25. Bố của Jimin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Jimin có muốn ăn gì không?

Min Yoongi nhìn đồng hồ treo tường, lúc này đã quá bảy giờ tối, bụng anh cũng đã có chút cồn cào, muốn cùng nhóc Jimin ra ngoài ăn gì đó.

- Jimin đói rồi. _Em đang ngồi đọc sách ở sofa cách bàn làm việc của thầy Min chỉ vài bước chân, được hỏi thì liền nâng tay xoa bụng mà trả lời.

- Vậy chúng ta ra ngoài tìm gì đó ăn nhé.

Xung quanh trường học vốn chẳng có quán ăn nào, Yoongi chỉ đành dẫn Jimin đến một cửa hàng tiện lợi gần đó tìm thức ăn nhanh. Mặc dù anh biết điều này sẽ khiến cho cha nuôi của em - Jeon Jungkook - không hài lòng một chút nào, nhưng cũng chẳng còn cách khác. Anh không có xe để đưa cả hai đi xa mà thức ăn dự trữ trong nhà bếp của trường học chẳng may đã hết sạch ngay từ chiều. Yoongi vốn nghĩ đến việc kiên nhẫn đợi bạn trai tan làm đến và hộ tống cả hai người đến một nhà hàng nào đó, nhưng đối phương lại bất ngờ vướng vào một vụ án phức tạp và phải vùi đầu vào tài liệu hàng giờ liền mãi không biết khi nào mới xong. Bụng của anh và Jimin không có đủ kiên nhẫn để tiếp tục chờ.

- Jimin ăn gì thì cứ lấy nhé. _Yoongi để cho Jimin được tự nhiên lượn một vòng trong cửa hàng tiện lợi đang vắng khách trong khi bản thân ghé đến chỗ thu ngân lấy giỏ nhựa và liếc qua những món hàng được trưng bày nơi đó.

Sau mười phút trầm ngâm trước những kệ thực phẩm trong cửa hàng nhỏ, cuối cùng Yoongi cũng chọn lấy cho mình hai hộp mì cay, hai thanh xúc xích và một gói củ cải muối ăn kèm. Trong khi đó, Jimin cũng nhanh chóng mang lại một phần bánh ngọt cùng túi kẹo marshmallow nhiều màu. Jimin quả thực rất hảo ngọt

- Nhiêu đây liệu có đủ no không? _Anh đưa giỏ nhựa cho nhân viên cửa hàng và hỏi trong khi Jimin đang chăm chú nhìn vào những thứ vật phẩm được bày bán trên kệ nhỏ ở quầy thanh toán.

- Jungkook sẽ làm cơm cho Jimin khi về nhà. _Em đáp mà không quay lại nhìn anh.

- Có vẻ như giám đốc Jeon nấu ăn rất khá.

- Jungkook nấu ăn rất ngon. _Em lập tức quay đầu nhìn Yoongi một cái rồi gật đầu liên tục. _Ngon nhất ở trên đời luôn.

- Thế thì tuyệt quá! _Yoongi cảm thán, anh không nghĩ rằng Jungkook lại thích hợp với chuyện bếp núc, nhìn dáng vẻ của hắn chẳng có một chút dấu hiệu nào cho thấy người này sẽ sẵn sàng vào bếp cả. _Nhưng ăn đồ ngọt nhiều thế này, Jimin không sợ sâu răng sao?

- Đêm nào trước khi đi ngủ Jungkook cũng nhắc Jimin chải răng. _Em tự tin đáp. _Jimin chải răng kĩ lắm.

- Được rồi, vậy chúng ta về thôi.

Đoạn đường từ cửa hàng tiện lợi đến trường là một con phố nhỏ, tuy không xa nhưng đèn đường lại không đủ sáng và vắng bóng người, ban ngày đi qua chẳng có cảm giác gì đặc biệt nhưng khi màn đêm buông xuống rồi lại khiến cho lòng người có chút vô thức lo lắng mà nâng cao cảnh giác.

Yoongi chậm rãi bước bên cạnh Jimin, anh đi ở bên ngoài, tay phải xách túi thức ăn, tay trái nâng điện thoại, tranh thủ kiểm tra một số tin nhắn mới trong hộp thư. Cách trường khoảng chừng năm mươi mét, Yoongi cũng không còn mấy đề phòng, anh đang chăm chú vào mẩu tin mà Jung Hoseok mới gửi cách đây vài phút, nội dung tin nhắn là đối phương đã hoàn tất công việc và đang trên đường đến chỗ anh. Yoongi cứ bước tiếp, nhưng bỗng nhiên lại phát hiện tiếng bước chân đều đều của người đang đi bên cạnh bất ngờ biến mất. Anh khựng lại, việc đầu tiên chính là quay lại phía sau.

Jimin cách anh tầm ba bước, em đứng chôn chân tại chỗ, cúi gằm mặt với vẻ lúng túng, lo sợ còn pha lẫn chút hoảng loạn.

- Jimin? _Yoongi vô cùng lo  lắng hỏi, anh tiến đến chỗ người nhỏ hơn và đặt tay lên vai em. Giật mình khi cảm nhận cơ thể Jimin đang run lên từng hồi, Yoongi như nhận ra gì đó mà lập tức quay nhìn lại về phía trường học.

Một người đàn ông lạ đang tiến về phía họ, điều kiện ánh sáng không đủ để Yoongi nhìn rõ mặt những vẫn có một cái gì đó khiến anh kích động theo bản năng mà dang tay đứng tránh trước mặt Jimin, người lúc này đã bắt đầu mất kiểm soát mà không ngừng run rẩy dùng tay ôm lấy đầu mình.

- Park Jimin! _Người đàn ông kia quát lớn, bước đến mỗi lúc một nhanh. _Thằng ranh chết tiệt, mới có hơn một tháng đã quên mặt bố của mày hay sao?

Bố?

- Này ông kia? Ông là ai? _Đứng trước thái độ hung tợn quyết liệt của người lạ, Yoongi cũng rơi vào hoảng sợ, chỉ biết cố gắng che chắn cho Jimin khỏi kẻ xấu kia. _Tôi cảnh cáo ông không được tiến lên thêm nữa. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát...

- Park Jimin!

Chẳng nghe lọt dù chỉ là nửa chữ của Min Yoongi, người đàn ông tiếp tục thét lớn và anh có thể cảm nhận được cơ thể nhỏ bé, run rẩy đang tựa vào lưng mình nảy lên cùng với tiếng thút thít của em.

- Mày làm con trai nhà giàu thích quá, nên quên luôn ai mới là bố thật sự của mày rồi hả?

- Này, tôi đã nói là...

Người đàn ông dáng người cao gầy, trông thì yếu ớt nhưng sức lực lại mạnh đến không ngờ, trong một thoáng chốc đã hất Yoongi ngã ra nền đất, tay anh chống xuống mặt đường ma sát đến toé máu, khiến gương mặt trắng hồng nhanh dúm lại vì đau đớn.

- Ah... ah...

Không kịp có thời gian để vượt qua đau đớn, Yoongi khẩn trương bò dậy vì nghe thấy tiếng kêu vụn vỡ của Jimin và khi vừa mở mắt ra, anh phát hiện ra người đàn ông tự xưng là "bố" kia đang níu lấy cánh tay mảnh khắng yếu ớt của em mà dùng sức kéo mạnh.

- Không đi... Jimin không đi... _Em hét toáng lên, nước mắt lã chả tuôn trào trên mặt, cả cơ thể ngả về phía sau làm một thế trụ để ngăn người đàn ông tiếp tục kéo mình đi. _Jungkook... Jungkook!

- Đi theo tao, cái thằng cứng đầu này... _Người đàn ông dùng sức của cả hai tay, kéo Jimin nhích tới từng chút một.

- Jimin! _Yoongi kêu đến và lao về phía họ, anh cố gắng đẩy người đàn ông ra nhưng ông ta bám quá chặt, níu đến cổ tay em đỏ rát.

- Thằng này mau tránh ra. _Người đàn ông liếc về phía Yoongi, lợi dụng sơ hở mà đạp vào bụng anh thật mạnh, khiến anh lần nữa đau đớn mà ngã ra phía sau.

- Anh Yoongi! _Jimin hoảng hốt kêu trong tiếng nức nở, nước mắt dàn dụa đã sớm cước đi tầm nhìn của em, chỉ biết theo tiếng rên rỉ của Yoongi mà hướng đến. _Đồ xấu xa... _Lúc này Jimin mới chủ động phản kháng, em vo bàn tay đang được tự do của mình thành nắm đấm rồi liên tục nện vào cánh tay của cha mình. Bởi giọng nói của Jungkook  đang văng vẳng ở trong đầu, em nhớ lời hắn dạy phải tìm mọi cách vùng vẫy chống cự mà trốn thoát.

- Mày dám đánh tao hả? _Người đàn ông hét vào mặt em, sau đó giáng cho Jimin một cái bạt tay đau điếng.

Yoongi sau khi bị đạp một cái vào chỗ hiểm thì lần thứ hai này không còn sức để tiếp tục giằng co nữa, anh đau đến trắng mắt chỉ biết chật vật ngồi dưới đất ôm bụng kêu cứu, mong rằng có ai đó sẽ nghe thấy mà lao ra giúp họ. Tuy nhiên cả một con đường vắng, hai bên là tường cao kín bưng, vốn chẳng dễ gì tác động đến những người ở bên trong nhà. Anh vừa kêu vừa cắn răng chịu đau ngồi dậy, nhìn sang Jimin cũng đang phải nhận thêm những cú đánh nữa, lòng anh vừa sót vừa tự trách bản thân vô cùng.

Mãi cho đến khi mọi hi vọng được trợ giúp gần như bị dập tắt, Yoongi quyết định liều sống chết mà lao đến gã kia thì ánh đèn xe bất ngờ rọi đến họ từ phía cổng trường. Từ ghế lái có người vội vã lao xuống và phóng đến chỗ họ như tên bay, tiếng người đàn ông kêu lên đau đớn và nửa tiếng sau anh thấy mình cùng Jimin đã yên vị tại ghế chờ của đồn cảnh sát.

- Hay là anh đưa em đến bệnh viện trước nhé? _Jung Hoseok tiến lại ngồi bên cạnh Yoongi, tiện tay đưa anh chai nước suối và cho Jimin một hộp sữa nhỏ.

- Không được. Em phải ở đây cho đến khi Jeon Jungkook đến. _Yoongi lập tức lắc đầu, anh nhận nước từ bạn trai, dù khát nhưng lại không vội uống. _Anh liên lạc được với anh ta chứ?

- Anh đã nhờ bên cảnh sát liên lạc. _Người lớn hơn trả lời, ánh mắt lo lắng quét qua những thương tích trên cơ thể người yêu. _Họ báo cậu ta đang trên đường đến.

- Vậy thì tốt rồi. _Người nhỏ hơn khẽ cười, lúc này mới thoải mái nhấp một ngụm nước. _Cũng may có anh đến kịp...

- Em còn nói. _Hosoek vừa đau lòng vừa tự trách nắm tay Yoongi. _Nếu anh chậm thêm một giây nào nữa, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.

- Đừng nói thế mà...

Lúc này người đàn ông kia cũng được giải từ phòng giam ra ngoài, sau khi vùng vằng ăn vạ chán chê vì cú đấm hết lực của Hoseok, ông ta cũng chịu hợp tác với bên phía cảnh sát để lấy lời khai Jimin vừa nhìn thấy cha của mình thì liền tỏ vẻ sợ hãi, em vội vã nhích lại sát bên Yoongi và nấp sau lưng anh. Jung Hoseok lúc này cũng theo phản xạ mà cố tình bước đến phía trước che chắn cho hai người ở phía sau, người kia khẽ liếc qua thấy được ánh mắt hung dữ của anh liền gấp gáp cúi đầu tránh né.

Việc lấy lời khai Hoseok có xin tham gia vào. Tuy rằng đây vốn không phải là phạm vi công việc của Hoseok, nhưng trực giác nghề nghiệp lại mách bảo anh có chuyện uẩn khuất ở phía sau, thôi thúc anh tìm hiểu sâu về sự việc. Người đàn ông này thoạt đầu rất cứng miệng, thế mà đứng trước một công tố viên tài năng và dày dặn kinh nghiệm như anh thì vẫn phải chịu khuất phục. Cả quá trình kéo dài hết ba mươi phút đồng hồ, cho đến lúc các đồng chí cảnh sát chuẩn bị giải người kia về lại phòng giam thì cũng vừa lúc Jungkook về đến.

Jimin chỉ nghe tên mình vang lên từ ngoài cửa chính bởi một chất giọng trầm ấm quen thuộc, còn chưa kịp vui mừng, một thân âu phục đen vụt qua trước mắt và người cha kia của em đổ rạp xuống đất. Trước sự bất ngờ cùng hoảng hốt của mọi người, hắn khuỵ chân nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh người đang nằm ôm mặt trên sàn, tiếp tục vung tay đấm xuống thêm vài cái nữa. Đối phương vùng vẫy trong sợ hãi, ông ta hết né bên phải rồi lại đến bên trái, nhưng Jungkook cho dù có đấm trật xuống đất đến rách cả da tay cũng không muốn dừng lại. Sự việc xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt, tất cả mọi người đều đơ ra vài nhịp rồi mới tỉnh người mà lao đến can ngăn. Phải có ít nhất hai sĩ quan cảnh sát cùng nhau nhào đến, mới kéo được Jungkook ra khỏi cơ thể nhăn dúm, tơi tả bên dưới.

Jungkook bị lôi vào phòng tạm giam vì tội hành hung người khác, khiến cho Jimin ở bên ngoài lại thêm một trận nức nở. Em ở bên một bên song sắt vươn tay níu lấy cha nuôi mà nước mắt đầm đìa, mặc cho có bao nhiêu người khuyên ngăn cũng nhất quyết không rời xa hắn nửa bước. Cuối cùng phải đợi cho quan gia Ha xuất hiện, trực tiếp làm thủ tục bảo lãnh cho Jungkook, mọi chuyện mới êm xuôi.

- Cám ơn quản gia Ha, đã trễ thế này còn phải lặn lội đến đây vì cha con tôi. _Jungkook áy náy cúi đầu, trước thái độ không hài lòng với ánh mắt đầy phán xét của lão quản gia.

- Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? _Ông nhìn qua Jimin đang bám lấy tay hắn, mắt mũi đỏ ửng hết lên vì khóc, trong lòng lại khó chịu mà buông lời trách móc. _Chẳng phải tôi đã dặn đi dặn lại cậu phải cẩn thận chăm sóc cho cậu Jimin hay sao?

- Vâng, tất cả là do tôi bất cẩn. _Jungkook tiếp tục cúi đầu, mặc dù mọi việc xảy ra vốn không phải lỗi của hắn, nhưng cứ nghĩ đến những điều mà Jimin đã phải trải qua thì không thể ngừng tự trách bản thân.

- Thôi được rồi. _Quản gia Ha xua tay. _Đã hơn mười một giờ đêm rồi, cậu mau đưa cậu Jimin về nhà nghỉ ngơi, ngày mai cả hai cứ xin nghỉ ở nhà một ngày, để cho cậu ấy ổn định lại.

- Tôi hiểu rồi.

Quản gia Ha từ biệt vài câu rồi lên xe đi mất, Jungkook cũng tranh thủ đưa Jimin lên xe. Hắn lúc nãy đã tự mình lái xe đến, khi nhận được điện thoại báo tin hội nghị còn chưa kết thúc, Jungkook không chờ được liền trực tiếp bỏ lại thư kí riêng của mình mà mua vé máy bay tức tốc trở về. Không cần nghĩ đến hậu quả hay bất cứ điều gì khác, trong đầu hắn lúc ấy chỉ có Jimin và Jimin.

- Jeon Jungkook.

Jungkook vòng qua ghế lái, chuẩn bị mở cửa xe bước vào thì bị gọi ngược lại. Người đến không ai khác là Jung Hoseok, anh bước đến từ nơi đỗ xe, ở bên đó Min Yoongi cũng đã thoải mái ngả lưng nơi ghế phụ lái mà nghỉ ngơi.

- Công tố Jung. _Jungkook khách sáo cúi đầu. _Đã là lần thứ hai anh ra tay giúp đỡ Jimin. Tôi thật không biết làm cách nào để báo đáp cho đủ.

- Tôi hành động vốn không phải để nhận ơn. _Anh đáp lạnh nhạt. _Giám đốc Jeon cứ chăm sóc thật tốt cho con nuôi của mình là được rồi.

- Về thầy Min Yoongi, tôi cũng rất xin lỗi. Vì Jimin mà thầy ấy... _Đến hôm nay, Jungkook mới biết được mối quan hệ của Jung Hosoek và Min Yoongi nhưng hắn nào có thời gian để ngạc nhiên. _Tôi sẽ gửi tiền thuốc men...

- Không sao, chúng tôi có thể tự lo liệu, việc xảy ra cũng không ai muốn. _Jung Hoseok lập tức xua tay. _Tôi hiện tại đến tìm cậu không phải để nói những chuyện này. Ban nãy tôi có tham gia lấy lời khai và tôi cảm thấy cần phải cho cậu biết.

- Vâng.

- Ông ta khai rằng có người thuê mình đến tìm Jimin, bảo là sẽ trả một cái giá thật cao nếu như ông ta có cách mang cậu bé đến cho họ. _Mặc dù trong lòng không ưa Jungkook, nhưng trong lòng Hoseok lại thấy thương cho Jimin nên khi lờ mờ cảm nhận được có uẩn khúc phía sau sự việc lần này thì không thể nhắm mắt làm ngơ.

- Ông ta có khai ra những người đã thuê mình là ai không?

Jungkook nghe được có người muốn giở trò bắt cóc con trai nuôi của mình thì không thể bình tĩnh, hắn gần như phát điên, cảm thấy như muốn lập tức trở lại phòng giam kia mà, tẩn cho lão già bất nhân kia thêm một trận.

- Không, ông ta cũng không biết được người đứng đằng sau thật sự là ai. Nhưng tôi nghĩ rằng đang có một âm mưu nào đó nhắm đến Jimin với mục đích trục lợi. Tôi thì không biết rõ về những chuyện nội bộ trong gia đình họ Kim nhưng cậu thì chắc chắn hiểu...

Jungkook rơi vào trầm tư, hắn hiểu lắm những lời của Hoseok, thậm trí lúc này trong đầu hắn gần như đã tìm ra đáp án cho những hoài nghi mà đối phương vừa mới khơi mào. Jimin vốn là chìa khoá quan trọng trong việc phân chia và kế thừa tài sản của Kim gia, nếu có bất kì chuyện gì xảy ra với em, những kẻ được lợi duy nhất nếu không ai khác ngoài người nhà họ Kim.

- Nếu cậu thật lòng yêu thương và muốn bảo vệ Jimin, thì nên cẩn thận cảnh giác...

Jungkook đợi cho Hoseok quay lưng rời khỏi rồi mới mởi cửa xe ngồi vào ghế lái, Jimin lúc này vẫn ngồi chờ hắn thật ngoan ngoãn. Bộ dạng này của em không thể không khiến hắn nhũn lòng hơn nữa còn thêm phần đau xót khi nghĩ đến chuyện khủng khiếp mà em đã phải gánh chịu.

- Xin lỗi Jimin. _Hắn nghiêng người, vuốt lấy mặt em. _Là tôi không tốt, không bảo vệ được em.

- Tay Jungkook chảy máu. _Jimin không để ý đến những lời thú tội nỉ non của người lớn hơn, em chỉ chăm chú nhìn vào mu bàn tay còn đang rỉ máu của hắn mà chua xót nói.

- Chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại. _Jungkook đưa tay ra phía trước nhìn xem, người nhỏ hơn liền vươn cả hai tay ra để nắm lấy.

- Jungkook đau nhiều không? _Em lo lắng bám lấy những ngón tay hắn mà không dám động mạnh. _Để Jimin thổi cho Jungkook.

- Thổi sao? _Hắn nghe em nói thì không khỏi bật cười vì cái dáng vẻ ngây thơ, thuần khiết của em.

- Lúc trước mỗi khi Jimin bị đau, mẹ đều giúp Jimin thổi. _Em ngây ngô vừa đáp vừa thổi phù phù vào vết thương của hắn. _Thổi một chút liền sẽ hết đau.

- Nhưng nó sẽ không có tác dụng với tôi đâu? _Jungkook nói với nụ cười đã thay đổi sắc thái trên môi.

- Tại sao chứ? _Em hỏi với giọng điệu đầy thất vọng.

- Thổi như vậy chỉ dành cho trẻ con thôi. _Hắn không chớp mắt nói. _Người lớn phải hôn cơ.

- Hôn? _Em ngơ ngác không hiểu chuyện nhìn hắn mà hỏi.

- Là như thế này.

Jungkook vươn tay ra sau gáy, kéo mặt Jimin lại gần mình hơn rồi lại dịu dàng cúi đầu, đặt môi trên vết thương còn ửng đỏ nơi gò má của em. Hắn hôn không quá lâu, chỉ là một cái cọ môi nhẹ trên da thịt mềm mại lại khiến cho trái tim Jimin cảm thấy kì lạ, cơn đau nhức dường như thật sự đã tan biến một cách thần kì.

- Làm như vậy... sẽ hết đau sao?

- Đúng.

Hắn gật đầu không một chút hổ thẹn và Jimin lập tức cúi đầu, làm đúng như cha nuôi đã thị phạm mà hôn lên mu bàn tay hắn, khiến cho trái tim của hắn run lên một trận dữ dội.

Jungkook vốn cho rằng đây chỉ là một lời nói đùa, không thể ngờ được rằng giây phút đôi môi mọng ấy dán chặt vào da thịt của mình lại là cảm giác rung động và quyến luyến đau thắt trong lồng ngực. Hắn cảm thấy dường như mình vừa đi một nước cờ sai rồi, thế nhưng tận sâu thẳm trong thâm tâm, Jungkook lại cật lực chôn giấu phát hiện đó, hắn không muốn nhận sai, cũng không muốn đi lại.

Vì những dối trá quá đỗi đẹp đẽ nên con người ta mới tự nguyện để bị lừa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net