Tập 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin tiếp tục đi hóng gió, căn bản là tâm trạng không tốt. Khi bước đi cậu không hề nhẹ lòng, khoảnh khắc lúc Jungkook quỵ xuống đất, tim Jimin đã nhanh chóng vỡ vụn ngàn mảnh, trong lòng như sụp đổ cả một bầu trời.

"Jimin...hức..." Jungkook phía bên này vẫn khóc, tuyến lệ của anh có lẽ đã chịu đựng đủ rồi, anh phải khóc, khóc cho nhẹ lòng và sau đó sẽ lại trở thành một Jungkook nói không với nước mắt...

...

Lúc cả trường theo đoàn trở về cũng quá giờ cơm vậy nên họ chỉ có thể chia nhau ra đi ăn cơm sau đó đi dạo riêng chứ không cần phải đi theo đoàn nữa.

Jimin trở về phòng với sự mệt mỏi cả về tâm hồn lẫn thể xác, ngay sau đó là Jungkook, đôi mắt đỏ nhẹ do khóc cũng bước vào. Hai người nhìn nhau một hồi, Jimin ngồi ở giường ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi mặc kệ ánh mắt từ Jungkook đang đứng từ phía ngoài cửa.

"..." Căn phòng được yên lặng như vốn nó có sẵn, lúc này thật bối rối, hai người đều tự làm hại mình...

"Jungkook!" Một hồi Jimin quyết định nói trước. Sau khi nghe thấy Jimin gọi, Jungkook đôi mắt hơi ngước lên. Tim Jimin đập nhanh quá, cứ ngập ngừng rồi cũng phải nói, ngay lúc này Jimin đã gọi tên Jungkook, người đã bày tỏ tâm tình với cậu...

"Có chuyện gì?" Jungkook gồng lên, anh tự nhủ sẽ không mềm lòng trước Jimin.

"Ta ra ngoài ăn cơm nhé?"

"Không, tớ no rồi, tớ buồn ngủ lắm, tớ đi ngủ đây..."

"Jungkook!" Jimin đứng lên, gọi lớn tên anh, cậu nhìn thẳng vào mắt anh chứ không có sự né tránh "Tại sao? Tại sao cứ nhất thiết phải là người yêu?" Jimin khoé miệng giật giật, hai hàng nước mặn chát cay đắng đã rơi xuống từ mắt cậu tới giữa má.

"Tại sao chứ? Cậu không thể làm bạn tớ sao?"

Jungkook thấy vậy cũng đau lòng, không kiềm được liền tiến tới ôm Jimin vào lòng. Anh không thể cố tiếp tục lạnh nhạt với Jimin được. Anh đã yêu Jimin mất rồi...

"Jimin...tớ...tớ không biết, tớ muốn được bảo vệ cậu trên cương vị là người yêu...có lẽ tớ đã quá tham lam rồi..!

"Jungkook!" Jimin từ lòng Jungkook đẩy nhẹ anh ra cầm vào tay, hai mắt ngập nước ấy đang nhìn vào đôi mắt của người còn lại.

"Làm bạn nhé? Jungkook! Làm bạn kiểu như là có chuyện buồn...tớ sẽ tới tìm cậu, có chuyện vui tớ sẽ chia sẻ với cậu...hoặc ngược lại, tớ sẵn sàng chia sẽ buồn vui với cậu mà Jungkook...nhé?!"

"Jimin, đừng làm vậy, tớ..."

"Jungkook! Chúng ta đều là con trai, cậu hiểu chứ?"

"Cậu...thật lòng không có ý nào khác với tớ ngoài bạn bè sao? Trong mắt cậu...tớ chỉ có thể làm bạn thôi à?"

"Tớ..." Jimin lại nấc lên vì ngày một hoảng loạn do khóc, cậu trượt đầu gối xuống như quỳ trước Jungkook. Jungkook thấy vậy không nỡ nhìn liền nhắm chặt mắt lại quay đầu ra nơi khác, tầm nhìn có chút nhoè rồi...có khi anh đã khóc từ lúc nào không biết.

"Jungkook! Đừng làm mất đi tình bạn vốn đáng quý này...tớ cầu xin cậu"

"Jimin! Đứng dậy..." Jungkook rốt cuộc cũng buông lời nói ra, nhưng lần này có phần lạnh nhạt hơn...

"Jungkook à..." Jimin đứng dậy cầm vào tay Jungkook nói.

"Buông!" Jungkook miệng nói ra những lời cay đắng nhưng chính bên trong anh cũng không muốn.

"Tha thứ cho tớ...Jungkook...chúng ta không thể tiến xa hơn nữa đâu..."

"Nhưng tất cả những gì tớ muốn đối với cậu không chỉ là bạn đâu, Jimin" Jungkook hất phắt tay đi khiến Jimin đập hẳn người vào thành giường.

"Tối nay tớ sẽ không về, đừng chờ cửa hay tìm tớ, chúc ngủ ngon, Jimin!" Jungkook nói xong dứt khoát đi ra ngoài cửa đóng chặt vào gây tiếng động lớn.

Jimin gào lên khóc...còn điều gì buồn hơn khi đã đánh mất người mình thương kia chứ? Cậu khóc...nhưng lí do là gì chứ? Chẳng phải chính cậu muốn như vậy sao? Chẳng phải cậu muốn giữa cậu và Jungkook chỉ có thể xảy ra tình bạn hay sao? Chẳng phải...chính cậu muốn...làm khổ bản thân mình như thế này sao?

Đồng hồ điểm lúc 3 giờ sáng, Jimin vẫn chưa ngủ, cậu vẫn ngồi trên giường đợi Jungkook về, đôi mắt vô hồn ngước ra cửa sổ nhìn ánh đèn mập mờ dưới màn mưa, Jungkook đi đâu dưới cơn mưa này đây?

"Jungkook...tớ xin lỗi..." Jimin lại cúi đầu xuống co người mình lại một góc, cậu không muốn khóc thế nhưng hoàn cảnh cứ đưa đẩy khiến cậu không thể nào kìm nén nữa...

Cạch!

Jungkook mở cửa ra rồi ngã sập vào, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối xù nhưng vẫn toát lên vẻ mặt hút hồn.

"Jungkook!" Jimin thấy vậy liền chạy ra đỡ Jungkook vào giường. "Jimin à? Cậu...vẫn chưa ngủ sao? Tớ lại thua rồi, tớ nói rằng tớ sẽ không về...thế nhưng cuối cùng tớ vẫn trở về nơi này..."

"Không Jungkook, cậu không sai, để tớ dìu cậu vào giường nghỉ nhé! Cậu uống nhiều quá rồi..."

Jimin dìu được Jungkook vào giường thì bất ngờ bị ngã xuống dưới khiến Jungkook đè lên người, thế nhưng Jungkook nhanh tay lấy hai tay chống lên chứ không nhất định Jimin đã dính chặt vào giường rồi. Hai người lại bốn mắt giao nhau, người Jungkook cứ tỏa ra mùi rượu khiến Jimin ngửi thôi cũng muốn say rồi...

"Jimin..." Jungkook gọi cậu, chất giọng khàn đặc đầy phần ái muộn kia chắc là do khi uống rượu đã thêm phần nam tính.

"Tớ đây Jungkook..."

"Tại sao vậy?"

Trên má Jimin bỗng thấy có giọt nước nào đó rớt vào ươn ướt, phía trên hình như Jungkook đã khóc, thì ra đó là nước mắt của Jungkook.

"Tại sao không thể tin tưởng tớ?" Jungkook nằm hẳn xuống người Jimin, đầu để vào hõm cổ Jimin khóc sụt sùi, Jimin thấy vậy lấy tay vỗ vỗ nhẹ lưng Jungkook như đứa trẻ.

"Sẽ ổn thôi Jungkook, cậu rồi sẽ gặp cô gái nào đó tốt hơn tớ gấp 100 lần, đừng yêu tớ...tớ không xứng đâu"

"Cậu luôn miệng nói vậy là sao chứ? Tớ không thích việc cậu gắn tớ với cô gái nào hết! Tớ thích cậu, thích cậu đơn giản vì cậu là Jimin, tớ không cần cô gái giàu có nào hết, thứ tớ cần chính là tình yêu chân thành. Từ lúc tớ lớn tới giờ đây chính là lần đầu tiên tớ rung động...Jimin à, cậu không hiểu tớ đâu! Tớ chính là thích cậu rất nhiều, tớ không quan tâm cậu là giới tính nào hết! Cậu có thể nghèo, cậu có thể yếu nhưng tất cả những gì tớ cần vẫn chính là tình yêu...cậu muốn gì tớ cũng có thể mua cho cậu, cậu yếu đuổi tớ sẽ bảo vệ cậu. Cậu có biết là tất cả những lần tớ nhìn thấy cậu gần gũi với người khác tớ hụt hẫng tới mức nào không? Tớ không thể dời mắt khỏi cậu được Jimin à..."

"Jungkook...đối với tớ, dù thế nào thì tớ vẫn không thay đổi được Jungkook...một ngày đối với tớ là bạn thì cậu mãi mãi chính là bạn tớ! Tớ biết ơn tình bạn này lắm, cậu làm ơn đừng khiến nó di rời đi đâu hết mà hãy mãi giữ nguyên nó là tình bạn được không?"

"Cũng đúng, sao cậu có thể yêu người đã khiến cậu ám ảnh rất nhiều..." Jungkook nằm nghiêng sang một bên "tớ đối xử với cậu như nào đương nhiên tới tớ còn nhớ thì sao cậu không nhớ kia chứ...tớ ngu ngốc thật đấy, lại lỡ đi yêu một người con trai...tớ xin lỗi, làm phiền nhiều rồi...cậu có thể về giường ngủ rồi!" Jungkook nói xong chui vào trong chăn trùm kín quá đầu, Jimin từ từ đứng dậy cũng rồi sang giường mình nằm. Lần nữa cậu chiến thắng, nhưng cậu lại buồn thê thảm trước cái chiến thắng này...

"Con nên làm gì bây giờ bố mẹ ơi? Lần đầu con có người bày tỏ tình cảm...con bối rối lắm...con muốn khóc lớn giữa đường, để cho họ thấy con đã phải buồn như thế nào...điều đặc biệt suốt bao năm qua chính là con đã yêu thầm chính người con từ chối tình cảm...con thật ngốc..."

_________

KookMinBuun this is my friend :v mấy you có thể vào đọc truyện của nó vì nó đang bị đóng năng màng trinh, nhầm, màng não, hãy đọc và cho nó ý kiến để nó tiếp tục viết truyện. Kamsa~

(!) Zin không PR, Zin chỉ muốn nó có thêm kinh nghiệm viết truyện mà Zin thì không thể một mình cho nó ý kiến được nên Zin nhờ mọi người~ Bye~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net