41. Một Jeon Jungkook hoàn toàn khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Jimin vẫn chưa tỉnh sao?

Jungkook đẩy cửa phòng bệnh dịch vụ bước vào, đang khi Taehyung chăm chú đọc tài liệu qua màn hình điện thoại.

- Chưa. _Anh lắc đầu. _Có giật mình mấy lần nhưng sau cùng vẫn không tỉnh.

- Ừm. _Hắn gật đầu kéo ghế đến bên cạnh giường bệnh của Jimin. _Cũng trễ rồi, anh tranh thủ về nghỉ ngơi đi. Em đã thuê tài xế lái xe của anh từ nhà hàng đến bệnh viện. Hôm nay, cám ơn anh nhiều lắm.

- Ừ. _Taehyung cất điện thoại rồi đứng dậy, nhưng anh chưa vội đi. _Nói chuyện với Jung Hoseok xong hết rồi?

Jungkook gật đầu.

- Thế nào, anh ta có đồng ý bước chân lên con thuyền của chú không? _Người lớn hơn ung dung đút hai tay vào túi quần, mũi chân đã hướng về phía cửa.

- Đâu có đơn giản vậy. _Jungkook cười nhạt. _Nhưng còn may, anh ta vẫn có ý định cân nhắc.

- Sẽ có tin tốt thôi. Cái tên đó mà chịu từ bỏ cơ hội tấn công Kim Dong sao?

- Em cũng hi vọng.

- Nhưng chú nghĩ kĩ rồi chứ? Con thuyền này một khi đã rời bến thì sẽ không có cách nào quay lại được. Đây sẽ là một trận chiến khốc liệt, chú nhất định muốn liều mạng sao.

- Em cũng đâu còn cách nào khác chứ?

- Thú thật nhé. _Người lớn hơn vuốt tóc rồi quay lại nhìn Jungkook cùng Jimin đang tĩnh lặng thở đều trên giường. _Đến bây giờ anh vẫn không thể nào tin được là chú lại có thể dứt khoát lựa chọn Jimin. Anh không nghĩ là chú lại có thể yêu thằng nhóc này đến như thế.

- Em hiểu mà. _Hắn cười ngốc. _Đến em còn không tin được.

- Thôi được rồi. Cho dù chú có chọn thế nào, anh đây cũng sẽ giúp chú. Ai bảo chúng ta là anh em tốt cơ chứ?

- Nghĩ lại thấy bản thân em đúng là may mắn. _Jungkook quay sang nhìn người lớn hơn vẫn còn đứng đó. _Thật tốt vì lúc đó anh đã đề nghị em cùng hợp tác làm ăn. Thật tốt khi được quen biết và làm bạn với anh.

- Thôi dừng. Không cần khóc, anh cảm nhận được tấm chân tình của chú mà. _Taehyung đưa lòng bàn tay về phía Jungkook. _Tự nhiên nói chuyện tình cảm làm người ta thấy ớn lạnh quá.

Jungkook nhìn thấy phản ứng thái quá đầy chất kịch của Taehyung mà cũng chỉ biết cười trừ.

- Thôi được rồi, anh nhanh về đi... À mà...

- Hửm?

- Tuần sau là sinh nhật Jimin. Anh bớt chút thời gian ghé qua nhà em cùng ăn tối nhé.

- Ể... tưởng chú sẽ làm tiệc riêng tư lãng mạn chỉ hai người?

- Riêng tư lãng mạn thì thiếu gì thời gian. _Jungkook kiêu ngạo đáp. _Em dự định tổ chức một bữa tối ấm cúng, có mời cả anh Seokjin và Jung Hoseok cùng thầy giáo Min nữa.

Nhưng khả năng mà Seokjin có thể tham dự không cao.

- Tưởng gì. _Người lớn hơn bật cười. _Ra là có mưu đồ cả. Ăn uống chỉ là phụ còn bàn tính chơi xấu nhà họ Kim mới là chính có phải không?

- Em đã nói muốn mời mọi người ăn cơm là có thành ý thật. Còn chuyện kia thì... còn phải xem tình hình.

- Anh đây còn lạ gì chú? _Taehyung xua tay. _Nhưng mà, Jimin sẽ không phải ăn sinh nhật với nhà họ Kim sao?

- Không. _Hắn dứt khoát trả lời. _Em sẽ không để cho Jimin tiếp xúc với bất kì người nhà họ Kim nào nữa.

- Anh họ Kim này. _Taehyung làm giọng cợt nhả. _Kim Seokjin cũng họ Kim này.

- Anh mà còn đùa nữa, là đến sáng mai đấy.

Cuối cùng Taehyung cũng chịu rời đi, để lại nơi phòng bệnh tĩnh lặng trong màn đêm một Park Jimin hãy còn đang say giấc và một Jeon Jungkook trong lòng vô cùng đau xót nắm tay em.

- Daddy...

Jimin rục rịch tỉnh giấc, trong cơn mê man, em rơi vào hoảng loạn khi một lần nữa cảm nhận được sự tê liệt trên gương mặt và ngứa ngáy trải dài ở khắp nơi trên cơ thể.

- Daddy... daddy... _Jimin nức nở gọi, trong sự sợ hãi em vốn không nhận ra rằng daddy của em đang ở ngay cạnh bên mà nắm chặt lấy tay mình.

- Jimin... Jimin... _Hắn cũng gọi tên em dồn dập. _Tôi ở đây... daddy ở đây.

Hắm chồm người về phía trước, để Jimin có thể nhìn rõ mặt mình, hai tay ôm lấy bả vai của em và môi thì đặt lên vầng trán nhỏ.

- Cuối cùng Jimin của tôi cũng tỉnh lại rồi. _Hắn nỉ non. _Làm tôi lo chết mất...

- Daddy... _Em nói lí nhí không thành lời trong cuống họng. _Có phải Jimin lại bị dị ứng không?... Jimin không có ăn cua biển... Jimin xin lỗi daddy.

- Đừng xin lỗi, Jimin của tôi. _Hắn vuốt tóc em rồi hôn lên đôi môi căng mọng vì dị ứng nên càng sưng lớn hơn. _Em không làm sai gì hết, tất cả là tại bọn họ... Tôi nhất định sẽ bắt bọn người đó phải trả giá. _Nói rồi hắn tách ra khỏi em một chút để nhìn ngắm khắp nơi trên cơ thể người nhỏ hơn. _Sao rồi?... Có đau, hay khó chịu ở đâu không?

- Jimin ngứa. _Giọng em nũng nịu như có phần nhõng nhẽo. _Mặt cũng khó chịu.

- Jimin ngoan, ráng chịu đựng. Lần này không nghiêm trọng như lần trước, rất nhanh sẽ khỏi thôi. _Hắn nhẹ giọng vỗ về em, không quên gian manh nhắc lại lời bịa đặt của mình. _Để daddy hôn vài cái, nhất định sẽ thấy khá hơn.

- Dạ... _Jimin ngoan ngoãn nghe lời. Em cũng thích được Jungkook hôn.

Người nhỏ hơn im lặng để cho daddy hôn lên mặt rồi đến cổ của mình. Mãi một lúc sau, em mới chậm rãi lên tiếng.

- Daddy ơi...

- Ơi. _Hắn đáp.

- Daddy đừng giận thầy Min nhé... về chuyện Jimin bị dị ứng...

Jungkook khá bất ngờ vì những lời mà bé nhỏ quý giá của hắn vừa thốt ra nên nhìn em bất động chẳng nói gì. Ôi trời, làm sao Jimin của hắn lại có thể ngoan ngoãn, hiểu chuyện và ngọt ngào đến như thế chứ? Ông trời đúng thật ra quá hào phóng khi mang em đến bên hắn.

- Daddy?... _Đợi mãi chẳng có câu trả lời, Jimin chẳng giấu được sự lo lắng.

- Daddy biết mà... daddy không trách thầy Min của em đâu. Jimin đừng lo nữa nhé.

- Dạ.

- Tuần sau sinh nhật Jimin rồi. _Hắn âu yếm hôn em nói. _Tôi có mời thầy Min , bạn trai thầy ấy và cả chú Taehyung nữa. Đến ăn mừng sinh nhật em.

- Jimin, được tổ chức sinh nhật ạ? _Em bất ngờ cao giọng, hai mắt tròn xoe long lanh nhìn hắn như cún con.

- Tất nhiên rồi. Không những tổ chức, mà còn phải tổ chức thật hoành tráng, bắt những người kia phải mua quà thật đẹp, thật đắt tiền cho em.

- Thích quá... _Em reo lên, vòng tay ôm lấy cổ hắn. _Jimin chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật cả. Mọi năm chỉ cùng mẹ hát Happy Birthday thôi.

- Jimin ở với tôi rồi, từ nay mỗi năm tôi đều sẽ tổ chức sinh nhật cho em thật lớn. _Hắn hôn em rồi nói thêm. _Sinh nhật của tôi em đã dày công chuẩn bị như nào, sinh nhật của em tôi sẽ còn làm cầu kì hơn nhiều nữa.

- Daddy là nhất!

Em phấn khích hôn lên má hắn một cái, hắn lại hôn môi em một cái.

- Bởi vì daddy yêu em nhất.

Jimin nghe những lời ngọt ngào ấy mà lòng sướng rơn hạnh phúc, em ngại ngùng tủm tỉm cười mà giấu mặt vào cổ hắn, lời thì thầm không thành tiếng ở trong lòng không dám nói ra.

Jimin cũng yêu daddy...

Vì phục hồi tốt, chỉ qua hai đêm Jimin đã được xuất việt, cơ thể đã sớm trở lại trạng thái khoẻ mạnh ban đầu, mặt đã hết sưng, những nốt mẩn đỏ ngứa ngáy khắp người cũng đã lặn mất. Thế nhưng Jungkook vẫn không an tâm, hắn để Jimin ở nhà thêm vài ngày và bản thân cũng làm thủ tục xin nghỉ phép mặc dù công ti đang trong lúc căng thẳng, gấp gáp xử lí vấn đề phát sinh từ sự việc của Kim Hongjae. Kim Namjoon vậy mà cũng chẳng nói gì.

Như đã đoán trước, Jimin mới về nhà được một ngày thì quản gia Ha lại ghé đến, lí do đương nhiên là vì chuyện sinh nhật của Jimin. Đối phương đến rất sớm vào buổi sáng, như là tiện đường đi công việc ghé sang, mà bấy giờ, nhân vật chính của câu chuyện là Jimin vẫn còn đang say giấc ở trên phòng.

- Sinh nhật của cậu Jimin sắp đến. Tôi dự định sẽ tổ chức một buổi tiệc ấm cúng ở Kim gia với mọi người trong gia đình. _Vừa đặt lưng xuống ghế, vị quản gia già đã đi thẳng vào vấn đề. _Cậu có thể mời đến vài người bạn thân thiết, nhưng đừng nhiều quá.

- Tôi không nghĩ đó là một ý kiến hay. Tôi sẽ không để cho Jimin ăn sinh nhật tại nhà chính đâu. _Jungkook thẳng thắng từ chối khiến cho người lớn hơn có chút bất ngờ. _Sau vụ việc tại sinh nhật của Kim Haeun lần trước, tôi đã hứa với Jimin sẽ không đưa em ấy về đó nữa.

- Như vậy làm sao được? _Quản gia Ha lập tức phản đối. _Cậu Jimin bây giờ đã là con cháu của nhà họ Kim, những sự kiện quan trọng như tổ chức sinh nhật phải có sự góp mặt của những người trong gia đình. Huống hồ, cậu ấy chỉ vừa mới bước chân vào đại gia tộc này, theo lí mà nói vốn nên gặp mặt người nhà nhiều hơn.

- Tôi thì không quan tâm nhiều thứ như quản gia Ha. _Hắn kiên định đáp. _Điều tôi quan tâm duy nhất chỉ là niềm vui và hạnh phúc của Jimin. Tôi không muốn cho bất kì ai có cơ hội làm hại đến em ấy.

- Làm hại là như thế nào? Chuyện lần trước chỉ là sự cố. Cậu sao lại nghĩ rằng người nhà họ Kim rắp tâm muốn hại cậu Jimin...

- Thật là như vậy sao quản gia Ha. _Hắn ngắt lời ông, cố tình hỏi xoáy vào trọng tâm. _Ông thật sự tin rằng người nhà họ Kim sẽ hào phóng vui mừng đón chào Jimin mà không có bất cứ bất mãn, đố kị hay thù ghét gì em ấy sao?... Hơn ai hết, ông là người biết rõ bản chất con người thật của họ mà. Đối với bản di chúc kia, bọn họ có suy nghĩ, thái độ, cảm xúc thế nào, ông cứ thế mà phủ nhận đi nhận thức của mình sao?

- Nhưng cho dù sinh nhật này cậu Jimin không về thì những dịp lễ lớn như tết cổ truyền hay dỗ chạp, cậu ấy cũng không có cách nào vắng mặt mãi. _Quan gia Ha vẫn cố chấp nói ra lí lẽ của mình. _Tôi thấy chúng ta không cần đẩy mọi việc lên nghiêm trọng quá mức như vậy. Chỉ cần cậu và tôi cẩn thận chú ý an toàn cho cậu ấy là được.

- Đã đến nước này... tôi đành phải nói thật với ông vậy.

- Nói thật?... Về chuyện gì?

- Jimin mới vừa xuất viện ngày hôm qua thôi.

- Sao thế? Tại sao cậu Jimin lại phải nhập viện? Lại có chuyện gì xảy ra. _Nghe thấy Jimin phải vào viện, vị quản gia già lập tức nhảy dựng lên, cuống cuồn hỏi đến dồn dập. _Sao cậu không báo cho tôi biết?

- Quản gia Ha bình tĩnh nghe tôi nói đã. Jimin hiện tại đã không sao rồi. _Jungkook nhìn thấy phản ứng của người lớn hơn, liền biết cuộc đàm phán này phần thắng sẽ về tay mình. _Lại là dị ứng với cua biển thôi, sự việc xảy ra ở trường.

- Trường nào mà tắc trách thế? Cậu không báo với họ về việc cậu Jimin bị dị ứng sao?

- Đương nhiên là tôi có báo chứ quản gia Ha. Thế nhưng đây cũng không hẳn là lỗi của bên phía trường.

- Sao lại không hẳn là lỗi bên phía nhà trường? Rõ ràng cậu Jimin nhà chúng ta ăn cơm ở đó bị dị ứng. _Quản gia Ha mất hết kiên nhẫn. _Trường đó tên gì, ở đâu? Tôi nhất định phải làm cho ra lẽ chuyện này.

- Tôi nói quản gia Ha, ông cứ thế này nên tôi mới không muốn cho ông biết chuyện đấy.

- Cậu nói vậy là ý gì?

- Tôi đã điều tra cả rồi. Ngày hôm đó thực đơn của trường vốn không có hải sản. Thức ăn của Jimin, là bị người ta cố tình làm chuyện xấu xa.

- Sao lại có người muốn nhắm đến cậu Jimin chứ?

- Ông thật sự không nghĩ ra sao? _Hắn hoài nghi hỏi. _Những ai sẽ là người có thể trục lợi nếu như Jimin có gặp bất cứ mệnh hệ gì. Ai là những người biết rõ nhất sự tồn tại của Jimin có liên quan mật thiết đến bản di chúc và tài sản thừa kế của chủ tịch Kim?

- Cậu đang nghi ngờ người nhà họ Kim sao?

- Không nghi ngờ, tôi là đang chắc chắn. _Hắn dứt khoát nói. _Vậy nên quản gia Ha hãy nhớ lại xem. Chuyện Jimin bị dị ứng với của biển, ông có vô tình tiết lộ với ai không.

- Không có. _Ông lắc đầu. _Dù không nghĩ đến việc đề phòng ai, nhưng tôi có thể cam đoan rằng mình chưa từng nói ra việc cậu Jimin bị dị ứng với của biển cho bất kì người nhà họ Kim nào. Chỉ có hôm sinh nhật tiểu thư Haeun, tôi có trao đổi với đầu bếp... lẽ nào?...

Jungkook chăm chú nhìn quả gia Ha, nghe đến đây hắn biết chắc mình sắp có manh mối. Một cái tên sẽ được thốt ra ngay thôi.

- Hôm đó tôi đang nói chuyện với đầu bếp thì cô Eunha có đi vào... nhưng...  chắc không phải cô ấy đâu. _Ông lắc đầu. _Không có khả năng...

Trước giờ Kim Eunha vốn không phải loại thông minh gì, quan gia Ha không nghĩ đến, một người vô dụng như cô ta có thể bày ra trò nào hiểm độc.

- Tôi nghĩ việc này cần điều tra thêm, không thể vội vã kết luận.

- Không cần đâu. _Jungkook không nói hai lời liền từ chối. _Quản gia Ha không cần nhọc lòng, tôi sẽ tự mình điều tra. Jimin là con trai của tôi mà. Vả lại, nếu ông đích thân ra tay, sẽ là đánh rắn động cỏ, khiến cho thủ phạm đề phòng và có cơ hội trốn tội hơn.

- Nhưng cậu tính điều tra thế nào? Không phải tôi đã nói rằng, khả năng cô Eunha làm chuyện này là rất thấp sao? Nói không chừng, còn có thể không liên quan đến người nhà họ Kim.

- Tôi có cách của mình, quản gia Ha đừng đánh giá thấp tôi như thế chứ? _Hắn tự tin phản bác mọi lập luận của người lớn hơn. _Nếu tôi là một kẻ vô dụng thì ngày xưa chủ tịch Kim đã không lựa chọn tôi làm cháu rể và đã không kì vọng ở tôi nhiều đến như thế. Và còn nữa, chuyện này một trăm phần trăm liên quan đến người nhà họ Kim nên quản gia Ha cũng không cần cất công nói đỡ cho họ để làm gì. Không chỉ Kim Eunha, bất cứ người nào mang họ Kim, tôi cũng sẽ điều tra triệt để, không bỏ sót.

Cuối cùng, quản gia Ha cũng phải bất lực đồng ý với mọi sự sắp xếp của Jungkook mà lầm lũi ra về. Trong đầu ông không ngừng suy nghĩ về những điều mà hắn nói với mình, từ cái thái độ kiên định cùng ánh mắt sâu thẳm khó lường kia khiến cho ông phải giật mình kinh ngạc. Jungkook này chẳng giống với Jungkook nhún nhường, cẩn trọng, luôn khiêm tốn giữ mình mà ông từng biết trước đây, hắn như một con người hoàn toàn khác, có nhẫn tâm, có lạnh lùng và có cả mưu sâu kế kiểm. Lão quản gia tự hỏi, liệu rằng quyết định, sự chọn lựa của ông chủ ông là chủ tịch Kim có phải là đúng đắn hay không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net