34. Daddy sai rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook vừa bước qua cửa chính của toà nhà thì đã nhận được một kiện hàng lớn từ bộ phận lễ tân, bên Pháp chuyển về, tên người gửi là Kim Hayeon.

Chẳng lẽ là quà sinh nhật?

Jungkook thở dài, trong lòng cũng không cảm thấy chút nào tò mò muốn biết. Hắn vào thang máy, nhấn số tầng rồi nhìn những con số chậm chậm cộng thêm ở trên màn hình điện tử mà thở dài. Giờ này chắc là Jimin đã ăn xong cơm tối và dọn rửa chén bát sạch sẽ gọn gàng hết rồi. Mấy ngày nay muốn tránh mặt em nên hắn đều cố tình nán lại công ti rất trễ, do vậy nên cũng không thể vào bếp làm cơm cho em ăn như mọi khi, lần nào cũng phải nhờ thư kí đặt đồ từ nhà hàng mang đến. Jungkook thấy có lỗi lắm chứ, nhưng Taehyung nói đúng, nếu hắn cứ mập mờ tình cảm với em, thì sẽ càng tội lỗi hơn gấp trăm ngàn lần.

Nhập mật mã, mở khoá cửa vào nhà, thứ chào đón Jungkook chính là màn đêm tĩnh lặng, tối và tĩnh đến mức khiến cho hắn phải hoảng hốt ném hết đồ trên tay xuống mà lao thẳng vào nhà, đến giày còn không kịp thay ra.

- Happy Birthday to you...

Jungkook xông vào đến phòng khách, ánh nến vàng rực từ khắp nơi hắt lên gương mặt mang đầy vẻ sợ hãi của hắn, tiếng hát vụng về non nớt vang lên bên tai trong khi tinh thần của người lớn hơn vẫn còn chưa kịp ổn định lại.

- Chúc mừng sinh nhật daddy! _Jimin nói như reo mừng, em từ tốn đưa bánh kem lại trước mặt hắn. _Daddy nhanh ước đi, ước rồi thổi nến.

- Jimin...

- Jimin có quà cho daddy. _Em vừa nói, vừa ngoái đầu nhìn hộp quà màu tím được buộc thêm nơ vàng rực rỡ đang đặt ngay ngắn ở trên bàn trà. _Daddy nhanh thổi nến rồi đến mở quà của Jimin...

Tuy nhiên...

- Jimin à. _Jungkook khó khăn nói, lồng ngực nhói lên dữ dội. _Cám ơn tấm lòng của em... nhưng hôm nay tôi hơi mệt, không có tâm trạng để chơi với em. Chúng ta đi nghỉ trước nhé.

Jungkook nói xong lời tuyệt tình ấy, liền không thể nào tiếp tục nhìn Jimin mà vội vã xoay gót trốn lên lầu. Hắn không dám nhìn, không dám chứng kiến sự thất vọng và nét đau buồn từng chút một xuất hiện trên gương mặt ngây thơ, trong sáng của em. Jungkook thấy mình khốn nạn quá, trong lòng hắn không ngại dùng biết bao lời lẽ xấu xa để tự nguyền rủa chính mình, nhưng ngoài mặt chỉ có thể bất lực giả vờ lạnh lùng, tổn thương em.

Thấy Jimin bé nhỏ bí mật chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho mình, Jungkook vui lắm chứ! Hắn vui muốn chết đi sống lại, nhưng chính cảm giác sung sướng hạnh phúc này lại trở thành mối nguy, lại khiến hắn sợ hãi tột cùng. Tại sao? Cho dù hắn có cố thế nào, thì cảm xúc dành cho em vẫn chỉ nhiều thêm chứ không hề giảm bớt. Giây phút em thật xinh đẹp bước đến với chiếc bánh kem ở trên tay, hắn chỉ muốn lập tức ôm lấy, hôn lên đôi môi mềm mọng và nói rằng hắn nhớ... yêu em thật nhiều.

Jungkook nghĩ mình điên rồi!

Jungkook, mày có vợ rồi! Mày đã lập gia đình, và Jimin chính là con trai của mày. Tỉnh lại đi! Đừng để bản thân biến thành một tên tội lỗi đầy ghê tởm với những ham muốn, hành động lạm dụng Jimin. Hãy sống xứng đáng làm một người cha, hãy sống bằng phần người của chính mình.

Cánh cửa phòng mạnh bạo đóng lại sau lưng, Jungkook còn không cố đưa được bản thân đến giường mà khuỵu xuống ngay tại chỗ. Tim hắn đau quá, nó đập nhanh đến mức sắp nổ tung, những cảm xúc đối lập nhau cứ tiếp tục tuôn trào đến gần như quá tải, lồng ngực hắn nóng ran bởi xúc cảm mâu thuẫn cứ liên tục tranh đấu lẫn nhau.

Điện thoại trong túi lại lần nữa vang lên hồi chuông dai dẳng, Jungkook không muốn bắt máy, hắn muốn ném nó đi, trực tiếp đập nát để bản thân có thể tiếp tục gặm nhấm đau khổ trong an tĩnh. Thế nhưng khi ánh mắt lướt qua tên số liên lạc, hắn không có cách nào thoái thác việc trả lời, bởi vì người gọi đến chính là vợ của mình.

- Jungkook, chồng yêu sinh nhật vui vẻ! Đầu giây bên kia vô cùng hào hứng nói. _Nhận được quà của em rồi chứ? Là Louis Vuitton phiên bản giới hạn, trên thế giới chỉ có ba cái, em phải chật vật lắm mới tranh được và thu xếp gửi về kịp lúc đấy. Anh có thích không?

Jungkook còn chưa xem qua, thậm chí hắn lúc này mới nhớ ra bản thân khi nãy vì lo cho Jimin mà không thèm suy nghĩ vứt luôn món quà kia ở cửa ra vào

- Sao anh không nói gì thế? Giận em sao? _Đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nữ ngọt ngào vừa pha lẫn thất vọng cùng làm nũng. _Đáng lẽ là em về rồi đấy, nhưng mà xui xẻo làm sao không mua được vé...

- Không sao. _Hắn nói không cảm xúc. _Anh không trách em...

Nhưng chính khoảnh khắc này, Jungkook lại bất ngờ nhận ra một điều quan trọng...

- Anh xin lỗi. Hôm nay công ti có chuyện, bây giờ mới về được nhà, mệt đến mở mắt không nổi. Ngày mai chúng ta nói chuyện nhé. _Jungkook hắn ngắt máy mà chẳng đợi người kia có thêm chút phản ứng nào, dứt khoát ném điện thoại lên giường, gấp gấp gáp gáp chạy xuống lầu, trở lại phòng khách.

Jimin đã không còn ở đó nữa, hộp quà vẫn cô độc nằm trên bàn, nến cổ bánh kem sắp cháy hết, Jungkook nhìn quanh một lượt, nào nến, nào hoa tươi, trang trí thật tỉ mỉ, hẳn là em đã tốn rất nhiều công sức chuẩn bị. Hắn khẽ cười một cái có năm phần yêu chiều, năm phần còn lại là chua xót, Jungkook ngồi xuống sofa rồi chầm chậm nâng lên hộp quà, vô cùng cẩn thận kéo chiếc nơ xinh xắn rồi mở nắp để xem điều bí mật quý giá ở bên trong.

Đó là một bức tranh...

Tim Jungkook lại đập nhanh thật nhanh. Dường như hắn cảm nhận được điều gì đó, điều gì đó mà hắn cũng không xác định được, điều gì đó khiến hắn ngồi ngây người cả một lúc rồi mới vươn tay chạm đến cuộn giấy được cuốn lại ngay ngắn bên trong. Jungkook còn cảm nhận được ngón tay của mình đang run lên, hắn hồi hộp đến nỗi lóng ngóng, loay hoay mãi mới đưa được món quà an toàn ra khỏi hộp.

Jungkook phải hít một hơi thật sâu rồi mới cẩn trọng mở tranh ra xem, trong lòng nôn nao mà mông gần như muốn nhấc khỏi nệm ghế. Đây là bức tranh Jimin vẽ cho hắn, bức tranh đầu tiên Jimin vẽ cho hắn...

- Cái này...

Cổ họng của Jungkook nghẹn lại trước khi hắn kịp thốt ra điều gì. Hắn nhận ra khung cảnh này, điều mà Jimin đã tỉ mỉ dùng bàn tay của mình vẽ lại theo trí nhớ của mình. Khoảnh khắc định mệnh mà có lẽ kể từ hôm nay cho đến cuối đời, hắn sẽ không bao giờ quên.

Trong tranh là Jungkook, đứng trước bậc tam cấp gian nhà chính của biệt thự nhà họ Kim, ngơ ngác nhìn đứa trẻ thơ ngây, tay còn ôm gấu bông đang lom khom nhặt kẹo. Mắt hai người chạm nhau, thời gian dường như ngừng trôi ngay tại khoảnh khắc đó.

Lần đầu tiên hắn và em gặp nhau.

Jungkook không biết miêu tả như thế nào cảm xúc của chính mình, hắn cảm thấy có một thứ tình cảm rất mãnh liệt đang không ngừng tuôn trào nơi khắp các mạch máu, khiến cơ thế hắn không ngừng run lên kích động. Ngẩng đầu lên sau một thời gian dài chìm đắm trong món quà ngọt ngào mà người nhỏ hơn đã tạo ra bằng tất cả sự chân thành cùng tình yêu thương của em, Jungkook mới kinh ngạc phát hiện, đối diện hắn, lại chính là bức ảnh cưới được phóng đại của mình và vợ. Hắn bỗng nghe thấy bên tai, giọng nói của chủ tịch Kim cứ văng vẳng vọng lại, từ nơi nào đó xa xăm trong miền kí ức...

- Cháu hãy kết hôn với Hayeon đi.

- Sao ạ...

- Chẳng phải cháu rất yêu con bé sao? Bây giờ ông già này làm chủ, tác thành cho hai đứa.

- Nhưng mà... thưa ông. Chuyện này bất ngờ quá... Hayeon có biết không ạ?... Lỡ như em ấy không đồng ý...

- Con bé đương nhiên sẽ đồng ý. _Chủ tịch Kim quả quyết. _Chỉ cần một lời này của ta là đủ, cháu cứ yên tâm mà ở bên cạnh người mình yêu. Cả đời này chân thành, chăm sóc cho con bé...

Tiếng thút thít của Jimin lặng lẽ mà vang vọng khắp phòng ngủ của em, lớn dần lớn dần rồi thành nức nở. Em không biết nữa. Chuyện gì đã xảy ra với daddy của em? Mấy ngày nay daddy trở nên thật kì lạ, dường như là không còn thích Jimin nữa. Nhưng Jimin ngốc nghếch cố gắng chỉ chú tâm đến việc chuẩn bị sinh nhật cho daddy, nghĩ rằng khi nhận quà hắn sẽ vô cùng vui vẻ mà lại yêu thương, ân cần với em. Thế nhưng Jimin sai rồi! Daddy tại sao lại không vui chút nào? Tại sao lại không hết giận? Tại sao lại còn không thèm thổi nến? Không thèm nhận quà của Jimin?... Em nhỏ bé, chỉ biết vùi mình trong chăn mà khóc. Cầu nguyện cho daddy nhanh nhanh hết giận, đừng có không vui mà vứt bỏ em...

Jimin cứ thế khóc, khóc đến ướt cả gôi, khóc đến mắt mờ, tai ù, đến chẳng nghe được tiếng gõ cửa ở bên ngoài, tiếng nắm cửa được vặn, tiếng người lớn hơn chậm rãi bước vào trong phòng...

- Jimin...

Jungkook gọi. Hắn nghe rất rõ tiếng khóc của em, nghe mà tim như vỡ thành từng mãnh.

- Jimin à...

Jimin loáng thoáng nghe được tiếng gọi thì vẫn nghi hoặc, đợi đến khi cảm thấy phần nệm phía sau lưng lún xuống bởi sức nặng của ai đó thì mới dám quay mặt lại. Để nhìn thấy gương mặt phóng đại của Jungkook đang gần ngay trước mắt.

- Daddy!....

Em oà khóc, không chút do dự mà bật dậy nhào vào lòng hắn, hai cánh tay nhỏ dùng nhiều sức mạnh mà quấn lấy cổ người lớn hơn, siết thật chặt mà rúc vào lòng hắn.

- Jimin shhh... Jimin của tôi... _Hắn cũng ôm lấy em chặt cứng, không ngừng vuốt ve và hôn lên gương mặt đẫm nước mà nỉ non an ủi. _Daddy xin lỗi... xin lỗi em nhiều lắm.

- Jimin đã làm gì sai sao? _Em nghẹn ngào. _Jimin khiến daddy giận sao?...

- Jimin không sai, không sai chút nào... _Hắn đau lòng hôn lên mắt em, nuốt vào những giọt nước mắt mong manh uỷ khuất. _Là daddy sai, daddy không tốt... Cho daddy xin lỗi em có được không?...

- Daddy không giận Jimin thật sao? _Em hỏi trong tiếng nấc.

- Không. Tôi làm sao có thể giận em. _Hắn nói vô cùng thật lòng. _Tôi yêu em còn không hết.

- Vậy tại sao... tại sao daddy không thổi nến, không mở quà... tại sao daddy không ôm... không hôn Jimin nữa.

- Là daddy không tốt, daddy tệ lắm phải không Jimin? _Hắn ôm lấy gương mặt dã sưng lên vì khóc của em, chỉ hận không thể tự mình đánh mình một trận thừa sống thiếu chết. _Jimin mắng daddy đi, đánh daddy đi. Nhưng đừng giận, đừng bỏ mặc daddy... tha lỗi cho tôi nhé.

- Jimin không giận dadddy. _Em lắc đầu, nước mắt cũng đã ngừng rơi. _Jimin yêu daddy.

- Tôi cũng yêu em. _Jungkook cười đầy sung sướng, hắn không dấu được hưng phấn mà hôn em đầy hai má.

- Sao daddy còn chưa đi tắm?

Jungkook trên người vẫn mặc âu phục, áo vest đến cà vạt cũng đều chưa tháo ra.

- Vì không đợi được, muốn lập tức đến ôm Jimin. _Hắn nói rồi lại siết vòng tay quanh cơ thể em. _Daddy nhớ Jimin nhiều lắm.

- Jimin cũng nhớ daddy lắm lắm...

- Hôm nay daddy ngủ lại phòng Jimin nhé. _Hắn nhẹ nhàng thổi vào tai em. _Không được ôm Jimin, daddy chỉ thấy ác mộng, không ngủ được...

Jungkook còn muốn ngọt ngào, âu yếm tình yêu nhỏ trong lòng thêm ít lâu nữa, nhưng tiếng chuông cửa không biết tại sao ngay đúng lúc này lại vang lên, xấu tính chia cách hạnh phúc của hai người.

Jungkook muốn mặc kệ, nhưng người ở bên ngoài kia lại quá kiên trì, qua bao lâu rồi cũng không từ bỏ ý định của mình, khiến hắn thật sự nổi nóng. Đã là mấy giờ rồi? Là ai mà lại đến làm phiến gia đình hắn lúc này? Jungkook phải ra xem, phải xem kẻ nào thật không biết phép lịch sự, hắn nhất định sẽ tặng cho kẻ đó một bài học thích đáng.

Thế nhưng ý định này của Jungkook lại không thực hiện được rồi. Vì người tìm đến kia, không ai khác lại chính là Kim Seokjin.

- Anh có thể ở lại nhà em vài ngày được không?

Seokjin xuất hiện trước cửa nhà Jungkook với một bộ dạng xộc xệch, gương mặt thiếu sức sống bị nhấn chìm trong mệt mỏi, còn đôi mắt anh thì sưng húp đỏ hoe.

- Anh xin lỗi... Nhưng chỉ có ở chỗ của em, Kim Namjoon mới tạm thời không thể tìm ra anh...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net