Extra 3 - Những ngày cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Anh có vợ, có con, có ba mẹ. Còn tôi thì sao? Anh có biết là tôi không còn ai cả không ? "

" Tôi chỉ có một mình Jeon Jungkook thôi và giờ anh ấy đang nằm đây, sắp chết. Vì đứa con gái của anh "

Jimin hét lên, trong sự đau đớn và nóng giận. Cậu nắm chặt bàn tay hắn, từng giọt nước mắt cứ thi nhau tuôn ra, không làm sao dừng lại được. Nhìn lại xem cậu đã phải cố gắng và chờ đợi bao lâu chứ, để có được cái hạnh phúc ngắn ngủi này. Nó quá là khó khăn.

" Tôi chỉ còn mỗi anh ấy thôi "

Jimin lặp đi lặp lại câu nói đó, trong tiếng nức nở. Min Yoongi ngây người. Trong chốc lát hắn đã quên mất việc ba mẹ đã nói về chuyện đám tang của cục trưởng Park vào tháng trước. Đúng nhỉ, Park Jimin hiện tại chỉ còn duy nhất Jeon Jungkook là người thân. Cậu không còn ai cả. Gã im lặng, nhìn cậu một lát rồi âm thầm rời đi.

Jeon Jungkook tỉnh lại. Điều đầu tiên hắn làm là ngắm nhìn gương mặt mệt mỏi đang say ngủ ở ngay cạnh. Jungkook như cảm thấy khỏe hơn, cho dù bác sĩ đã nói hắn có lẽ không còn nhiều thời gian nữa. Hắn xuất viện, cùng Jimin trở về nhà.

Jeon Jungkook ngồi trước bàn làm việc, kéo ngăn tủ lấy ra một cuốn sổ dính đầy bụi đất, trong đó là những lời nhắn gửi từ khi hắn còn ở Berlin, và cả tấm ảnh đã bị cháy xém của cậu. Hắn cảm giác như mình đang bay ấy, cả cơ thể nhẹ nhàng, như có thứ gì đó đang nhấc linh hồn của hắn lên.

Jimin đang chuẩn bị bữa tối và đây là lúc Jungkook rảnh rỗi nhất. Hắn cầm chiếc máy ảnh, chụp lại khoảnh khắc người yêu đứng nơi bếp núc, gắn vào cuốn sổ, và Jungkook đã viết

1, Anh không biết mình còn có thể ngắm nhìn em, được ăn bữa cơm do em nấu thêm bao lần nữa. Ước gì em không phải khổ sở như thế!

Jimin dẫn hắn đi rất nhiều nơi, chơi rất nhiều thứ. Jungkook luôn đem theo cuốn sổ và máy ảnh bên mình. Hắn muốn lưu giữ kỉ niệm về cậu ở mọi nơi, mọi lúc.

2, Hôm nay chỗ em làm tổ chức tiệc liên hoan, chỉ có mỗi mình em không đến tham gia. Anh nhận ra mình đã khiến em trở thành người thế nào trong mắt người khác. Họ không biết em phải chăm sóc cho anh mà cứ nghĩ rằng em là người lập dị, không dám bước nửa bước ra khỏi nhà.

3, Vì hôm qua em đã chăm sóc anh mà không đi liên hoan, cho nên hôm nay anh sẽ nấu cho em một bữa tối. Nhưng anh đang ngồi xe lăn, chỉ có thể pha mì gói, thêm vào đó một quả trứng. Nếu như anh có thể đi lại, chắc chắn sẽ làm cho em một bàn tiệc thật dài.

Em vừa ăn mì vừa khen anh giỏi. Nhưng anh biết, em chỉ đang khiến anh vui lên mà thôi. Em đã quá bận rộn để đi chợ. Hai chúng ta, một quả trứng xẻ đôi, em một nửa, anh một nửa.

Jimin xinh đẹp của anh xứng đáng nhận được nhiều hơn thế này.

4, Hôm nay vẫn là một ngày vô cùng mệt mỏi đối với em vì phải chăm sóc cho một người bệnh tật như anh. Jimin, anh xin lỗi

5, Hôm nay em dẫn anh tới gặp bác sĩ. Sau khi ra khỏi văn phòng, em lại nói dối anh. Anh biết anh như thế nào, vậy mà em vẫn cứ nói

" Anh rất khỏe, sẽ không sao đâu "

6, Lúc đi dạo buổi tối, anh thấy có xe hạt dẻ ngào đường mà em thích ăn. Anh mua được rồi nhưng cũng ngã từ xe lăn xuống, làm đổ nó mất rồi.

7, Anh không muốn uống thuốc.

8, Anh ngày hôm nay trong lúc em dọn dẹp đã xem lại album ảnh đó. Từ khi chúng ta mới được sinh ra đã nằm chung nôi rồi. Khi đó em mới đáng yêu làm sao. Cơ mà bây giờ vẫn thế. Em luôn xinh đẹp.

9, Anh mệt mỏi quá. Nhưng có lẽ em còn mệt hơn anh gấp trăm ngàn lần.

10, Anh đã mơ thấy một giấc mơ, về quá khứ. Nếu như anh từ bỏ căn cứ, thổ lộ với em thì liệu chúng ta có bên nhau từ năm 20 tuổi không.

Khi đó anh đã làm rất nhiều điều có lỗi với em. Anh biết bây giờ nói cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa rồi.

11, Lại là một giấc mơ. Anh mơ thấy mình chưa từng được sinh ra, chưa được gặp em, chưa được nhìn thấy em. Và em đối với anh là hoàn toàn xa lạ.

Đây là một cơn ác mộng đáng sợ, nó đeo bám anh suốt cả tuần nay.

12, Anh lại phải nằm trên giường, lại phải truyền nước, lại phải tiêm vào người những thứ thuốc mà em cho rằng nó có thể cứu lấy anh.

Nhưng em ơi, lấy đâu ra phép màu cho một người sắp chết chứ.

13, Những bông hoa hồng ngoài vườn đang nở rộ, cả hoa cẩm chướng cũng thế. Anh muốn hái chúng, để cài lên mái tóc em.

Anh ngồi dậy và thử đưa một chân xuống giường nhưng vô dụng. Anh vẫn ngã sõng soài trên nền đất lạnh đó. Và em lại khóc, em nắm chặt tay anh, em run rẩy. Làm sao đây, những giọt nước mắt của em còn khiến anh đau hơn cả bị căn bệnh này giày vò.

15, Giấc mơ của anh đêm nay làm anh hạnh phúc quá. Anh đã thấy chính mình không bệnh tật, không yếu ớt. Anh thấy anh đang che chở, chăm sóc cho em chứ không phải như hiện tại.

Giấc mơ này làm anh muốn ngủ mãi, anh không muốn tỉnh lại đâu. Hiện thực đau đớn vô cùng.

16, Em đã nói hôm nay sẽ đưa anh đi cắm trại, cơ mà trời lại đổ mưa.

17, Số thuốc em đưa cho anh uống càng ngày càng nhiều. Anh không dám nói với em là anh không thích chúng, lỡ như em khóc thì sao. Những giọt nước như châu báu ấy không thể rơi xuống thêm được nữa đâu.

18, Anh đau quá. Cơn đau làm anh tỉnh dậy lúc nửa đêm nhưng anh lại không dám nói với em. Anh cảm thấy em đã quá mệt mỏi rồi, em cần phải nghỉ ngơi. Nhiều lúc anh mong rằng em cứ mặc kệ anh cũng được.

19, Nhìn vẻ gắng gượng của em, anh chịu hết nổi rồi. Anh đã ném những viên thuốc ấy đi, ngay trước mặt em. Anh không biết tại sao mình lại làm thế. Nhưng anh muốn em chấp nhận sự thật rằng anh sẽ không mãi mãi ở cạnh em được.

20, Chúng ta cãi nhau. Em bỏ đi. Được rồi, như vậy cũng tốt, em không cần phải chăm sóc cho anh, không cần phải khổ sở, mệt nhọc thêm nữa.

21, Hình như anh thấy tử thần. Ông ta mặc một cái áo choàng đen dài, cầm một cuốn sổ cũ trên tay trái, tay còn lại cầm một chiếc lưỡi hái to. Anh sắp phải xa em rồi đúng không?

22, Sao em lại trở về. Anh không muốn. Đáng ra em nên bỏ đi luôn, đến tìm SeokJin, Namjoon hay những người khác ấy và quên anh đi.

23, Hôm nay em lái xe đưa anh đi tới Busan chơi. Biển ở đây đẹp quá, đẹp giống như em vậy.

24, Em dẫn thêm một bác sĩ ở đây tới tìm anh. Cho dù không muốn nhưng anh vẫn phải cố gắng chiều theo những gì em làm.

Anh bây giờ chỉ muốn chạm vào nước biển mát lạnh kia thôi.

25, Sáng nay khi đi dạo bờ biển, em đã hỏi anh rằng

" Anh có muốn ngồi xuống cát và đặt chân vào làn nước không? "

Em đỡ anh rời khỏi xe lăn, ngồi xuống cát trắng, đôi chân bị sóng biển đánh vào dính đầy bọt trắng xóa. Anh thấy em cười, anh cũng cười. Anh cảm thấy mình quá vô dụng rồi, đến chân mình mà còn không tự chủ được.

26, Em đỡ anh ngồi trên bờ biển ngắm sao đêm. Tiếng sóng vỗ rì rào, em nhặt cho anh một cái vỏ ốc

" Anh nghe xem, tiếng sóng vỗ của biển cả xinh đẹp đấy "

Anh đã áp tai vào nghe. Nhưng tiếng sóng vỗ đâu chẳng thấy, hay là do anh chỉ toàn nghĩ tới tiếng cười của em nên không nghe thấy thứ gì khác.

Anh nghiêng người tựa đầu vào vai em thì thầm

" Anh thích biển lắm "

Chẳng biết em có nghe thấy không.

27, Kì lạ quá, hôm nay anh có thể tự bước chân ra khỏi giường. Nhưng anh vẫn chưa thể đi lại được hoàn toàn. Anh và em đi chụp ảnh cặp đôi này, đi ăn ở những nhà hàng lớn, cùng nhau chen chúc trong đám thanh niên trẻ để lấy vé xem một bộ phim tình cảm mới ra mắt.

Tự nhiên buồn cười quá cơ.

Nhưng anh biết, đó chỉ là cơn lặng sóng tạm thời để lừa dối con người ta mà thôi. Trước những cơn sóng thần kinh khủng luôn là những tháng ngày bình yên và hạnh phúc, cho tới khi cột sóng cao 5-6m đó tràn vào bờ biển.

28, Anh lại phát bệnh và chuyến đi Busan lần này phải kết thúc sớm. Buồn quá.

29, Anh cảm thấy mình sắp kiệt sức rồi. Anh xin lỗi em, anh xin lỗi.

Jeon Jungkook cố gắng dùng bút viết những nét chữ nguệch ngoạc trên cuốn sổ nhỏ. Hắn như không còn chút sức lức nào, đến cây bút cũng làm rơi xuống đất.

Jimin đem vào một hộp cháo nóng, cậu ngồi cạnh hắn, mở nó ra.

" Em xin lỗi, dưới căng tin bệnh viện đông quá, em mang cháo lên muộn "

Nói dối.

Jungkook biết cậu nói dối. Đông gì chứ, giờ này là giữa trưa, không có ai ở dưới đó cả. Hắn nhìn đôi mắt sưng đỏ của cậu rồi cúi đầu.

" Hóa ra em thà trốn ở một góc nào đó góc sưng mắt chứ quyết không yếu đuối trước mặt anh "

Rốt cuộc là em mạnh mẽ để làm gì?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net