Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước, máu trào ra từ cả bên dưới và bên trên. Miệng, mũi và hậu huyệt.
Jungkook nắm tóc Jimin, cậu vô lực để hắn kéo quỳ dậy, mặt đối diện với hắn.

_Nhìn tao.

Jungkook ra lệnh.

Jimin dùng hết sức mình, nâng đôi mắt nặng trĩu lên, nhưng quá chậm.

Cái bạt tai mạnh mẽ giáng xuống.
Cậu, một lần nữa ngã vật xuống sàn bị lôi dậy.

_Có đau không?

Hắn hỏi.
Cậu bây giờ, đầu óc như quay cuồng, mọi thứ đều đảo lộn. Cả thân thể trụ không nổi, muốn đổ ập xuống nếu cánh tay hắn không giữ lấy tóc cậu.
Jimin nửa mê nửa tỉnh.
Nước mắt trào ra thành dòng ướt đẫm.

_Đau lắm...em...đau..lắm...

Đôi mắt đẫm nước của cậu nhìn Jungkook, cứ ngỡ sẽ bị đánh, cậu co người lại đầy sợ hãi. Thế nhưng hắn chỉ im lặng, đường cong tàn nhẫn kéo dài ra trên khuôn mặt băng giá.

Hắn ghé vào tai Jimin, thì thầm.

_Tao muốn mày đau hơn. Đau hơn cả thế này, để mày biết được vị trí của mày là ở đâu.

Cậu...thực sự đau đến tan vỡ.

Nói xong, Hắn bỏ đi. Để lại thân thể trần trụi không nguyên vẹn của cậu nằm lê lết dưới sàn. Máu và nước mắt vẫn tuôn thành dòng, hoà quyện vào nhau.
Cơ thể cậu mềm nhũn, những vết thương đỏ tấy, bầm tím vì lạnh.
Đôi môi cậu cũng tím tái vì lạnh.
Rất lạnh.

Nhẹ bâng...
Cậu cảm thấy thân xác lạnh lẽo này không níu kéo nổi linh hồn cậu nữa.
Hơi thở yếu dần...
Cái lạnh đang đóng băng từng tế bào.
Không sao, cậu sắp đi rồi.
Cậu sắp đi đến một nơi không còn sự đau khổ, thiên đường.
Cậu chẳng còn gì để níu kéo nơi trần gian này cả.

Bụng cậu quặn thắt lại, mùi máu tanh tưởi lại xộc lên trong miệng, tuôn ra ngoài.
Mệt mỏi...đủ rồi...
Sức chịu đựng của cậu cũng có giới hạn.
Nhưng, hắn đã phá bỏ giới hạn của cậu, vượt qua ranh giới đó.
Mơ...đây chỉ là giấc mơ mù quáng. Cậu phải tỉnh dậy, phải tỉnh dậy để thấy rằng cậu luôn nằm trong vòng tay ấm áp của thượng đế, luôn được che chở bảo vệ, luôn luôn không có nỗi đau nào xâm hại đến cậu...

Cơn gió lạnh ùa vào tấm cửa kính, lùa vào thân thể lạnh cóng, nhỏ bé của một nam thanh niên bất động.

Lấp ló sau ngọn cây, những tia nắng nhảy múa, như chào đón một thiên thần. Bình minh ấm áp chiếu rọi...
________________

_Bác sĩ, bác sĩ à. Làm ơn, hãy cứu lấy em ấy. LÀM ƠN...JIMIN, TỈNH DẬY ĐI, JIMIN, NHÌN ANH NÀY
...JIMIN!

_Cậu đừng quá kích động. Sẽ ổn thôi.

_Jimin... Tỉnh dậy đi, em đừng làm anh sợ...

Những giọt nước mắt chảy xuống môi anh mặt chát.
Đôi mắt quét xung quanh thân thể bầm tím của cậu. Máu vẫn không ngừng chảy nhuộm khắp làn da trắng xứ.
Hơi thở yếu ớt như muốn ngụm tắt bất cứ lúc nào. Anh cảm nhận được sự bất an nhói lên trong lòng.

_Xin lỗi, phiền cậu chờ bên ngoài.

Cô y tá chặn anh lại trước cửa phòng phẫu thuật.
Cánh cửa nặng trịch khép lại. Mọi thứ trong đầu anh giờ đều mù mịt. Jimin, anh lại là không thể không tức thay cho cậu.
Hoseok không hiểu tại sao cậu cứ phải mù quáng yêu hắn? Hắn đối xử với cậu như một con cầm thú, hắn đã bắt cậu như một nô lệ tình dục, chà đạp cậu không bằng một thân phận thấp hèn. Cậu chịu đựng tất cả vì cái gì?
Nghĩ đến đây, anh không kìm nổi cơn tức, hai tay co lại thành nắm đấm.

Anh hận hắn. Con người tàn bạo vô trách nhiệm. Nếu Jimin không được phát hiện kịp thời với cơ hội sống yếu ớt này thì có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng anh nhìn mặt cậu.

Mồ hôi lạnh đầm đìa túa đầy người Hoseok. Lại là ánh đèn máu đỏ máu đáng sợ ấy. Ánh đèn của căn phòng tử thần, mạng sống của những người nằm trong ấy như dao kề cổ.
___________________
Cũng gần 5 tiếng trôi qua. Người anh như tê dại đi. Hoseok vò đầu bứt tai đầy lo lắng.

Cửa phòng phẫu thuật bật mở. Anh vô hồn chạy lại chỗ vị bác sĩ đầy hy vọng.
Hoseok bất an khi ông ấy chỉ nhìn anh, lắc đầu rồi thở dài.

_Em ấy...

_Cậu là người nhà của bệnh nhân?

_Em ấy là...em trai tôi.

_Chắc cậu cũng đã biết về tình hình của cậu ấy. Chúng tôi...xin lỗi.

Anh như bị sốc nặng khi nghe câu nói ấy. Hàng nước mắt không kìm nén được, chảy nhoè tất cả mọi thứ.

Mất thật rồi...tất cả đã kết thúc.

_Không.... Ông nói vậy là sao chứ?...cứu lấy em ấy đi...tôi van xin ông....cứu lấy...CỨU LẤY PARK JIMIN CỦA TÔI...CỨU LẤY EM ẤY ĐI...

Anh níu lấy vai bác sĩ, gào thét đầy vô vọng. Mọi thứ như sụp đổ trong mắt anh.

_Cậu hãy bình tĩnh. Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi...nhưng cơ thể cậu ấy quá yếu. Xin lỗi... Chúng tôi thành thật xin lỗi...

__________________
_Thả ra!

Jungkook hét lên, cố sức vùng vẫy khỏi một bọn người lạ mặt, chúng đang dẫn hắn đi đến một nơi mà hắn không hề biết.

_Thả tôi ra. Bọn khốn nạn!

_Jeon Jungkook.

Tiếng gọi làm hắn giật mình quay mặt ra nhìn.

_Là ông sao? Cần gặp tôi có chuyện gì?

Người đàn ông thở dài nhìn Jungkook.

_Con không thể có cách gọi khác sao? Dù sao ta cũng là ba con.

_Ba tôi? Haha nực cười! Người ba trong trái tim tôi...đã chết từ mười mấy năm trước rồi.

Hắn cười nhạo thành tiếng với ông Jeon, chủ tịch tập đoàn JK.
Phải, ba của hắn, Jungkook không bao giờ coi ông là ba của hắn kể từ lần, hắn đã thấy ông lên giường cùng với phụ nữ khác không phải mẹ hắn.
Bà ta là người nắm giữ tập đoàn này. Hắn vẫn nhớ như in cái ngày mà ba hắn nghèo kiết xác cùng hắn lên chốn xa hoa, lạ lẫm này. Cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, bỗng dưng một đêm, hắn được đưa tới một căn biệt thự lộng lẫy. Được chăm sóc chu đáo như hoàng tử. Hắn vẫn chưa hề biết lí do.
Rồi một ngày, hắn khó ngủ. Chợt nghe động lạ phát ra từ phòng bên. Jungkook tò mò nhẹ đẩy cửa phòng nhìn vào trong. Là ba hắn đang vui đùa với người phụ nữ khác.
Hắn hét lên rồi khóc. Hắn khổ sở nhớ lại hình ảnh mẹ mình. Nước mắt tuôn dài, hắn chạy một mạch ra đường. Không cẩn thận, một chiếc ô tô đâm trúng khiến Jungkook bất tỉnh, để lại một vết sẹo dài trên má. Sau chuyện đó, hắn luôn cộc tính với ba của hắn, hắn phủ định ông Jeon không phải ba hắn.

_Jungkook, con không nhận ta cũng được, nhưng ta xin con, hãy cứu lấy JK!

Ông Jeon khẩn khoản nhìn Jungkook.

_Ông muốn tôi làm gì?

_JK hiện đang rơi vào khủng hoảng, có nguy cơ phá sản. Nhân viên liên tục đòi tăng lương như con thấy giá cổ phiếu trên thị trường lại giảm đột ngột. JK mất chỗ đứng, hợp đồng làm ăn với đối tác liên tục bị huỷ. Ta chỉ còn lựa chọn cuối để cứu vớt JK. Con hãy giúp ta giữ tập đoàn này.

_Ý ông?

_Hợp tác làm ăn với SH , tập đoàn hiện đang đứng top đầu phát triển. Con cũng biết là chủ tịch tập đoàn SH, là ba của Sunghye, ông ta sẽ đồng ý hợp tác nếu ta gả con cho Sunghye. Ta muốn con cưới Sunghye!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net