Extra 4 (END) - Biển cả và em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không còn là những tháng ngày bên nhau cho dù bệnh tật đi chăng nữa, không còn là những lúc ngồi cạnh nhau xem một bộ phim, hay là cũng nhau thưởng thức bữa tối. Giờ Jimin chỉ có một mình.

Jeon Jungkook đã phải dùng máy thở và ống truyền dịch để có thể đưa các chất dinh dưỡng vào trong cơ thể. Sau chuyến đi Busan hôm đó, hắn chẳng khác nào người chết. Chỉ có điều trái tim kia vẫn đang đập, dù là yếu ớt, nhưng nó vẫn gắng đập, không dừng lại.

Nhìn Jungkook mà xem, có ai nghĩ rằng hắn trông giống một người mới tuổi 44 không? Với cái đầu trọc, những nếp nhăn vô cùng rõ ràng, gương mặt xanh xao, thêm vào đó là những chỗ tróc vảy, chân tay run lẩy bẩy. Ai mà nghĩ rằng hắn mới chỉ 44 thôi cơ chứ.

Đêm lạnh lẽo, tiếng mèo kêu đêm thường xuyên phát ra ở khu nhà này cũng đã tắt ngấm. Dường như không có một tiếng động gì cả.

Nghe kĩ đi.

Không phải có tiếng nói chuyện thì thầm của những linh hồn cô độc hay sao? Không phải có tiếng khóc oán than của linh hồn nào đó chết oan à?

Nghe kĩ nữa! Có tiếng bước chân! Đúng rồi, tiếng bước chân nghe lạnh lẽo và đáng sợ vô cùng.

Trong cơn mơ màng, Jimin nghe thấy tiếng bước chân ấy. Cậu nghe rõ mồn một. Cậu nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, và rồi dừng lại. Tiếng cửa mở ra, Kẹt một cái. Rồi cả tiếng kéo lê thứ gì đó, rồi cả tiếng va chạm của kim loại với mặt đất. Bóng đen lại gần cậu, rồi rõ ràng dần.

Jimin nắm chặt lấy tay Jungkook, nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo choàng đen đang bước tới gần mình. Cậu càng nắm chặt hơn bàn tay lạnh lẽo của hắn, nhắm mắt lại, không ngừng cầu xin. Thế nhưng người đàn ông ấy vẫn cứ đi tới. Cho đến khi cậu mở mắt ra thì ông ta đã đứng ngay cạnh Jungkook.

" Không được, đừng "

Jimin lao tới, muốn đẩy người đàn ông đi. Nhưng cậu lại xuyên qua ông ta, ngã nhào xuống đất. Người đàn ông nhẹ nhàng lật từng trang giấy cũ kĩ, rồi dừng lại, ở một trang đã được đánh dấu sẵn. Hai mặt giấy, một ghi tên Jeon Jungkook và một ghi tên Park Jimin. Mặt giấy ghi tên cậu rất mới, nhưng trái lại, mặt giấy ghi tên Jungkook lại rách nát, ố vàng.

" Đáng ra nó phải đến sớm hơn "

Người đàn ông thì thầm, đem theo một cỗ lạnh lẽo tỏa ra trong không khí, khiến Jimin run bần bật. Cậu giật mình. Vậy ra cái tên được ghi trong cuốn sổ cũ nát này đã được đánh dấu từ lâu lắm rồi.

Jeon Jungkook đáng ra đã phải chết, ngay từ lúc còn ở Berlin. Lần đó chính Jimin đã cướp đi linh hồn hắn từ tay tử thần. Ông ta vẫn nhớ rất rõ. Suốt mười mấy năm nay, chuyện mang linh hồn của người tên Jeon Jungkook đi đối với ông vẫn luôn là chuyện khó khăn nhất. Bất cứ khi nào ông bước tới đầu giường Jungkook, thì Jimin sẽ nhìn ông, bằng một ánh mắt đáng sợ.

Lần này cũng thế. Jimin cũng bảo vệ hắn. Nhưng không được, Jeon Jungkook là trang cuối cho cuốn sổ cũ nát này, đã đến lúc rồi! Cho dù Jimin có mạnh mẽ đến cỡ nào đi chăng nữa, cho dù tử thần có vì tình cảm của bọn họ mà lùi bước đi chăng nữa. Thì Jeon Jungkook chắc chắn sẽ không qua khỏi đêm nay.

" Ông đừng hòng đem anh ấy rời đi "

Jimin hét lên, trong khoảng không vô định nào đó, nơi mà cậu chỉ thấy một màu trắng, chỉ có cậu và tử thần đối mặt với nhau. Tử thần lùi lại mấy bước, lùi tới góc phòng. Ông ta ngước nhìn đồng hồ, rồi lại thầm thì

" Khi đồng hồ điểm 12 giờ. Đó chính là giới hạn cuối cùng "

Hết rồi! Hết thật rồi. Jimin biết lần này cậu sẽ không thể làm gì nữa, sẽ không thể níu giữ linh hồn người yêu thêm chút nào nữa.

Cậu gục mặt xuống bàn tay thô to ấy, nước mắt trào ra. Jimin đã nghĩ rằng sẽ tốt hơn khi Jungkook được giải thoát khỏi thế giới này đúng chứ? Anh ấy sẽ không phải chịu đựng sự giày vò của bệnh tật nữa rồi! Như vậy là tốt nhất.

Khi cả ba cây kim trùng nhau bên trong chiếc đồng hồ, một tiếng chuông báo vang lên. Dường như chỉ có mỗi cậu mới nghe thấy tiếng chuông ấy, nó mới đau khổ làm sao! Jimin thấy tử thần dùng bàn tay của ông ta, che đi đôi mắt nhắm nghiền của Jungkook. Rồi tiếng báo động của máy móc làm cậu giật mình tỉnh dậy.

Máy đo oxi, máy đo nhịp tim, đo huyết áp, tất cả đều đồng loạt trở về 0 cùng với tiếng kêu đinh tai nhức óc của chúng.

Jeon Jungkook đã cố hết sức rồi, hắn đã cố gắng lắm rồi. Nhưng chỉ được như thế thôi. Hắn ra đi không một lời từ biệt. Câu nói cuối cùng mà hắn để lại cho cậu chỉ là một câu " Anh thích biển lắm " từ đêm ngắm biển những ngày đi Busan. Còn lại không có gì cả.

" Đừng đi "

" Xin anh "

Cho dù biết đã quá muộn màng nhưng xen trong tiếng kêu của máy móc là tiếng khóc nức nở cùng những lời cầu xin đầy đau đớn. Và đâu đó có cả những lời yêu quá muộn màng, dành cho một người đã không còn hơi thở.

" Em xin anh "

Đó là lời cuối cùng cậu nói, đó là lần cuối cùng cậu được nắm đôi bàn tay, là lần cuối cậu được hôn lên đôi môi kia. Jimin cẩn thận làm tất cả, trước khi tự tay cậu đẩy hắn vào lò hỏa thiêu.

Trong suốt đám tang, Jimin chỉ cười. Cậu cười một cách kinh ngạc, cười một cách đau đớn. Cười vì sự thực trêu đùa, cười vì sự sống mỏng manh, cười vì hạnh phúc ngắn ngủi. Rồi ai cũng bỏ cậu đi. Sẽ chẳng còn một ai ở lại cùng cậu cả.

Park Jimin ôm hũ tro cốt trong lòng, đứng trên một chiếc thuyền lênh đênh giữa biển. Sau khi đám tang kết thúc, cậu đã tới Busan, đi thuyền tới nơi nước sâu này.

Jungkook đi rồi, giờ Jimin chẳng còn ai cả. Cậu còn gì để mất nữa đây? Chẳng còn gì! Bây giờ chẳng có gì có thể khiến cho cậu đau được nữa, chẳng có gì cả!

Lặng lẽ nhìn trời xanh mây trắng, sóng biển nhè nhẹ đập vào mạn thuyền. Biển xanh, một màu xanh tuyệt đẹp. Nhưng có lẽ nó sẽ còn đẹp hơn, khi có anh.

" Anh thích biển mà, đúng không ? "

Jimin khẽ hỏi. Cậu mở hũ tro cốt ở trong lòng mình, nhẹ nhàng bốc một nắm tro, rải xuống mặt biển tĩnh lặng. Thuyền đi tới đâu, cậu rải tới đó. Jeon Jungkook của cậu rất yêu biển, anh ấy có lẽ sẽ rất thích. Cậu bốc tới giữa hũ, nơi chiếc nhẫn cưới bạc nằm giữa tro cốt. Jimin chỉ nhìn nó một lúc rồi lại rải nó đi. Chiếc nhẫn cưới bạc rơi xuống nước tạo nên một âm thanh không lớn. Nó khiến tim người ta vỡ nát thành trăm mảnh.

" Hai chúng ta đã bên nhau từ thuở lọt lòng. Hai chúng ta đều có một mối tình đầu giữ kín suốt 17 năm. Hai chúng ta đều thích thầm nhau. Thật nực cười nhỉ! "

" Và rồi hai chúng ta cưới nhau. Cho dù bệnh tật, cho dù có khổ đau, anh cũng chưa từng lớn tiếng, chưa từng mắng em. Nhưng anh lại dùng cách tàn nhẫn nhất, để làm em đau đớn. "

Hóa ra kiếp này Jimin và Jungkook đến với nhau chỉ để gieo đau thương.

Nếu như có kiếp sau thì cậu sẽ là người đi tìm hắn trước, sẽ che chở, bảo vệ cho Jungkook như những gì hắn đã cố làm với cậu ở kiếp này. Rồi cả hai sẽ giữ trọn vẹn những lời hẹn ước, cho dù có bị đánh mắng, bị coi là điên khùng đi nữa. Cậu cũng nhất định bám lấy Jeon Jungkook không buông.

" Khi cưới anh đã hứa sẽ bên em đến khi đầu bạc. Anh đã hứa sẽ đợi đến khi em rời đi trước "

" Vậy mà nhìn xem Jungkook à, ai là người ngủ yên dưới đáy đại dương hả anh? Ai là người khiến em đau như thế này đây? "

" Là anh "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net