Tập 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưm...." Jimin động đậy mắt, có lẽ là cậu tỉnh lại sau khi ngất. Nhìn quanh phòng chẳng có ai, có ai đó đưa cậu xuống đây hiện tại cậu rất muốn cảm ơn người đó...

Jimin từ từ ngồi dậy nhìn ra phía cửa sổ, trời còn quang đãng lắm, có khi chỉ vừa mới bắt đầu tiết 5...Jimin nhủ rằng kể cả có bệnh cũng phải cố lên học, cậu không muốn bị bỏ đi kiến thức...

...

"Thưa thầy! Em xin vào lớp!" Jimin từ cửa nói nhỏ, sau khi được thầy giáo gật đầu liền đi về nơi quen thuộc, nơi mà bên cạnh là cái thùng rác. Jungkook nhân lúc cậu chờ sự cho phép của thầy giáo lại nhanh chóng đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt.

Xét cho cùng, Jimin không phải là xấu, Jungkook nghĩ vậy, có lẽ không sai đâu, anh tin vào khả năng đánh giá của anh.

Jimin một lượt đi xuống, qua bàn của Jungkook liền cúi chào như thường lệ mà Jungkook bắt cậu phải làm. Nhưng cậu chỉ vừa mới di chuyển, lại lần nữa cái mùi ấy tới - mùi cam đào nhẹ nhàng thanh khiết. Jungkook cảm thấy cái mùi này thật dễ chịu biết bao nhiêu...

Tiếng chuông reo lên khiến cho học sinh ai nấy nhốn nháo ra về. Nhất là lớp của Jimin, ai mấy đều dọn đồ thật nhanh sau đó ra ngoài trước để lại cho một mình cậu ở trong đó. Và nghiễm nhiên, tất cả những gì có thể hành hạ cậu thì họ sẽ không bỏ qua. Jungkook liền khoá nhốt Jimin ở bên trong. Jimin khi phát hiện ra mình bị nhốt thì đã muộn...

"Thả tớ ra!!! Thả tớ ra!! Có ai không?...." Jimin hét lên, giọng như lạc đi vài phần, thật ra Jungkook và vài thằng bạn vẫn chưa về, họ đang muốn nghe tiếng thét gào của Jimin vì khi ấy mới thấy cậu khổ sở cỡ nào. Nhưng dù sao họ cũng không quan tâm, vì hành hạ Jimin chính là sở thích của họ...

Được lúc lâu Jimin thấy có một anh khoá trên ngang qua liền đập đập của gây sự chú ý... Vị tiền bối này là Kim Nam Joon. Thật ra Nam Joon là đang theo đường đó tới nhà vệ sinh, đi ngang qua lại nghe tiếng đập cửa...

"Cứu em với!! Làm ơn, xin anh hãy giúp em!!" Jimin từ sớm đã khóc, khuôn mặt đẹp như tượng tạc của cậu đã từ lâu lấm lem nước mắt rồi

"Ô?! Park Jimin đúng không?"

"Vâng em đây!"

"A, đó giờ nghe tin mày rẻ rách mãi, giờ mới có cơ hội trực tiếp để nhìn mặt. Lúc đọc thông tin trên diễn đàn trường tao không tưởng tượng được ra mày tởm cỡ nào hết, và giờ thì được rồi...haha, tởm không còn chỗ nào để chê được, từ bên trong và ngoài cách nhau một cánh cửa mà tao vẫn cảm thấy có mùi hôi thối nồng nặc quanh người mày, có lẽ mày bị nhốt trong đấy thứ phải than trách chính là cái lớp đấy haha, đồ bẩn thỉu!" Nam Joon nói một tràng ra sau đó liền đi tiếp bỏ mặc Jimin ở đây đã không được cứu lại còn phải chịu đựng những lời đắng cay ấy.

Phía bên này, lũ bạn Jungkook và cả anh nghe thấy hết những gì Nam Joon nói ngược với Jimin còn cảm thấy thật hả hê.

"Thôi trêu thế được rồi, để tao thả nó ra không chút nữa ngất tiếp mình khổ lắm!" Jungkook đang cười thì nói.

Jimin đang trông chờ ai đó bỗng thấy Jungkook liền mở to mắt. To mắt vì cậu thật sự rất sợ anh nhưng hiện tại bây giờ cậu là đang mong anh cứu mình đây.

"Jimin, tao thả mày này!"

Thế nhưng Jimin lại cứ tưởng Jungkook thật sự là một người hùng của cậu ấy, thật ra Jungkook là người làm và thả ra cũng là lẽ đương nhiên. Dù vậy Jimin không biết là Jungkook làm. Khi anh mở thả cậu lại được cậu chạy tới vội quỳ xuống dùng hai tay nắm vào tay anh nói.

"Jungkook...cảm ơn...tớ thật sự cảm ơn cậu..." Jimin quỳ xuống, hai tay vẫn cầm tay kia của Jungkook, mặt méo xẹo vì đang khóc.

"Mày..."

"Cảm ơn cậu Jungkook!"

"Mày dám sờ vào tay tao sao thằng rác rưởi??!!" Jungkook như cảm thấy tay mình thật sự cần được rửa bằng triệu lớp xà phòng cũng chưa hết được độ bẩn thỉu của Jimin.

"Jungkook?" Vừa lúc lũ bạn chạy tới, Jungkook lại bảo chúng nó đánh cho Jimin một trận chỉ vì dám sờ vào tay anh.

"Đánh nó cho tao! Kinh quá, sao nó lại cũng từ Busan quê tao lên kia chứ? Mất mặt quá!!" Jungkook nói xong lại ra ngoài để cho 4 thằng kia thi nhau lần lượt đá vào thân ảnh người nhỏ bé đang co rúm dưới nền đất lạnh...

Trời chập tối, Jimin vẫn đang bị đánh, nãy giờ đã là khoảng 15' Jimin bị hành...vì sức chịu đựng kém nên chúng nó không ra hết sức thế nhưng đủ để khiến Jimin như muốn chết đi sống lại một kiếp mới.

"Chúng mày về trước đi!" Jungkook ra lệnh cho 4 tên kia về, riêng mình ở lại muốn nói chuyện đôi chút với người được cho là con hoang kia.

"Sao hả?" Jungkook ngồi xuống, tay giật ngược tóc Jimin kéo lên khiến Jimin đau mà nhăn mặt lại. "Ghét tao lắm chứ gì? Mày nghĩ này là ai mà dám sờ vào tay tao?? Làm tao thật sự nổi hết da gà rồi đây!"

Từ miệng Jimin có đường máu chảy ra đã khô từ lâu, hiện tại nói rất khó, chỉ có thể nói nhỏ, cực kì nhỏ.

"X..xin lỗi..tớ...không dám...lần sau...sẽ..không dám..."

Jimin nói chưa hết lại bị Jungkook đứng dậy đạp mạnh một cái chí mạng vào giữa bụng khiến cho Jimin cảm tưởng như dạ dày cậu đã bục ra vài lỗ nhỏ.

"Mày nói gì?? Lần sau? Còn dám có lần sau sao?" Jungkook cười cười ác cảm.

"Không...tớ...sẽ không có...lần sau..."

"Này Jimin..." Jungkook từ từ sờ vào làn da mặt của Jimin mà vuốt "Đã ai nói với mày rằng da mặt này rất mịn và đẹp chưa?? Hơn cả con gái đấy, mày thật muốn làm tao ghen tị vì làn da này..." Jungkook lại cười, từ trong cặp lấy ra cái dao lam.

"Jungkook!!!" Jimin hoảng sợ.

"Làn da đẹp thế này mà chỉ trắng bệch thôi thì thật phí, nếu có thêm chút màu đỏ nữa sẽ trở thành tuyệt tác...để tao giúp mày nhé!"

Jungkook lấy dao lam rạch một đường giữa má cậu. Từ đâu đó lại lấy ra chút muối ớt sát vào khiến cậu đau tới mức không thốt nổi lời nào nữa.

"Làn da đẹp thì phải có chút điểm nhấn thì nó mới đẹp, Park Jimin!" 

Jungkook xong xuôi ngồi đó hồi lâu rồi cũng liền trở về nhà trước khi trời tối, Jimin may mắn thay còn lết được thân về tới chùa nhưng mất rất nhiều thời gian...

Thật may mắn trong chùa ai cũng yêu thương cậu nên đã nhanh chóng xử lí vết thương và bôi thuốc cho cậu nhanh khỏi.

"Thưa quan âm..." Jimin lại quỳ trước phật quan âm niệm "con đã làm gì để cho ông trời đày đoạ con tới vậy? Là con không tốt hay do con là đứa con bị bỏ rơi? Hay chỉ đơn thuần con là con? Là một thứ rác rưởi như mọi người nói? Con không mong gì nhiều, chỉ mong rằng con sẽ nhanh chóng tốt nghiệp khỏi nơi địa ngục ấy và tìm được một việc làm thật tốt và báo hiếu với các sư trong chùa, vậy là tốt nhất rồi..."

Nói xong Jimin đứng dậy, đôi mắt lại ướt nhoè.

Hiện tại Jimin đã hết lòng tin vào mọi người xung quanh...vậy nên trong ước mơ của cậu chính là không cần có người ở bên...

Vì cậu đã thật sự tuyệt vọng rồi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net