. _Bác sĩ cẩn thận giải thích với nụ cười không thể tắt trên môi, sự đáng yêu của Jimin lan tỏa đến khắp nơi, khiến cho con người ta bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng. _Sẽ vẫn đẹp như lúc ban đầu.

Jungkook để ý thấy Jimin khẽ cúi đầu để che đi vệt ửng đỏ vì ngại ngùng trên bầu má phúng phính, hắn cũng khẽ cắn môi dưới. Căn phòng trở nên tĩnh lặng lạ thường cho đến khi bác sĩ cùng y tá tạm biệt mà rời đi.

- Jimin nhà ta biết sợ xấu sao? _Người lớn hơn trở về chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường bệnh, thích thú nhìn mãi sắc hồng trên má em.

- Đã không thông minh, thì càng không được xấu xí.

Chẳng biết người nhỏ hơn đã học ở đâu, hoặc kẻ nào đã tiêm nhiễm vào đầu em suy nghĩ tiêu cực như thế, nhưng câu trả lời này hoàn toàn khiến cho Jungkook bất ngờ.

- Ai bảo Jimin không thông minh. _Hắn ôm lấy hai má em, muốn Jimin nhìn thẳng vào mắt mình. _Jimin của tôi rất thông minh. Em trong mắt tôi vừa thông minh, vừa xinh đẹp. Không có điểm nào không tốt cả.

- Jungkook thật tốt. _Em cưới híp mắt.

- Tôi là cha của em, đương nhiên sẽ tốt với em nhất.

Cánh cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy ra, xuất hiện tiếp theo chính là một người đàn ông cao gầy trong bộ âu phục thẳng thớm màu cà phê. Tay trái là hoa tươi, tay phải là giỏ dâu tây đỏ mọng, nhưng gương mặt của anh lại hằn lên những mệt mỏi cùng kiệt sức.

- Anh Seokjin?

- Chào cậu Jungkook và cậu Jimin. _Người đàn ông kính cẩn cúi đầu trước ánh mắt kinh ngạc của cả hai cha con Jungkook. Hộ tá Yuna thì phản ứng nhanh nhạy hơn, cô nhanh chóng nhận lấy hoa và trái cây từ Seokjin sau khi cúi người lịch sự để chào anh.

- Vì Tổng giám đốc Kim quá bận rộn để ghé qua bệnh viện, nên tôi đại diện đến để thăm cậu Jimin. _Seokjin chuyên nghiệp giải thích lí do có mặt của mình. _Tổng giám đốc đã lo lắng cho cháu trai của mình lắm.

Seokjin nói dối không chớp mắt, tác phong nghề nghiệp chuẩn không thể chỉnh.

- Vâng, anh vợ vất vả như thế mà vẫn để tâm đến Jimin, gia đình em rất cảm kích.

Jungkook lúc này cũng thuần thục đáp lễ, sống trong hào môn đã lâu, hắn hiểu rõ loại thủ tục này. Cháu trai nhà họ Kim nhập viện, cho dù chỉ là đứa trẻ được nhặt về từ bên ngoài, những người ở nhà chính cũng không thể không hỏi han lấy một tiếng. Hắn còn đoán chừng lát nữa đây, những người còn lại sẽ ùn ùn, xuất hiện hoặc ít nhất cũng sẽ gửi đến thật nhiều quà đắt tiền.

- Jimin, đây là chú Kim Seokjin, thư kí riêng của bác Namjoon, anh trai ruột của mẹ nuôi em, Kim Hayeon. _Jungkook bắt đầu giới thiệu và Seokjin lần nữa kính cẩn cúi đầu trước mắt Jimin.

- Chào chú Seokjin.

Jimin cũng lễ phép cúi thấp người. Điều này khiến cho Kim Seokjin cảm thấy có chút không quen, anh chưa bao giờ nhận được một phần mười sự kính trọng đó từ bất kì một đứa trẻ họ Kim nào.

- Anh đã cất công ghé qua thì ngồi xuống nói chuyện một lát. _Jungkook kéo bàn ăn cho Jimin, giao cho em bữa sáng mình đã chuẩn bị và một cuốn truyện tranh trước khí hướng tay về phía sofa, mời người lớn hơn ngồi xuống. _Dẫu sao thì anh ta cũng sẽ chấm công cho anh mà.

Seokjin mở miệng, toan từ chối người nhỏ hơn nhưng đôi chân anh lại cứ thế tiến về phía hắn. Thả mình xuống sofa, anh thở hắt ra đấy thoả mãn, quả thật Seokjin cũng không muốn phải về công ti trong tình trạng thế này này.

- Cô Yuna này. _Jungkook hướng người trợ tá nói. _Có thể phiền cô đi thay chút nước ấm và tiện thể chuẩn bị một ít trái cây được không.

- Vâng ạ. _Cô gái lập tực gật đầu nhận nhiệm vụ, mang theo bình giữ nhiệt cùng một ít trái cây mà ra ngoài.

Đúng với ý của Jungkook. Hắn đuổi cô ra ngoài vì muốn nói chuyện riêng với người anh lớn.

- Đêm qua anh không được ngủ sao?

- Trông anh hốc hác lắm sao? _Anh bật cười.

Jungkook đưa đến trước mặt Seokjin một tấm gương nhỏ - mà chẳng ai biết hắn có nó ở đâu, từ lúc nào - để anh có thể nhìn rõ được vết hôn đỏ bầm lộ ra sau lớp cổ áo không được cài cúc.

Seokjin vừa bối rối, vừa hoảng hốt, anh vội vã cài lại cúc áo, sáng nay đã quá mệt mỏi để có thể nhớ đến nó.

- Kim Namjoon đối với anh tốt chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net