6. Những viên kẹo ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sẽ bảo vệ Jimin... Điều này Jungkook nói ra cũng chẳng kịp suy nghĩ. Hắn còn không biết bản thân dựa vào cái gì mà lại tuyên bố dõng dạc như vậy, trong khi chính vợ của mình khi nãy còn cam đoan rằng nhất định sẽ tìm cách đá Jimin ra đường. Hắn lấy đâu ra tự tin để buông ra những lời đầy trách nhiệm đó? Gieo rắc hi vọng cho người khác là điều mà Jungkook không bao giờ muốn làm, bởi hắn biết rõ cảm giác thất vọng tồi tệ đến như thế nào.

Thế mà hắn lại hứa sẽ bảo vệ em...

- Được rồi, nếu đã ăn xong thì có thể ra phòng khách ngồi xem tivi. _Jungkook đẩy ghế đứng dậy, hai tay nhanh chóng thu dọn đồ trên bàn. _Tôi đi rửa chén.

- Để Jimin rửa chén cho Jungkook. _Người nhỏ hơn bất ngờ đề nghị.

- Nhóc có thể rửa sao? _Hai đầu chân mày của người lớn hơn chau lại, tỏ vẻ nghi hoặc không dám tin.

- Jimin có thể rửa, Jimin luôn rửa chén mỗi ngày. _Em nỗ lực chứng minh với hắn. _Jimin rửa chén rất giỏi, Jimin rửa sạch lắm.

Dù Jungkook vốn chẳng còn cảm giác ngạc nhiên khi biết Jimin luôn phải tự làm việc nhà, một mình chăm lo cho bản thân em nữa, trong lòng hắn vẫn không khỏi cảm thấy mất mát. Tuy nhiên, Jungkook vẫn ý thức được mình là người lớn, một người đàn ông trưởng thành đã ngoài ba mươi không thể tỏ ra quá uỷ mị, nhất là trước mặt một đứa trẻ mạnh mẽ như Jimin.

- Được rồi, nhưng phải cẩn thận.

Đối diện với ánh mắt khẩn khoản của người nhỏ hơn, Jungkook dù không an tâm nhưng vẫn phải mủi lòng. Hơn nữa dù bên ngoài Jimin đã là chàng trai mười bảy tuổi, nhưng bên trong vẫn là tâm hồn của một đứa trẻ con, em đương nhiên sẽ muốn thể hiện một chút, chứng minh giá trị của bản thân. về phần hắn, là một người cha nuôi, Jungkook cũng tự hiểu được mình cần phải hướng dẫn cho Jimin thực hiện những thao tác cơ bản trong cuộc sống thật đúng cách.

- Đây là bao tay và dụng cụ rửa chén. _Hắn đưa Jimin đến bên bồn rửa và cẩn thận dặn dò. _Rửa xong cứ để trên giá cho ráo nước, lát nữa tôi sẽ cất sau.

- Jimin biết rồi. _Em gật đầu, chìa tay nhận lấy miếng rửa chén từ người lớn hơn.

- Được rồi, vậy chỗ này giao lại cho nhóc. _Hắn xoa đầu em. _Tôi xuống dưới lễ tân kiểm tra hộp thư.

Jungkook nói xong thì rửa tay sạch sẽ rồi rời khỏi nhà bếp, sau khi quay về phòng ngủ để lấy ví tiền liền hướng thẳng ra cửa chính, nhưng khi lướt qua tủ đựng giày thì bỗng đứng khựng lại. Hắn nghiêng đầu nhìn thấy đôi giày vải cũ mèm của Jimin ở bên ngoài, e dè an phận nép sát vào góc tường.

Người lớn hơn thở dài lắc đầu tự cười một mình, Park Jimin này quả thật rất nguy hiểm, chỉ một chi tiết nhỏ xíu thế này thôi cũng có thể khiến cho hắn bận lòng. Jungkook ngồi khuỵu xuống, mở cửa tủ gỗ để cất giày của em vào, tiện tay lấy luôn cả một đôi dép lông sạch sẽ mà quay lại phòng bếp.

- Jimin. _Hắn tiến đến đằng sau bóng lưng mảnh khảnh đang chăm chỉ trước bồn rửa mà khom người đặt đôi dép bên cạnh đôi bàn chân trắng nõn. _Mang vào đi, sàn nhà lạnh lắm.

Người nhỏ hơn lần lượt nhấc hai chân của mình xỏ vào đôi dép đi trong nhà Jungkook vừa mang đến, đôi chân em nhỏ xíu lọt thỏm trong lớp lông trắng mềm mại.

- Cám ơn Jungkook. _ Em cười, xà phòng còn vương ở trên chóp mũi.

- Ừ. _ Hắn đưa ngón trỏ khều lấy cái mũi nhỏ để lau đi lớp bọt trắng. _Tôi đi nhé, ở nhà không được mở cửa cho người lạ.

- Jimin biết rồi.

Tiếng đóng cửa vang lên ở sau lưng, Jimin nghiêng đầu ngân nga một điệu nhạc vui nhộn nào đó, đôi tay nhỏ bé trong chiếc bao tay cao su ngoại cỡ thuần thục cọ sạch dĩa sứ, đôi lúc còn nghịch ngợm thổi bọt bong bóng bay lên không trung rồi khúc khích cười một mình. Jungkook hẳn là sẽ thấy tiếc nuối khi không được chứng kiến cảnh này, chính là sức sống căng tràn, sự ngây ngô, niềm vui giản đơn của con trẻ, điều mà hắn luôn không ngừng mong đợi.

Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, Jimin rửa tay rồi ra khỏi phòng bếp, việc đầu tiên mà em làm đó là chạy lên phòng để lấy gấu bông của mình. Bạn gấu chính là món quà sinh nhật cuối cùng mà mẹ đã mua tặng cho em trước khi đi đến thiên đường, Jimin trân trọng và xem chú gấu ấy như báu vật, em chưa bao giờ để nó rời xa mình.

Jimin ôm gấu ra sofa phòng khách, Jungkook nói rằng em có thể xem tivi, Jimin thích lắm. Nhà Jungkook có tivi thật lớn, lớn hơn ở trung tâm hỗ trợ của viện trưởng Kang rất rất nhiều, lớn hơn cả Jimin, lần đầu tiên em nhìn thấy vào đêm qua, trong lòng đã phấn khích đến muốn hét lên.

Nhưng Jimin không biết làm sao để mở tivi, em loay hoay tìm điều khiển, dù đã đi quanh bàn trà hết mấy vòng nhưng vẫn không thấy đâu, Jungkook ra ngoài đã quá hai mươi phút, vậy mà cũng chưa thấy trở về. Chẳng có ai giúp đỡ, Jimin chỉ đành ảo não thở dài, trong lòng thầm mong người cha nuôi kia của mình mau mau xuất hiện, em chẳng thể chờ để được xem phim hoạt hình.

Em ngồi xuống sofa, cùng bạn gấu bông tán gẫu để giết thời gian, Jungkook thì chưa về, nhưng từ đâu đó lại có tiếng chuông của điện thoại. Tai của Jimin khá thính, hơn nữa không gian xung quanh lại vô cùng yên tĩnh cho nên em rất nhanh liền chú ý đến âm thanh lạ. Em ngơ ngác nhìn xung quanh, chiếc đầu nhỏ không ngừng nghiêng ngả, xác định được bài nhạc phát ra từ căn phòng phía sau phòng khách. Khi đã chắc chắn Jungkook thật sự chưa về mà âm báo điện thoại mãi không chịu dứt, Jimin quyết định đứng dậy, ôm theo gấu bông tự mình đi vào bên trong căn phòng không đóng cửa.

Có lẽ đây là nơi làm việc của Jungkook. Nhìn thấy rất nhiều sách lấp kín từng ngăn kệ gỗ cao đến sát trần nhà hiện ra ở trước mắt, Jimin liền tự suy đoán ở trong lòng. Căn phòng này rất rộng, cách bày trí không cầu kì nhưng bố cục lại rất cân đối, mang lại cảm giác tao nhã, thư thái, Jimin vừa nhìn qua đã nghĩ đến hình ảnh đang làm việc của Jungkook. Tiếng chuông điện thoại hối thúc Jimin không được chần chừ, em nhanh chân chạy đến bên bàn gỗ lớn, nơi có di động của người lớn hơn không ngừng run lên dữ dội, tuy nhiên đến lúc tay vươn ra vẫn vẫn còn chưa chạm tới thì nó lại không kêu nữa.

Jimin thu tay lại, em đứng nhìn chằm chằm chiếc điện thoại màu đen lạnh lùng nằm ở trên bàn, hồi hộp đợi tiếng nhạc mặc định vang lên một lần nữa. Thế mà lại không có động tĩnh gì, điều này khiến em thấy nhẹ nhõm hơn hẳn vì nếu như người ở đầu dây bên kia tiếp tục kiên trì gọi đến, Jimin cũng không có cản đảm nghe máy, lúc đó thì lại chẳng biết phải làm sao.

Đứng chờ khoảng chừng năm phút, Jimin bắt đầu chán nản, em bĩu môi nhấc gót chân muốn đi quay đi, nhưng bất ngờ lại bị thu hút bởi một thứ khác. Phía bên kia của chiếc bàn lớn, đối diện nơi Jimin đang đứng, đằng sau chồng tài liệu đang xem dở, có một chiếc lọ thuỷ tinh hình trụ tròn và điều khiến em lập tức ngây người mê mẩn chính là những viên kẹo đủ màu lấp lánh ở bên trong.

Jimin thích kẹo, đặc biệt thích những viên kẹo có nhiều màu sắc. Em như bị thôi miên mà đi đến ôm lấy chiếc lọ thuỷ linh vào trong lòng, từng ngón tay nhỏ nhắn mân mê trên bề mặt nhẵn bóng sạch sẽ, ở cổ lọ còn được người ta tỉ mỉ thắt một chiếc nơ màu hồng phấn xinh xắn. Jimin liếm môi, em không thể kiềm lòng tìm cách mở ra nút chặn bằng gỗ được điêu khắc tinh xảo, nóng lòng muốn nếm thử hương vị ngọt ngào của những viên kẹo lộng lẫy.

Ngay khi lớp đường đầu tiên tan ra trong miệng, hương táo xanh xông lên trên mũi, cảm giác sung sướng cũng lan ra khắp cơ thể. Jimin chưa bao giờ được nếm thử loại kẹo nào ngon đến như thế, thích thú đến muốn nhảy cẫng lên. Em không ngừng được, tay mon men mò lấy viên kẹo thứ hai có màu đỏ tươi như dâu chín mà đưa lên miệng, say mê thích thú đến nỗi không nghe được tiếng Jungkook ở bên ngoài mở cửa trở về cũng chẳng nghe được tiếng gọi của đối phương khi không thấy em ở trong nhà.

- Ngon quá!

Jimin không khỏi cảm thán, hai má em ửng hồng hưng phấn, miệng chóp chép đầy thích thú. Đầu ngón tay em trườn đến mép lọ, toan với đến viên kẹo tiếp theo, tự hỏi màu vàng kia liệu sẽ có mùi vị của quả gì đây. Nước miếng em tiết ra không ngừng, cái lưỡi ửng hồng lấm lét trượt trên lớn thịt môi dày căng mọng, bóng lưỡng dịch vị.

- Park Jimin!

Bé con điếng người khi nghe tiếng quát lớn vang lên ở phía sau, em giật mình quay lại, Jungkook không biết từ khi nào đã đứng đó ngay cửa ra vào. Gương mặt hắn trở nên xám xịt, cơn thịnh nộ làm cho đôi mắt của hắn trở nên hung tợn và đáng sợ vô cùng, khiến cho cơ thể của em bất giác run lên bần bật.

- Jungkook... Jung...

Jimin còn chưa kịp nói thêm được lời nào thì người lớn hơn đã bước đến trước mặt, hắn mạnh bạo giật mạnh lấy chiếc lọ thuỷ tinh từ trong vòng tay của em.

- Làm gì thế? _Hắn quát làm Jimin giật nảy người, cổ em rụt lại, ánh mắt hoảng loạn nhìn hắn rưng rưng nước. _Ai cho ăn kẹo này?

Nước mắt Jimin bắt đầu rơi lã chã, thấm ướt gương mặt nhỏ nhắn, em kinh hãi nhìn hắn khẩn trương kiểm tra hộp kẹo của mình.

- Jimin... Jimin... _Em lắp bắp.

- Im miệng! _Hắn lớn tiếng gắt, hoàn toàn không thèm nhìn đến một bộ dạng đáng thương với đôi mắt ửng đỏ giàn giụa nước.

- Jimin xin lỗi... xin lỗi...

- Đi ra. _Hắn lạnh lùng nói.

- Jungkook...

- Mau ra ngoài! _Hắn nói như hét lên, đầu ngón tay chỉ ra phía cửa.

Jimin nấc lên nức nở nhưng em cũng không dám hó hé thêm câu nào nữa, hai chân đạp nhau luống cuống chạy ra ngoài, hoảng hốt đến nỗi vấp té ở giữa đường nhưng liền lập tức lồm cồm bò dậy. Không dám chậm trễ cũng không dám ngoái lại nhìn, chỉ biết bản thân sống chết thế nào cũng phải lập tức xéo đi cho khuất mắt Jungkook. Vì lúc này hắn nhất định không muốn nhìn thấy em, dù là thêm một phút một giây nào nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net