Tập 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"sao cơ ạ?" jimin vẫn còn không tin nổi rằng là mình đã bị đuổi khỏi chùa, đối với chùa dù đúng hay sai, dù đã có cơ sở hay chưa được xác nhận tính chính xác nhưng liên quan tới cưỡng hiếp đã là vi phạm và nhà chùa ắt sẽ không được quyền tiếp nhận jimin nữa.

"jimin, sống tốt!" nói xong sư thầy đóng rầm cánh cửa gỗ có phần hơi mục kia lại bỏ mình jimin ở ngoài với đống đồ bơ vơ không biết đi đâu về đâu...

đành phải chấp nhận sự thật rằng mình đã bị đuổi đi, jimin một mình đi trên đường phố mặc cho bầu trời đang dần tối lại, trời có còn thương park jimin này nữa không đây?

"lạnh quá..." jimin khẽ kêu lên, hình như trời còn có chút mưa phùn nữa - "jungkook..." jimin bớt chợt gọi tên anh, có lẽ cậu còn yêu anh nhiều lắm, đã không còn có cơ hội quay lại với nhau nay lại còn mất đi cơ hội làm bạn, còn nỗi đau nào mà jimin này chưa cảm nhận qua không?

"đây rồi!" khi cậu ngẩng mặt lên là hai tên xăm trổ đầy mình, tóc xanh tóc đỏ nhuộm tùm lum, điều đặc biệt là cả hai tên đều rất cao to và đô con, jimin rằng mình đang có linh cảm không hay dù hai tên kia còn cách khá xa. Ngay lập tức cậu chuyển hướng đi về sau, đang đi dần chuyển sang chạy, lúc quay lại hay tin hai tên kia vẫn còn đang đeo bám cậu liền ra sức chạy nhanh hơn.

"chạy đi đâu?" jimin cuối cùng vẫn là bị bắt và bị đánh túi bụi giữa đường, mọi người trên đường ấy đều dừng lại, có vẻ đều bức xúc thế nhưng không dám gọi báo cảnh sát chỉ vì hai tên kia quá khỏe và đậm mùi côn đồ, chỉ sợ rằng khi gọi xong sẽ không còn nguyên vẹn hình hài thân xác...

"ách!" một tên trong số hai thằng bỗng dưng bị đạp bay liền kêu lên, tên còn lại thấy vậy nhanh chóng đứng dậy hòng dạy cho người kia một bài học thì cũng gặp trường hợp tương tự, tay còn bị bẻ tới mức phải van xin...

"nói! là ai sai chúng mày bắt cậu ấy?" người kia giờ mới ngồi xuống hỏi hai tên kia.

"xin tha mạng...chúng tôi là vì hết tiền nên mới sinh ra suy nghĩ nông cạn...mong đại nhân bỏ qua cho chúng tôi..." hắn chắp tay vò vò van xin.

"huh, cặn bã, cầm lấy tiền và cút!" người ấy đứng lên vứt một sấp tiền vào mặt hai thằng kia và chửi một trận.

"dạ cảm ơn...chúng tôi sẽ nhớ ơn này..." hai tên đô con thua một người có dáng người thư sinh, nghe vô lí nhỉ? nhưng thật ra đô con mà không biết võ thì cũng thành phế nhân trong khi người kia lại võ văn cao cường.

tới giờ người kia mới quay lại tìm jimin, khi thấy cậu ngồi ở đưới đất sợ sệt co rúm rồi mới yên lòng.

"cậu không sao chứ?" hắn đưa tay ra tính đỡ jimin dậy.

"cả..m...cảm ơn... nhưng tôi không có tiền để bù cho anh, xin lỗi..." jimin đôi mắt rưng rưng cảm động vì hắn đã ra tay giúp đỡ cậu vô điều kiện, chưa kể hai người là người dưng chưa từng quen biết.

"tiền?? cậu buồn cười thật ấy, sức khỏe cậu còn chưa lo xong thì trả cái gì tiền, thứ tôi quan tâm chính là sức khỏe của cậu, một lần nữa, cậu không sao chứ?" hắn nói có chút trách móc đối với jimin cậu.

"tôi...không sao...thật sự cảm ơn anh vì hôm nay đã giúp tôi, tôi có thể làm gì để đền đáp anh đây?" jimin lau nhẹ đi giọt lệ vừa chảy xuống gò má cậu, người này quả thật quá tốt với cậu rồi.

"không cần làm gì hết, mà cậu đi đâu mà nhiều đồ vậy?" hắn cười rồi nói tiếp.

"tôi...không có nhà ở..." jimin ngậm đắng nuốt cay mới có thể nói được ra những lời này với một người lạ, liệu cậu nói rằng cậu không có bố mẹ thì hắn có ghét bỏ cậu không nhỉ? - "...và cả bố mẹ nữa, tôi đều không có, tôi là kẻ vô gia cư, kẻ bất định vô dụng..." jimin bỗng òa khóc giữa đường.

lúc đó hắn thật lúng túng, nhất thời không biết làm gì lại ôm cậu vào lòng coi như một cách an ủi.

"nín đi, nếu không chê cậu có thể về nhà tôi, được chứ?"

"được sao?" jimin ngẩng mặt lên từ trong bờ ngực vững chãi của hắn nói.

hắn liền cười mỉm khi thấy cậu như vậy, gật đầu nhanh lẹ cho cậu khỏi nóng lòng.

"nhưng mà...cậu tên là gì vậy?" hắn hỏi.

"tôi là park jimin, cứ gọi tôi là jimin được rồi..." jimin vẫn còn sụt sịt sau cơn cảm động ấy.

"còn tôi là soobin, tôi 21 tuổi" soobin cười, nụ cười của hắn rất đẹp, jimin cho rằng như vậy.

"vậy...tôi làm em rồi, tôi năm nay mới 17 tuổi, còn đang đi học nữa, nhưng mà...vừa bị đuổi học mất rồi..." jimin nói tới đây bỗng mặt buồn hơn hẳn.

"sao vậy?"

"lý do dài lắm, đợi đợt nào có thời gian tôi sẽ kể anh nghe, được chứ?"

"móc tay hứa nhé!" soobin đưa tay ra chờ ngón út nhỏ xíu dễ thương của jimin kia ra móc.

"giờ thì về nhà nào..." thì ra soobin đã đi làm rồi, còn trẻ mà thành công thật, cậu cũng là lần đầu tiên được ngồi ô tô nên có phần choáng ngợp. Xuống đến cổng nhà còn choáng hơn trước gấp triệu lần, nhà của soobin giàu quá, tới mức jimin không dám vào.

"sao còn chưa vào đi?!" soobin vừa cất xe dưới hầm xong đi lên vẫn thấy cậu ôm đống đồ mà nhìn ngôi nhà của anh, trong mắt cậu mọi thứ thật sang trọng, ở một cái mức độ mà có lẽ cả đời cậu không được chạm vào mất.

"tôi...không dám vào, nhà anh giàu quá..."

"giàu nghèo gì chứ? vào đi nào!" soobin cầm tay cậu kéo vào trong nhà và đưa cậu về phòng riêng.

"phòng của cậu đây, có gì cần thiết thì sang bên cạnh là phòng tôi, tôi sẽ đáp ứng cậu" (kể cả chuyện ấy ahihi).

"vâng, anh ngủ ngon..." jimin tạm biệt hắn rồi tiễn hắn về tới phòng, sau đó quay lại phòng tắm.

tắm xong là thời điểm trằn trọc nhất khi cậu không ngủ được nên đành phải ra ban công đứng ngắm thành phố này về đêm.

hiện tại jungkook vẫn chưa ngủ, anh đang ngồi ở ghế tại công viên suy nghĩ về những gì đã xảy ra cùng với jimin và cười một mình khi nghĩ lại, bên cạnh là vài lon bia, có lẽ jimin đã có tầm ảnh hưởng quá lớn trong cuộc đời anh rồi.

thật ra jimin và cả jungkook nữa, hai người đều giống nhau. Họ đều sợ nhất tại một thời điểm vào giữa đêm, khi mà chỉ còn một mình cô đơn...

"jungkook à... cậu còn nhớ bài hát mà chúng ta thường hay hát cùng với nhau chứ? Tớ vẫn sẽ hát bài hát ấy..."

hát rồi thì ai nhớ? cậu hát và ai nhớ đây??

trong cuộc sống nhộn nhịp này lắm lúc cậu chỉ muốn buông thả cho giấc mơ đưa cậu đi, về đâu cũng được, miễn nơi đó...cậu còn có thể sống...

còn jungkook vẫn sẽ ở lại nơi đây ngày hôm đó, bầu trời hôm ấy lúc đó ắt sẽ rất đẹp.

jungkook lấy tay vẽ xuống cát một vòng tròn rồi độc thoại :

"tớ vẽ ra một vòng tròn rồi này jimin, chúng ta chơi trò đuổi bắt chứ? không được chạy quá vòng tròn..." jungkook cứ tự nói tự cười cho tới khi ướt nhòe lại mới nhận ra rằng anh đang khóc.

dù thế nào đi chăng nữa nhịp tim của hai người vẫn còn đang đập cho nhau, chỉ là không thể còn tiếp tục được nghe nhịp tim ấy một cách trực tiếp nữa thôi...

sau này có người, cậu không thể nhìn thấy, chỉ có thể đánh giá trong lòng rằng đã lỡ yêu họ, nhưng bản thân vẫn cố chấp và kiêu ngạo, không sẵn sàng thừa nhận.

sau này chúng ta chiến thắng hay bỏ cuộc thì rồi tới lúc nhìn lại, một trong hai người đã buông bỏ từ lúc nào không hay...

"hai chúng ta giống nhau, đều có câu nói dành cho đối phương, nhưng tới phút chót...chúng ta vẫn không nói..."

_________

Zin được nghỉ tết rồi huheohihaho!!!!! Chúc mọi người nghỉ tết vui vẻ, đặc biệt có một cái tết thật ấm áp bên gia đình mình<3 happy new year!! happy tet!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net