Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngón tay thô ráp từ từ di chuyển trên khuôn mặt hồng hào nhưng tái đi vì lạnh. Đường nét tinh xảo và quyến rũ trên gương mặt này khiến hắn đã phải khổ sở nhớ nhung từng ngày, từng đêm.
Hắn chạm nhẹ vào khoé mắt cậu, cảm nhận chất lỏng ấm nóng trong suốt vẫn đọng lại. Ánh trăng mờ ảo hắt vào khung cửa sổ càng khiến cho gương mặt của Jimin thêm huyền ảo nhưng không còn đẹp như xưa. Hắn cảm thấy cậu gầy đi và cao thêm khiến cho đôi mà bánh bao trở nên tiều luỵ, hao gầy.
Lúc nào cũng thế, hắn tự cho mình là kẻ dối trá, không bao giờ có thể sống thật với con người của mình. Hắn yêu cậu, nhưng chỉ là thầm lặng. Hắn sợ mình không xứng với cậu, sợ mình không thể nhận được tình yêu của cậu, sợ không thể nhìn ngắm cậu hằng ngày và sợ mất cậu.

_Dù ra sao thì em mãi là của tôi thôi. Jimin, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để cướp lấy em!

_______________

Jimin khó chịu mở mắt ra. Đầu cậu nhức như búa bổ, có lẽ do tác dụng của thuốc gây mê.

_Đây....đây là đâu?

Jimin sợ hãi nhìn xung quanh căn phòng. Không phải là nhà, không đẹp lộng lẫy và sang trọng mà là bốn bức tường tối đen, chỉ có duy nhất một cái cửa sổ nhỏ và Jimin đang ngồi trên một chiếc nệm cũ.

_Không...không lẽ...

Cậu sợ hãi. Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra ướt đẫm ngực áo.
Đến khi nhìn xuống cậu mới để ý rằng cả tay và chân đều bị xích lại. Sự tuyệt vọng tột cùng đang ăn mòn Jimin.

Lại một lần nữa, trở thành món đồ chơi.

Jimin đang run sợ lo lắng thì cánh cửa bật mở, Jungkook buớc vào.

_Jeon...Jeon Jungkook...

Cậu run rẩy, lắp bắp gọi tên hắn.
Jungkook mặt không biểu lộ cảm xúc nào, bước tới chỗ cậu.

_Jungkook... Anh...anh tính làm gì?

Dù sợ hãi nhưng Jimin chỉ biết bất lực dùng mắt trừng trừng nhìn Jungkook. Cậu khẽ cử động nhưng cổ chân cậu chạm vào chiếc xích sắt khiến Jimin đau đớn.

_Tôi sẽ phải làm gì đây? Trừng trị một món đồ chơi phản chủ?

Jungkook cúi người xuống gần cậu, bản mặt và hơi thở nam tính của hắn như chạm vào cơ thể cậu.

_Tên khốn!

Jimin gào lên. Căm thù nhìn Jungkook trong khi chiếc xích chặt cứng ở tay cũng như hành hạ cậu.

_Tên khốn? Tự xem lại mình đi, cậu có hơn gì một tên khốn không? Điếm!

Hắn nhếch môi tạo thành một đường cong tuyệt mĩ. Câu nói của hắn như xoáy sâu vào tâm can cậu.

_Khốn nạn, anh là đồ khốn nạn. JEON JUNGKOOK, THẰNG KHỐN!

Jimin vùng vằng hét lên. Đôi mắt cậu đỏ ngầu giận dữ.

-BỐP-

Một cái bạt tai không hề nhẹ nằm trọn vào mặt Jimin.

_CÂM MỒM. Đừng dùng miệng lưỡi dơ bẩn của mày làm ô uế tên tao!

Jungkook nổi giận. Cái bạt tai của hắn khi nãy khiến khoé môi Jimin rỉ máu.

_Phải rồi, tôi dơ bẩn, tôi là điếm mà. Đúng chứ? Nhưng đừng quên rằng Park Jimin này trở nên như ngày hôm nay là do ai? Thằng khốn!

_BỐP, BỐP_

Hai bàn tay liên tiếp in đỏ ửng trên gương mặt thanh tú của Jimin. Jungkook thật sự tức giận.

_Đánh đi, ĐÁNH CHẾT TÔI LUÔN ĐI, ĐỂ TRÊN ĐỜI NÀY KHÔNG CÒN THẰNG ĐIẾM NÀO DƠ BẨN VÀ NGU NGỐC NHƯ TÔI. ĐÁNH CHẾT PARK JIMIN NÀY ĐI!

Khoé môi Jimin đang đỏ thẫm vì máu, Cậu gào thét lên căm phẫn nhìn Jungkook, nước mắt bắt đầu tuôn ra ướt đẫm hai má.

_Muốn? Tao cho mày toại nguyện.

Jungkook lấy từ trong túi áo ra hai viên thuốc màu xanh, là xuân dược.
Hắn nắm tóc cậu kéo lên, bóp mạnh cằm cậu rồi nhét hai viên thuốc vào họng buộc cậu phải nuốt.
Jimin bất lực ngồi bệt xuống, hai hàng nước mắt vẫn lạnh lẽo tuôn rơi xuống đôi má đỏ ửng.

_Jung Hoseok huynh... Cứu em...

Jungkook tức giận nắm mái tóc cam bết dính của cậu khéo mạnh lên.

_JUNG HOSEOK, lúc nào cũng là nó. Tại sao hả Jimin, tại sao cậu luôn chọn nó mà không phải là tôi?

Jungkook gầm lên giận dữ.

_Vì...Tôi yêu anh ấy...

_CÂM MỒM, CHÓ CHẾT!

Hắn bạo lực buông tóc Jimin ra. Cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu do tác dụng của thuốc. Jimin uốn éo người, ngăn cho cảm giác khó chịu kia đang lấy mất lí trí.
Jungkook nhìn và hiểu, cậu bây giờ không có thể nghĩ được gì ngoài việc thoả mãn mình.
Hắn nhẹ nhàng vuốt dọc sống mũi cậu. Jimin rên nhẹ lên đầy khích thích, dục vọng như cơn sóng đánh ập vào lí trí cậu.
Bàn tay của hắn từ từ lướt dọc xuống cổ cậu. Khẽ mơn trớn lớp da mềm mại trên cổ, hắn bắt đầu chơi đùa với hai nụ hồng của Jimin qua lớp áo sơmi trắng.
Cậu bây giờ chỉ có thể khuất phục, miệng Jimin mấp máy rên từng tiếng thở ngắt quãng không ra hơi, Đôi mắt van nài nhìn Jungkook, dịch vị trong suốt từ miệng cậu nhiễu ra trông thật dâm đãng.
Hắn giơ ngón cái lên nhẹ nhàng lau khoé môi cậu, Jimin thèm khát đưa lưỡi ra liếm mút ngón tay của Jungkook. Khuôn mặt và hành động của Jimin bao trọn trong mắt Jungkook, hắn rút ngón tay ra khỏi miệng Jimin khiến cậu đưa ánh mắt thèm thuồng nhìn theo. Jungkook cúi người xuống, dùng lưỡi của chính mình liếm dịch vị quanh miệng Jimin rồi từ từ hôn cậu. Tiếng nút lưỡi lách chách vang lên khắp căn phòng. Trong khi bàn tay Jungkook không hề yên vị lần mò cởi bỏ từng cúc áo Jimin ra. Cậu khó chịu vì đôi tay bị gò bó trong chiếc xích, ngừng nụ hôn lại, nhướn mày nhìn Jungkook tỏ ý muốn được giải thoát cánh tay. Jungkook như hiểu ý, nhếch miệng cười nhìn cậu.

_Kh...ốn....khốn...nạ..n...

_Gọi tôi là chủ nhân và em là sủng vật của tôi, mãi mãi không rời khỏi tôi thì sẽ được toại nguyện.

Jimin cố kháng cự, nhưng không thể. Cơ thể cậu vẫn đang bị tác dụng của thuốc khống chế, phía dưới đũng quần ướt nhẹp đầy khó chịu nên giờ còn cách ngoan ngoãn nghe lời hắn.

_Hum...chủ...nh..ân....

Jimin yếu ớt giơ đôi bàn tay nặng trĩu lên, Jungkook cười thoả mãn, lấy từ trong túi ra chiếc chìa khoá mở xích tay và chân ra cho Jimin rồi ném chúng vào một góc.

_Park Jimin mãi thuộc về Jeon Jungkook, hãy nhớ lấy.

Chiếc xích dường như quá chặt khiến cho tay và chân cậu đều in vết lằn đỏ ửng. Jimin nhăn mặt xoa cổ tay rồi cậu dường như bắt đầu ham muốn hơn. Cậu ôm cổ Jungkook, nhấn môi hắn vào nụ hôn sâu, hai chiếc lưỡi vờn quấn lấy nhau trong vòm họng ẩm ướt.
Jimin bắt đầu cởi áo Jungkook ra, hắ cũng từ từ trườn môi xuống hôn nhẹ lên vùng xương quai xanh lộ ra của Jimin, mạnh bạo đánh dấu những vệt đỏ hồng nổi bật trên làn da trắng muốt.
Cậu rên lên dâm đãng, tiếng rên của Jimin câu dẫn đên mức ai nghe thấy cũng đều muốn ăn cậu ngay lập tức.

_Park Jimin, là do cậu câu dẫn tôi. Tôi sẽ thượng em, sủng vật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net