Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook sửng sốt nhìn ông Jeon, hắn buông một tiếng cười lạnh.

_Ông định bắt tôi đóng kịch đến bao giờ nữa? Lừa gạt tình cảm của Sunghye rồi giờ bắt tôi cưới cô ta sao? Haha, kịch bản trọn vẹn đấy!

_Jungkook... Con...

_Tôi sẽ không bao giờ cưới một người tôi không hề yêu. Tình yêu của tôi xuất phát từ trái tim chứ không vì tiền vạc như ông. Việc của ông? Tự đi mà giải quyết.

Hắn cười lạnh rồi quay ra định bỏ đi. Ông Jeon như khựng người lại, bất ngờ ôm lấy ngực, mặt nhăn nhó đầy đau đớn.

_Chủ tịch...chủ tịch, ngài bình tĩnh lại...thuốc... Thuốc của ngài đây.

Một tên vệ sĩ hốt hoảng lại xoa ngực cho ông, tay với lấy lọ thuốc trong ngăn kéo, vội vàng rót nước cho ông uống thuốc. Thân thể ông bớt run rẩy hơn nhưng khuôn mặt vẫn tái mét.
Hắn chùn bước quay lại chỗ ông.

_Ông ấy bị gì?

_Cậu Jeon, chủ tịch...bị bệnh tim...

Người vệ sĩ lắp bắp nhìn Jungkook.

_Tại sao... Ông không nói cho tôi biết?

Jungkook tức giận nhìn thẳng ông Jeon.

_Jungkook... Ta không sao...chỉ bị nhẹ thôi...ta.... Xin con...cứu lấy JK.

Ông run run. Hàng nước mắt chảy trên gương mặt tiều luỵ.
Lần đầu tiên, Jungkook thấy con người mạnh mẽ mà hắn đã từng yêu quý, tôn thờ rơi nước mắt.
Thay đổi... Mọi thứ đều thay đổi.

_Xin con...JK là đứa con tinh thần duy nhất của ba...

_Tổ chức đám cưới cho tôi...càng sớm càng tốt.

_____________________

Vị bác sĩ điềm đạm dặn dò anh.

_Tình trạng sức khoẻ của bệnh nhân hiện đang rất kém. Khi nào cậu ấy tỉnh dậy cậu nhớ bồi bổ chất dinh dưỡng cho cậu ấy. Tránh những cú sốc sẽ ảnh hưởng tới tinh thần, nguy hại đến thai nhi.

_Đứa bé trong bụng em ấy?

_Hiện tại vẫn chưa thể gọi là an toàn, cần theo dõi thêm. Thân thể cậu ấy như vẫy đã ảnh hưởng đến đứa bé rất nặng. Đứa bé chào đời không thể toàn vẹn và có thể mắc một số dị tật vì bị tổn thương gián tiếp. May mắn là vẫn chưa có vấn đề gì. Cậu nên chăm sóc tốt cho bệnh nhân và thai nhi.

_Vâng...cảm ơn bác sĩ.

Anh cúi chào vị bác sĩ khi ông bước ra ngoài.
Bước lại gần cậu. Thân thể nhỏ bé hao gầy trắng bệch. Khắp người Jimin chi chít vết thương, băng và máu.
Hơi thở đều đều nhẹ nhàng đầy yếu ớt. Đôi mắt cậu lim dim, đôi mi cong dài như che giấu hai con ngươi long lanh đang lay động.

_Cậu ấy có sao không?

Yoongi đặt cái gà mên đựng cháo nóng vừa mới nấu xong xuống bàn, lo lắng nhìn Hoseok.

_Hừm...tạm ổn thôi huyng à...

_Ý em?

_Thực...thực ra Jimin...đang mang trong mình dòng máu của Jungkook...

Anh lắp bắp nhìn Yoongi, trên gương mặt nhăn nhó đầy khó hiểu.

_Dòng máu của Jungkook? Cậu ta...có thai sao?

_Ừm. Theo bác sĩ chẩn đoán thì có hơn vài tuần rồi. Jimin như thế này đã ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng...đứa bé tuy may mắn vẫn sống sót nhưng khả năng được sinh ra an toàn...rất thấp.

Sau một hồi ngạc nhiên, Yoongi lại trở về dáng vẻ trầm tư như bao ngày.

_Jungkook có biết chuyện này không?

_Có lẽ theo em, tên đó vẫn không hề biết gì.

_Anh...việc này có lẽ sẽ là cú sốc với Jimin, Hoseok à.

_Huyng... là chuyện gì?

_Jungkook... Đã đính hôn với Sunghye...

_Yoongi huyng... việc này...là không thể nào...

_Suỵt! Chúng ta nên ra chỗ khác. Anh sẽ giải thích.

Gương mặt anh xen lẫn xúc cảm vừa ngạc nhiên lại vừa phẫn nộ. Bước chân của anh theo bước Yoongi.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.

Đôi mắt khó nhọc mở ra.
Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện thật khó chịu.
Dây truyền nước biển bị giật mạnh ra, một chút máu đỏ tươi chảy xuống.

Giọt nước mắt như kim cương pha lê vương trên khoé mi.

Ánh hoàng hôn rực đỏ, nhẹ chảy tan như chìm xuống bầu trời màu biển.

Mím đôi môi khô khốc, cắn mạnh đến bật máu.

Bóng lưng nhỏ bé di chuyển trên sân thượng bệnh viện.

______________________

_Hoseok à, báo chí và thời sự đều đã đưa tin rất nhiều, không thể sai được.

Anh chộp lấy tờ báo trên tay Yoongi, run run nhìn dòng chữ "Con trai tập đoàn Jeon, Jeon Jungkook đính hôn cùng tiểu thư tập đoàn SH, Kang Sunghye"

Hai tay anh như muốn vò nát tờ báo, nhưng tia đỏ giận dữ chằng chịt trên đôi mắt anh.

_Jeon Jungkook... Thằng khốn!

Từng chữ một rít qua kẽ răng đầy ghê rợn. Tờ báo bị xé tan nát, trong đầu anh vẫn hiện rõ hình ảnh khổ sở của cậu.
Hoseok mím môi, nghiến răng ken két tức giận.
Anh là không thể bỏ qua chuyện này được.

Điện thoại trong túi Hoseok vang lên, đánh tan bầu không khí căng thẳng.

_Hơn 9 giờ rồi, ai còn gọi giờ này nữa.

Anh càu nhàu trước khi ấn nút trả lời.

_"Xin hỏi cậu là người nhà bệnh nhân Park Jimin - phòng số 95?"

_Là tôi.

_"Phiền cậu đến bệnh viện gấp. Bệnh nhân đang gặp nguy hiểm."

_Tút_

Anh dập máy. Lao ra ngoài nhanh như cắt.
Để lại Yoongi với vẻ mặt bất ngờ.

_Có chuyện gì vậy?

_Yoongi huyng... Jimin, em ấy gặp nguy rồi!

_________________

Ngọn gió nhẹ thổi bay những lọn tóc mái trên trán cậu.
Đôi mắt vô hồn ngắm cảnh khuya.

Seoul 9.13 pm

Thành phố hoa lệ tấp nập, ồn ào.

Nhưng có ai biết về một Seoul dịu dàng?

Đèn phố nhẹ nhàng, mọi thứ như chìm vào vòng xoáy ngọt ngào.

Một Seoul khác.

Một Seoul hiền hoà trong ánh nhìn của cậu.

Bầu trời hiện lên những ngôi sao lấp lánh ẩn hiện.

Seoul 9.25 pm

Nụ cười lặng thầm

Như vẻ đẹp của Seoul vậy.

Cay đắng trong ngọt ngào.

Mạnh mẽ trong yếu mềm thầm kín.









_Mẹ...xin lỗi con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net