Miss Right

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã một thời gian dài kể từ khi Jimin tự nhốt mình trong phòng và không hề nói chuyện với bất cứ ai. Điều đó làm cho Yoongi thực sự vô cùng khó chịu. Gã chẳng giữ kiên nhẫn được nữa. Thay vì ngồi bên ngoài chờ đợi cậu giống cả tuần qua thì lần này lại khác. Gã đứng dậy đạp cửa đi vào, lôi người đang ngồi dưới đất dậy.

" Đứng dậy. Park Jimin, em ra ngoài đi. Nhốt mình trong một căn phòng tối chẳng làm em bớt đi đau đớn được đâu "

" Xin lỗi nhưng giờ em không muốn nói chuyện gì hết. Yoongi, em cần yên lặng. Anh làm ơn đi ra và đóng cửa lại được không "

Jimin lại ngồi xuống. Cậu không muốn nói nhiều thêm về bất cứ vấn đề gì nữa. Nếu như tự nhốt mình trong đây, sẽ chẳng ai biết được cậu đang khóc, cũng sẽ chẳng ai có thể thấy được cái dáng vẻ vô cùng thảm hại này.

Gã lại tiếp tục kéo cậu đứng dậy, ép cậu nhìn thẳng vào mắt gã, hai tay nắm chặt cánh tay nhỏ bé, nắm đến đau. Lôi cậu đến trước những tấm ảnh màu đen trắng đặt trên bàn, Yoongi lớn tiếng

" Em nhìn đi. Park Jimin em nhìn đi. Không một ai có thể mãi mãi bảo vệ được em. Mẹ em, Jihyun, Jungkook đều đã cố gắng hết sức. Ngay cả anh cũng không thể bảo vệ em mãi mãi được "

Cho đến lúc nước mắt cậu ngừng rơi. Jimin đứng thẳng dậy, nhìn gã. Min Yoongi tiếp tục

" Chỉ có chính em mới có thể tự bảo vệ bản thân mình. Chỉ có một mình em thôi "

Liên tiếp một thời gian sau đó, cậu cùng gã huấn luyện riêng. Jimin chắc chắn rằng cậu muốn vào quân đội. Cụ thể là vào đội của bố. Câu nói ấy làm gã phải lắc đầu.

Đội của cục trưởng bộ dễ vào lắm sao, với tình hình hiện tại của cậu thì mất cả trăm năm nữa không không vào được. Hơn nữa người trong cục hầu hết là cục trưởng mời tới chứ không phải là xin vào.

Min Yoongi do một tay ông Park luyện nên. Bây giờ gã lại đem ra luyện lại cho con trai của ông ấy. Mới ban đầu Jimin không chịu được những đòn đánh cơ bản, liên tục ngã vật ra đất. Mỗi lần cậu ngã xuống, cho dù là vết thương nặng hay nhẹ, gã cũng không hề quan tâm

" Đứng lên "

Jimin dùng hết sức, cố gắng đứng dậy, trận đấu lại tiếp tục. Nhưng khi huấn luyện kết thúc, Yoongi lại trở về làm Yoongi, gã lại nhẹ nhàng xử lia những vết thương trên cơ thể cậu, chăm sóc cậu như trước đây.

Tại một vùng hẻo lánh của Paris, Pháp. Jeon Jungkook ôm tay trái bị trúng đạn, khó khăn rời khỏi nơi chiến đấu. Chà, một ngày siêu đen đủi. Hắn đã không thể thành công trong nhiệm vụ lần này, ngược lại còn bị thương và bị tổ chức truy sát.

Hắn lê bước trên con đường về đêm của thành phố hoa lệ Paris, sương mù giăng kín lối đi. Làm sao đây, Jungkook lạc mất rồi. Một thân một mình ở thành phố xa lạ, trong túi quần chỉ có duy nhất 3 Euro cùng một điếu thuốc lá.

Jeon Jungkook trốn trong một con hẻm tối, lợi dùng đống rác phân loại chất cao như núi để trốn khỏi đám bảo vệ máu chó của tổ chức. Để bọn chúng tìm ra chỉ còn con đường chết.

" Sao lại được mệnh danh là kinh đô ánh sáng chứ. Chẳng nhìn thấy thứ gì qua lớp sương mù này cả "

Hắn ngồi trong góc lẩm bẩm. Bốt điện thoại công cộng đỏ rực hiện lên cạnh cột đèn đường khiến Jungkook nảy ra một suy nghĩ điên rồ. Hắn muốn gọi cho cậu.

Hiện tại ở Pháp đang là 17 giờ chiều, bên Hàn là 2 giờ sáng. Chỉ cần nghe thấy giọng Jimin thôi là Jungkook cảm thấy yên tâm rồi. Lỡ đâu bị người của tổ chức tìm thấy, thì trước khi chết cũng được nghe qua giọng cậu. Jeon Jungkook có chết cũng mãn nguyện.

Bỏ 3 Euro vào máy, hắn ngồi thụp xuống để tránh bên ngoài nhìn được, dùng bàn tay đầy máu nhấn mã vùng và số điện thoại. Hàng chục tiếng tút dài vang lên. Sau một thời gian chờ đợi, Jungkook đã định dập máy nhưng giọng nghèn nghẹn của đầu dây bên kia làm hắn ngừng tay lại.

" Ai vậy ạ "

Cậu lau nước mắt, cố gắng dùng giọng bình thường nhất để nói. Nhưng đầu dây bên kia chỉ toàn là im lặng. Jungkook nhất thời không biết làm gì cả. Hai giờ sáng rồi, cậu vẫn đang khóc

" Là ai thế ạ "

Jimin hỏi thêm một lần nữa. Cậu đã quả đủ mệt mỏi cho cả ngày hôm nay rồi. Luyện đệm đến khuya, đến khi nằm lên giường lại không thể ngủ được. Jeon Jungkook cứ xuất hiện trong tâm trí cậu, có làm thế nào đi nữa thì hắn cũng không biến mất.

Ngu ngốc, quả là một điều ngu ngốc. Trong khi hàng chục tên cao to ngoài kia đang lùng sục hòng giết Jungkook thì hắn lại đang ngồi trong một bốt điện thoại, dùng tất cả số tiền còn lại chỉ để gọi và nghe hai câu hỏi từ cậu.

Jungkook có thể nghe rõ tiếng mưa ở bên đó. Những hạt mưa to nặng trĩu nước rơi xuống, lộp độp, lộp độp mà vẫn không che đi nổi tiếng nức nở từ Jimin.

" Tu me manques( Anh nhớ em) ". Hắn đè lại giọng nói của mình, run rẩy nói ra một câu bằng tiếng Pháp.

Jimin không hiểu người ở đầu dây bên kia đang nói gì, cái giọng kì lạ ấy không những khiến cậu cảm thấy sợ hãi. Nó làm cậu cảm thấy phần nào an tâm. Cậu bỗng òa lên, nói ra tất cả điều trong lòng bởi lẽ người kia sẽ không hiểu được thứ tiếng mà cậu nói là gì.

Trong phút chốc, Park Jimin coi người đang nói ngôn ngữ khác bằng giọng nói kì lạ ở đầu dây bên kia chính là Jeon Jungkook. Jimin nói ra hết tất cả đau đớn trong lòng cho dù đến chính cậu cũng chẳng biết rõ ở đầu dây bên kia là ai, là người tốt hay là người xấu.

" Em muốn được nhìn thấy anh, em muốn ôm anh, muốn chạm vào anh. Em không ngủ được. Cho dù em có lau đến mức nào đi nữa thì nước mắt vẫn cứ tuôn ra, nó không ngừng lại "

" Guk, em yêu anh hơn bất cứ ai khác. Anh lại đối xử với em như thế. Bỏ em lại đây và biến mất. Anh đã từng hứa sẽ kể cho em tất cả mọi chuyện anh đang làm nhưng tại sao bây giờ anh lại thất hứa. Tỉnh dậy và kể cho em đi "

Tiếng gào khóc làm trái tim hắn như bị bóp chặt. Thật đau đớn làm sao, trái tim hắn bây giờ còn đau hơn cả cái vết thương đang không ngừng chảy máu do trúng đạn kia nữa.

" Pardon( xin lỗi) "

Jungkook của hiện tại không thể nói ra thêm gì ngoài xin lỗi. Hắn không thể làm gì khác cả.

" Em đã thức trắng, rất nhiều đêm. Em đã nghĩ về anh, ngắm nhìn những bức ảnh của anh. Thậm chí còn nói chuyện với nó. Thật khó để nói ra câu 'em yêu anh'. Em còn chưa kịp nói ra câu đó thì anh đã biến mất rồi "

Jeon Jungkook che kín hai đầu điện thoại, im lặng hết mức có thể. Bọn chúng đang ở bên ngoài, cách hắn chỉ vài chục mét đổ lại. Tiếng ồn ào tìm kiếm ầm ĩ. Hắn biết là đã đến lúc phải tạm biệt cậu khi nghe tiếng ầm ì của máy bay và tiếng xả đạn. Trực thăng của Eagle đến để cứu viện.

Hắn cố gắng thì thầm vào điện thoại, cho dù cậu nghe không hiểu đi chăng nữa cũng không sao, chỉ cần hắn nghe được cậu đã thế nào trong những ngày tháng qua là được. Nhưng hắn làm cách nào cũng không thể nói ra miệng những lời đang suy nghĩ.

Jimin đã rất đau đớn và suy sụp, hắn biết. Nhưng qua Min Yoongi, cậu dạo gần đây đã ổn hơn. Hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc bên ngoài.

Park Jimin đã tự bọc cho mình một lớp plastic chắc chắn, đến nỗi mà một người tinh tường như Min Yoongi cũng chẳng nhận ra cái sự vỡ nát ở tận sâu bên trong ấy.

" Hurry up, there's no time. Parker( Nhanh lên, không có thời gian đâu Parker ) "

Tiếng Eagle gọi càng lúc càng gấp gáp. Nếu tổ chức cử thêm người tới sẽ vô cùng khó khăn cho việc tẩu thoát của cả hai người họ.

Hít lấy một hơi sâu, Jungkook chậm rãi nói tất cả những gì mà hắn bị nghẹn ứ trong cổ họng ban nãy

" Ecoutez. Je reviendrai certainement et vous raconterai tout comme promis. Mais pas maintenant( Nghe này. Anh sẽ nhất định quay trở về và kể hết tất cả cho em nghe như anh đã hứa. Nhưng không phải lúc này ) "

" Je vous aime ( Anh yêu em) "

Bên kia vừa dứt lời cậu đã thở ra một hơi. Jimin nắm chặt lấy điện thoại trong tay, nhắm đôi mắt mệt mỏi lại, nhẹ nhàng nói ra một câu trước khi ngủ thiếp đi

" Parker, Thank you "

Jeon Jungkook lên máy bay rời đi. Đến khi hơn chục tên của tổ chức tới nơi, chiếc máy bay đã bay đi rất xa, phía bốt điện thoại công cộng cũng bị Eagle cài bom, tiêu hủy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net