Chap 22 (SE)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Bỏ ra! Bọn mày là ai? Muốn gì?

Hoseok hét to khi một đám người mặc đồ đen vây quanh anh, những cánh tay khoẻ mạnh chế ngự, Hoseok chỉ biết vùng vẫy hết sức. Nhưng ăn thua gì? Bọn chúng có tới 7, 8 người chứ không ít.

_Hoseok... Hoseok huyng...hức...

Jimin sợ hãi lùi ra xa. Cậu vừa khóc vừa gọi tên anh trong nước mắt.

Bỗng, một bàn tay đặt lên vai cậu lạnh ngắt.
Túi đồ rơi xuống nền đất.
Cậu sợ hãi quay mặt lại...

_Jung....um...

____________________

Jimin chợt tỉnh trong một căn phòng lạ.
Màn đêm khẽ buông xuống ánh cửa sổ.

Cậu nhớ lại...gương mặt hắn lúc ấy không hề bình thường.
Hai con mắt như đỏ ngầu lên đáng sợ.
Hắn mím môi, nghiến răng ken két.

Cậu sợ...

Cánh cửa nặng trịch mở ra, Jimin sợ hãi lùi về phía sau.

Không kịp

...hắn đã lao tới, hai tay túm chặt cổ áo cậu kéo lên.

_Vui chứ?

Cậu im lặng, không dám đáp lại.
Hắn tưởng chừng như bị chọc điên lên.
Kéo mạnh người cậu va đập vào cánh cửa đầy đau đớn. Tóc cậu bị nắm chặt lại rồi giật mạnh ra. Hắn không ngừng tay, ép cậu quỳ xuống đất, cổ bị một tay siết chặt lại.

_Jungkook... Tôi....khụ khụ...khó...thở....

Cậu khổ sở ho khàn cả tiếng. Không chút thương xót, hắn bóp chặt cổ cậu.

_Tao hỏi mày vui không?

Hắn gằn giọng. Nhìn cậu khổ sở ho như muốn sặc lên.

_Tôi....em...em xin lỗi...

Jimin sợ hãi nhìn hắn. Đổi lại cho cậu là cái bạt tai đau điếng, khoé môi cậu nứt rỉ máu ra.
Đầu óc cậu quay cuồng rối loạn. Cả thân thể muốn đổ ụp xuống nếu bàn tay hắn không giữ chặt mái tóc cậu.

_Hay đấy! Tao có cho phép mày đi chưa?

Jungkook điên cuồng kéo lê cậu đến giường. Một phát ném thân thể nhỏ bé của cậu lên giường. Dù là giường nệm, nhưng với sức ném của Jungkook với cơ thể của cậu bây giờ cũng đủ khiến xương cốt cậu rã rời.

Gương mặt đau đớn nhăn nhó của cậu không hề động lòng hắn, ngược lại động tác càng mạnh tay hơn.

Hắn xé toạc hết quần áo trên người cậu ra, để lộ tấm thân trần trụi xơ xác. Tay ấn mạnh xuống những vết thương bầm tím trên bụng cậu.

_Đau không?

Bóp mạnh quai hàm cậu đến tê cứng, Jimin chỉ sợ hãi, lắc đầu không nói. Cảm giác nhức nhối tận xương tuỷ.
Hai đầu gối hắn chế ngự cánh tay khẳng khiu của cậu.
Nước mắt trào ra. Cậu cố lắc đầu xua đi những cảm giác tê buốt tới tận óc.

_Mày muốn bỏ trốn đúng không?

Hai mắt Jungkook đục ngầu, buông lỏng quai hàm cậu ra.

_Không... Không có....em...em..

Chưa hết câu, một cái tát giáng xuống mặt cậu. Hắn điên, hắn Không thèm nghe những gì cậu nói.

Jimin làm những hắn đều không biết.

Jimin ôm hôn anh, hắn đều khuôn biết.

Jimin cười nói với ai hắn đều không biết.

Jimin thân mật với ai hắn đều không biết.

Tất cả những cậu làm sau lưng hắn, hắn đều không biết.

_KHỐN NẠN!

Hắn gầm lên giận dữ. Liên tục dùng dây lưng của mình quất tới tấp vào người cậu. Jimin đau đớn oằn mình. Động tác của Jungkook tàn nhẫn, không hề thương cảm.
Cậu liều mạng co người ngồi dậy, hai tay ôm đầu cuộn vào trong lồng ngực nhỏ bé. Những tiếng roi chát chúa vẫn giáng mạnh xuống, như xé nát da thịt cậu ra từng mảng.
Cậu khổ sở la hét sau từng vết roi trên người. Tuyệt nhiên không một lời cầu xin tha thứ.
Đau, máu cứ chảy, nhuộm đỏ làn da trắng sứ của cậu.

Đau

Em đau

Jungkook à

Anh

Ngừng đi!

Em sợ!

Anh

Không còn tình yêu đẹp

Trong tim em nữa

Hận thù

Cay đắng

Xin

Hãy dịu dàng

Yêu thương em

Như anh

Đã từng...

Bảo vệ em

Anh đã nói

Anh sợ...

Em buồn

Sợ nước mắt em rơi...

Nhưng tất cả....chỉ là "đã từng"...

_JUNGKOOK... EM NHỚ ANH...!

Jimin dùng hết sức hét to lên.

Vậy mà...Hắn...dừng lại...
Nhìn chăm chăm vào gương mặt cậu.
Jimin ứa nước mắt, cố thốt nên lời.

_Jeon...Jungkook, em nhớ anh...hức hức...thật sự...ưm...rất nhớ anh...anh của ngày nào...hức...dịu dàng...yêu thương em...Anh nói muốn bảo vệ em...Jungkook, em đã từng nghĩ có thể...quên anh. Nhưng... không, em...đã lỡ yêu anh....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net