Wake Up

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jimin lần mò trong bóng tối, cậu tìm thấy chiếc điện thoại mã hóa của mình, nó nằm cùng với tấm ảnh của Jeon Jungkook. Cậu cố gắng với lấy chiếc điện thoại nhưng không tài nào tới được. Ngón tay cậu nhỏ và ngắn, hơn nữa Jimin còn đang bị một tảng bê tông đè lên người, khó mà di chuyển được.

Một tia sáng nhỏ chiếu vào, làm cậu có hy vọng hơn. Mấy ngày này có rất nhiều người bí mật tìm kiếm xung quanh đây nhưng họ lại chẳng tìm ra cậu.

Người đầu tiên tìm thấy Jimin nằm dưới đống đổ nát là một cậu nhóc. Nó nhìn cậu sợ hãi, đặt xuống một mẩu bánh mì khô cứng và một chút nước mưa hứng trong gáo dừa khô rồi chạy vụt đi. Có lẽ nó sợ bị HS bắt được, bọn chúng sẽ giết chết cả nó và cả cậu nếu như đứa bé đó ở đây lâu hơn.

Cậu dùng hết sức đẩy. Jimin đã ở mép tảng bê tông rồi, chỉ cần thoát thêm được một chân nữa, cậu có thể rời khỏi đây. Chiếc điện thoại tiếp xúc với ánh sáng mặt trời thì kêu lên, gửi tọa độ về căn cứ.

" Được cứu rồi "

Nhưng lại có một nhóm người trang bí vũ khí đi kiểm tra âm thanh gần đó. Jimin không còn cách nào, chỉ đành dùng hết sức thoát ra, chui xuống cống cạnh đó, trốn dưới dòng nước thải đen ngòm.

Chân đang rất đau nhưng cậu vẫn cố bước từng bước một. Bước không nổi nữa thì bò. Nhất định phải ra khỏi đây. Jimin càng sợ hãi hơn khi có tiếng người nhảy xuống cống, tiếng đế giày va chạm với gạch đá.

Cậu không còn biết bây giờ là ngày hay đêm nữa. Jimin chỉ thấy đau đớn, mệt mỏi. Và khi nhìn thấy Min Yoongi trước mặt, cậu cảm thấy như được cứu rỗi.

Gã chạy đến, dùng băng vải sạch quấn lấy cánh tay đang túa máu. Cho cậu uống nước, lại mở thêm mấy hộp đồ ăn. Gã đã báo về căn cứ ban nãy, ngay khi nhìn thấy người nhỏ bé nằm úp sấp trên nền đá lạnh. Bây giờ không thể lên ngay được. Gã kéo cậu vào một góc nhỏ để tránh bị phát hiện. Lúc đi gấp quá không kịp mang thêm gì, trên máy bay chỉ có hộp cứu thương, nước và một ít đồ ăn đóng hộp.

" Đợi một chút nữa thôi. Một chút nữa là về được căn cứ "

Gã ôm cậu thì thầm. Và Jimin lần đầu tiên, lần đầu tiên sau 4 năm trời, cậu bật khóc. Không phải là khóc trong lòng người cậu luôn nhớ mong,không phải là Jeon Jungkook. Cậu ở trong lòng Min Yoongi, người mà cậu vẫn cho là bạn thân. Park Jimin khóc một trận. Khóc vì đau đớn, khóc vì khổ sở, khóc vì cảm thấy nhẹ nhõm, khóc vì Jeon Jungkook vẫn còn sống.

" Có anh ở đây rồi. Chúng ta sẽ an toàn thôi "

Jimin khóc, khóc cho hết những đau đớn mà cậu chịu đựng trong 4 năm qua. Cái vỏ bọc bên ngoài của Park Jimin đã xuất hiện những vết nứt chằng chịt.

Qua một đêm lạnh lẽo, khi Jimin còn đang thiếp đi, trên mặt đất đã vang lên tiếng xả súng. Dần dần có tiếng cánh quạt của trực thăng. Min Yoongi nhận ra cả tiếng gọi của SeokJin. Hóa ra là nó đã trở về từ Moskva.

Gã đợi đến khi chỉ còn tiếng của quân ta. Yoongi ôm cậu nhẹ nhàng leo lên khỏi cống thoát nước, một đường đi tới chỗ máy bay. Hoseok chỉ tạm sơ cứu, ở đây không có thiết bị, phải nhanh chóng quay về.

Park Jimin trong suốt quãng đường đều không rời khỏi Min Yoongi. Cậu cảm thấy ở cạnh gã có chút yên tâm.

Min Yoongi tìm được cậu, cứu cậu và cũng chính hắn ôm cậu về căn cứ. Hai người một bước cũng không rời. Vừa xuống máy bay, gương mặt đẫm nước mắt không còn nữa. Park Jimin lại tỏ ra mình vô cùng mạnh mẽ, làm mọi người tin tưởng rằng mình hoàn toàn ổn, chút đau đớn kia không nhằm nhò gì.

" Đại tá đang ở đâu thế "

Jimin hỏi. Yoongi lấy cho cậu một cốc nước, để cậu uống xong mới nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh

" Cậu ta đang hôn mê ở phòng cách ly. Bị nhiễm phóng xạ "

" Vậy là Jungkook chưa chết. 4 năm qua chỉ là vì nhiệm vụ thôi "

Gã khẽ gật đầu. Biểu cảm của Jimin bây giờ Yoongi không đoán được, cậu không hề thể hiện ra bên ngoài. Thứ gã thấy chỉ là một gương mặt lạnh tanh. Min Yoongi ôm Jimin, đặt cậu xuống giường

" Em nghỉ ngơi đi, đừng lo về mấy chuyện này. Khi nào em khỏe hơn rồi nói tiếp "

Jimin bị gãy xương tay, nứt xương ống chân. Đây là quá nhẹ so với việc nằm dưới tấm bê tông to ấy. Cậu nghỉ ngơi một tuần, Yoongi chăm sóc cậu, không rời nửa bước.

Đã qua một tuần mà Jeon Jungkook chưa trở lại, có nhiều ý kiến cho rằng nên đưa hắn tới bệnh viên quân khu, điều kiện trong căn cứ không đủ, việc hắn chưa tỉnh lại làm tổng bộ lo lắng. Jeon Jungkook được ở căn cứ nốt ngày hôm nay để theo dõi. Nếu tình không khá hơn hắn sẽ được chuyển đến bệnh viện quân khu đặt tại California.

Min Yoongi đưa Jimin tới thăm Jungkook. Đột nhiên trong đầu gã lại hiện lên một cái suy nghĩ vô cùng lệch lạc. Gã đã nghĩ rằng nếu như Jeon Jungkook mãi mãi không tỉnh lại thì thật tốt. Rồi cái suy nghĩ ấy rất nhanh đã bị gạt đi. Tại sao lại ích kỉ đến thế, tại sao lại có cái suy nghĩ sai lệch như vậy. Yoongi rời đi, gã không thể đối mặt với cậu, không thể nhìn hắn nữa.

Jeon Jungkook tỉnh lại trong đêm, khi tiếng thút thít của Jimin lớn hơn. Hắn nhẹ mở mắt, căn phòng đầy máy móc vô cùng quen thuộc. Jungkook đảo mắt tìm kiếm nơi phát ra tiếng khóc. Ánh mắt hắn dừng lại trên ghế dài, nơi Min Yoongi đang ôm Jimin và cậu thì đang tựa vào vai hắn khóc nức nở.

Jimin lại khóc rồi. Hắn muốn tiến đến ôm cậu mà không thể động đậy. Nhưng thật tốt quá, nhìn cậu tựa đầu vào vai gã, nhìn cách gã nhẹ nhàng dỗ dành cậu. Jeon Jungkook chợt nhận ra, khi hắn không ở cạnh, Min Yoongi đã thế vào vị trí của hắn như thế nào. Gã thậm chí còn làm những điều hắn chưa từng làm với cậu.

Jungkook hình như chưa từng dỗ ngọt cậu, chưa từng vỗ lưng ru cậu ngủ như Yoongi đang làm. Đến khi cậu ngủ say, gã lại nhẹ bế cậu lên đem về phòng bệnh, sau đó rất nhanh đã quay lại. Min Yoongi đứng trước Jeon Jungkook đang nhắm chặt mắt, thở dài

" Nếu như cậu không sớm tỉnh dậy. Tôi sẽ hoàn toàn thay thế cậu "

Min Yoongi biết, ngay lúc gã nói ra câu đó, Jeon Jungkook đã tỉnh lại rồi.

Gã rời đi, hắn mở mắt. Jungkook dùng cả đêm để suy nghĩ về nhưng gì gã vừa nói. Hắn đã xa cậu 4 năm, một khoảng thời gian đủ để khiến tình cảm con người biến mất. Hiện tại hắn vẫn rất yêu cậu. Nhưng còn Jimin thì sao, liệu cậu có còn yêu hắn không.

Hay tất cả chỉ là thứ tình cảm nhất thời ngắn ngủi. Ngẫm lại thì những lúc Park Jimin cần nhất, Jeon Jungkook lại không hề ở bên. Những lúc cậu đau nhất, những lúc cậu trở nên mạnh mẽ, bên cạnh cậu là Min Yoongi, không phải hắn.

Sáng sớm hôm sau, khi Jimin tỉnh dậy, cả căn cứ đã xôn xao. Cậu đi tới phòng cán ly của Jungkook, nơi đó chỉ còn lại những máy móc cùng vũ khí. Jimin chạy đến phòng Yoongi muốn cùng gã đi tìm Jungkook nhưng căn phòng của gã chỉ còn lại là phòng trống. Cái giường sắt nhỏ cũng nệm trắng, một vài cuốn sách trên bàn cho thấy gã hiện diện ở đây cũng không còn nữa.

Cả hai người họ biến đi đâu mất rồi?

Cả căn cứ không một ai biết, việc hai người họ đã đi đâu. Jimin hỏi đến phòng thông tin, cậu chỉ nhận được câu trả lời rằng

" Đó là thông tin mật. Chúng tôi không thể tiết lộ "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net