Chap 29.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 tháng sau.

Cậu chậm rãi tiến đến quyển lịch treo tường, bàn tay nhỏ bé thon dài nhẹ nhàng xé tờ lịch hôm qua.

31 - 8 - 2018

Nụ cười đắng chát tự động vẽ trên khoé mi.

Ừ, mai là ngày cưới của hắn rồi.
Ngày mà hắn mặc bộ vest trở thành chú rể, bước lên lễ đường, ngày mà hắn cùng trao nhẫn cưới, trao nụ hôn ngọt ngào cho một nửa bên kia.
Chỉ tiếc, đó không phải là cậu.

Đôi mắt một mí liếc nhìn chiếc vali chứa đầy quần áo.

_Park JiEun à, đã đến lúc chúng ta không thuộc về nơi này nữa.

#flash #back

_Jimin, một tuần nữa em đi rồi sao?

_Ừ, em đã đặt vé máy bay rồi, chuyến bay từ Seoul về Daegu của em vào ngày 1 tháng 9. Em đã làm phiền huyng và Yoongi huyng nhiều rồi.

_Tại sao cậu lại nghĩ thế? Tôi sẽ không phiền nếu cậu ở lại cùng Hoseok đâu Jimin.

_Thời gian qua cảm ơn huyng rất nhiều, Yoongi huyng à. Nhưng có lẽ em không thể ở lại đây.

_Jimin... Còn đứa bé, nó cũng khá lớn rồi, em đi một thân một mình như thế này liệu có an toàn không?

Anh vẫn thế, vẫn luôn tử tế, lo lắng cho cậu từng chút một.

Jimin xoa nhẹ bụng cậu, nó càng ngày càng to lộ rõ, đứa bé đang lớn dần.

_Hoseok huyng à, em sẽ ổn mà.

_Đứa bé cũng lớn dần lên theo tháng ngày rồi, cậu đã nghĩ ra cái tên cho nó chưa? Jimin.

YoonGi chậm rãi xếp gọn gàng những bộ quần áo của em bé vào một chiếc giỏ đựng. Cặp mắt chăm chăm nhìn vào cậu.

_Park JiEun? Em nghĩ là thế vì từ lúc có mang đứa trẻ này, cái tên đó cứ quanh quẩn trong đầu em.

_Park JiEun, Park JiEun, cái tên rất dễ thương. Vậy từ nay đứa bé này sẽ được gọi là Park JiEun nhé.

_________________

Thời gian luôn trôi qua nhanh không ngừng nghỉ.
Ánh nắng buổi chiều nhẹ nhàng rơi trên khung cửa sổ

Cậu trìu mến nhìn bóng lưng nhỏ bé của Yoongi cặm cụi trong bếp, rau củ, dao kéo, xoong chảo như rối bù lên tạo thành âm thanh hỗn độn.

_Cạch_

Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, nhưng cũng đủ để gây sự chú ý từ cậu.
Tiếng giày lộp cộp bước vào nhà, là Hoseok đã về. Công việc ở cửa hàng khá bận rộn nên anh thường chỉ dành thời gian về nhà rất ít. Có nhiều bữa làm mệt mỏi, anh lười biếng ở qua đêm lại cửa hàng. Đến khi về thì được trận mắng túi bụi từ Yoongi vì lo lắng khiến Hoseok chỉ biết mở miệng cười trừ.
Cái bóng nhỏ bé thấp thấp quen thuộc ấy lại tiến đến gần anh.

_Hoseok huyng...

_Hửm? Có gì không Jimin?

_Em...chỉ là ngày mai...em

Cậu ngập ngừng không dám nói.

_Jimin, ngày mai...em đi rồi sao?

Anh liếc nhìn chiếc vali để ngay ngắn ở góc phòng khách.

_Ừm...Hoseok huyng, em muốn đi dạo nơi này một lần cuối.

Cậu lẽn bẽn nhìn ra bên ngoài, lần cuối, chắc chắn là lần cuối ngắm nhìn Seoul.

Bàn tay đầy tin tưởng của anh giơ ra trước mặt cậu, Jimin từ tốn đặt đôi tay nhỏ bé của mình run run nằm trong trong vòm tay ấm áp của anh.

Những bước chân nhỏ bé chậm rãi đi theo anh.

________________

Bước ra khỏi chiếc xe, cả người Jungkook uể oải. Hắn lếch thếch đi vào nhà, nhẹ đẩy cửa ra.

_Anh Jungkook!

Giọng nói nhão nhoẹt của Sunghye như làm đầu hắn ong ong.
Chuyện quái gì xảy ra vậy?

_Jungkook à.

_Ông.... Ba tới đây có việc gì?

Liếc mắt sang bên cạnh là ba hắn, biểu cảm không hề vui vẻ gì nhưng còn Sunghye, hắn không thể to tiếng với ông Jeon trước mặt người khác.

_Kookie à, anh đi làm từ sớm đến tối muộn lu bù như vậy sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu. Chi bằng tối nay hai chúng ta đi chơi thư giãn chút đi anh.

_Để lúc khác đi. Hôm nay anh mệt rồi, không có hứng.

Cô ta quấn lấy hắn nhưng nhận lại câu trả lời như tạt một gáo nước lạnh.

_Jungkook, Sunghye con bé nó nói đúng đấy. Ngày mai cũng là ngày cưới rồi, con chí ít cũng phải cùng con bé thoải mái một bữa chứ.

_Nhưng...

_Nhưng nhị gì nữa, chúng ta ra trung tâm mua sắm đi anh. Em cần mua chút đồ, rồi mình cùng chọn nhẫn nữa chứ. À mà hôm nay ở sông Hàn có đài phun nước đẹp lắm, hay chúng ta cũng đi đến đó luôn nha.

Cô ta hí hửng kéo tay Jungkook đi mà không đợi câu trả lời từ hắn.
Tâm trạng hắn như rối bời, khuôn mặt không chút biểu cảm.

Mai...là ngày cưới rồi...thật không đùa?

_____________

Seoul 18.21 pm

Nhắc đến Hàn Quốc, người ta liên tưởng đến thủ đô Seoul hoa lệ và dòng sông Hàn thơ mộng. Sự hấp dẫn đặc biệt của sông Hàn là dòng sông chảy ngang qua thủ đô Seoul và chia đôi nó như hai nửa ghép nối với nhau bởi dòng sông.
Hai bên sông Hàn lãng mạng là nơi lí tưởng dạo chơi của các cặp tình nhân yêu nhau, của khách tham quan du lịch hay đơn giản là của những trái tim, những con người hướng về Hàn Quốc.

Những ngôi sao lấp lánh long lanh như cũng phải khiêm nhường cho "đài phun nước Cầu Vồng Ánh Trăng"
Banpo Bridge Moonlight Rainbow được cho là điểm nhấn du lịch tại Hàn Quốc, nối quận Seocho và Yongsan. Cây cầu nằm trên cây cầu Jamsu tạo thành nửa trên của cây cầu hai tầng. (Lạc đề .-.)

Những cơn gió nhẹ nhàng vờn tạo nên những gợn nước lung linh trăm màu dưới hệ thống đèn led đặc sắc.
Bàn tay cậu cuộn tròn lại vì lạnh.
Mọi thứ xung quanh xô bồ, ồn ào và tấp nập nhưng lại lung linh đến diễm lệ.
Cậu mơ màng tham lam nhìn ngắm, từ những đứa trẻ chạy nô đùa theo gót ba mẹ, những quán ăn bên đường hay những người bán hàng trong cứ thế chảy theo dòng đời của cuộc sống.
Những cặp tình nhân tay trong tay ấm áp đến ngọt ngào khiến cậu tủi thân. Từng hành động, từng tiếng nói yêu thương của họ dành cho nhau như lọt trọn vào tai mắt cậu,

giá như, cậu cũng được một phần như họ...

_Jimin...

Anh tiến lại chỗ cậu, quàng lên cổ cậu chiếc khăn len ấm áp, trên tay Hoseok cầm hai cây kẹo bông somsatang đủ màu sắc.

_Ưm...Hoseok huyng... Huyng đi đâu nãy giờ vậy?

_Chỉ muốn làm dịu cái bụng thôi.

Anh đưa trước mặt cậu một cây kẹo bông, còn mình ngon lành "cạp" một miếng khá to ở cây còn lại. Cậu nhận lấy cây kẹo rồi mỉm cười như cảm ơn.

_Tay em lạnh lắm đấy Jimin, em có sao không?

_Không sao, em chỉ hơi lạnh chút thôi huyng.

_Vậy thì ăn đi, nhìn anh mãi thế!

_Em sợ Yoongi huyng ở nhà sẽ lo lắng...

_Ôi dào, để ý "cục đá" cổ hủ hung dữ đấy làm gì. Tí mua chút đồ ăn ngon về dỗ dành là huyng ấy chịu liền à. Em cứ yên tâm, ăn nhanh đi, hồi nãy anh thấy có tiệm kia bán bánh waffle nhìn ngon lắm, còn cả Hotteok, kẹo đường Bbopkki, Tteokbokki nữa này.

_Huyng à...nhưng em sắp đi rồi.

Nụ cười trên môi cậu vụt tắt. Vị kẹo bông tan trong vòm họng cũng trở nên đắng ngắt lạ thường.

_Jimin à... Vui lên nào, em cứ làm như là biến mất không gặp mặt nhau luôn vậy Haha. Hằng tháng anh sẽ xuống thăm em mà, sắp đi xa rồi vì vậy tối nay phải chơi bung nóc lên.

Hoseok mở miệng cười lớn rồi vỗ vai cậu mấy cái. Dù anh có che giấu như thế nào, cậu vẫn cảm nhận thấy sự gò bó gượng gạo của nụ cười kia.

_Hoseok huyng...em sẽ nhớ huyng... nhiều lắm...

Cậu ôm chầm lấy anh. Nhắm chặt mắt cố ngăn giọt lệ đang tuôn ra nơi khoé mi.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu rồi buông cậu ra, bàn tay dịu dàng lau những giọt nước mắt đang lăn trên má.

_Kìa Jimin, sao lại khóc thế? Em mà buồn là anh cũng không vui nổi đâu. Cười lên đi nào.

Anh véo má cậu kéo lên khiến khuôn miệng Jimin trở nhành nụ cười dị dạng. Hoseok nhìn cậu cười ha hả, nhận lại đó là những cái đánh vì xấu hổ của cậu.

_Ya...huyng...dám trêu em...!

Khuôn mặt rầu rĩ như bị gió cuốn đi, nụ cười lung linh lại thắp lên môi cậu thoải mái đến mức híp cả hai mắt lại thành đường cong đáng yêu.


Chiếc BMW đắt đỏ sang trọng đỗ xịch lại gần cậu và anh. Từ trong xe, một thanh niên cao ráo tuấn tú bước ra.
Khoé môi vẽ nên một đường cong lạnh lùng hoàn hảo.

_Không ngờ trái đất lại tròn quá thế đấy, Park Jimin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net