Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_Bác sĩ à, xin ông, tôi xin ông đừng nói cho anh ấy biết...

_Nhưng...tôi....

_Làm ơn, tôi xin ông...đừng nói...đừng nói...

               _  _ _ _ _ _ _ _ _ _

_Không...ĐỪNG .....đừng nói, tôi xin ông đừng nói, ĐỪNG, ĐỪNG NÓI...

_Jimin, Jimin, JUNG JIMIN!

_ĐỪNG NÓI....A.....a.....

Cậu ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, Ác mộng, một cơn ác mộng!

Chỉ là mơ thôi đúng không?

Cậu ngồi nhắm tịt mắt, hai tay vò mạnh mái tóc rối bù, bết dính lại do mồ hôi.

_Jimin, Jimin à, em ổn chứ?

Ánh mắt ôn nhu ấy nhìn cậu âu yếm.
_Em...không sao, xin lỗi huyng, Hoseok, làm phiền huyng quá...

_Sao em lại nói vậy, Jimin, anh coi em như em ruột của anh mà.

Hoseok đưa tay xoa nhẹ đầu Jimin.

_Em...

Jimin ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh.

_Kìa, Jimin sao em lại khóc?

_Hoseok huynh...hức... Em sợ...

Cậu nức nở, nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn dài trên má.

_Jimin, không sao, có anh đây rồi, anh sẽ bảo vệ em.

Hoseok ngồi xuống cạnh Jimin, cho đầu cậu dựa vào vai anh.

_Hoseok huyng, huyng hứa đi, dù có chuyện gì huyng cũng không được rời xa em, huyng hứa đi, hứa đi...

_Jimin, anh hứa sẽ bảo vệ em cả cuộc đời. Được chưa? Mều ngốc, khuya rồi, ngủ đi.

_hmm...
         
_Sáng hôm sau_

CỬA HÀNG HOA TƯƠI HOPEMIN

_Hoseok huyng!

Jimin mặt nhăn nhó đứng cạnh Hoseok đang cắm hoa.

_Có chuyện gì vậy, Jimin?

_Em muốn được cắm hoa!

_Không được, Jimin à. Em chưa thể làm việc này được, cắm hoa cũng cần phải học và khéo tay, em chưa làm được đâu Minie à.

Hoseok than thở nói, không quên quay sang nhìn bản mặt chu môi phồng má giận dỗi của ai đó.

_Jimin ngoan nào, ra sau vườn tưới cây hộ huyng đi.

Và thế là cục bông nhỏ tóc cam dỗi rồi lủi thủi bước đi

_Haizz

Hoseok thở dài, lắc đầu ngao ngán nhìn bóng dáng lùn lùn khuất dần sau cánh cửa.

Anh còn nhớ như in lần đầu tiên gặp cậu:

Vào một đêm đông lạnh giá, tuyết phủ kín mặt đất. Hoseok đi ra ngoài mua chút đồ dùng thì bỗng thấy xa xa thấp thoáng bóng người. Vốn có bản tính tò mò, anh tự hỏi tại sao giữa đêm đông lại có người ăn mặc đơn sơ đi ra đường trong thời tiết giá rét như thế này?
Hoseok không ngần ngại tiến lại gần và nhìn thấy một cậu thanh niên trẻ, có vẻ cậu ta rất mệt mỏi, dáng đi rất yếu và đặc biệt là cậu ta chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi với quần tây. Cậu ta có vẻ sợ hãi anh, ngước ánh mắt run run lên nhìn Hoseok ...rồi đột nhiên ngất xỉu té xuống đất.
Hoseok lo lắng, người cậu ta lạnh như băng, anh đã cố lay cậu ta tỉnh dậy nhưng vô ích. Hoseok đành cõng cậu ta về nhà mình. Sau khi cậu ấy tỉnh lại đã kể với anh rằng cậu ấy bị thương và bị lạc người thân, không biết đi về đâu
Anh lại vốn là người tốt bụng nên đã nói cậu cứ ở lại đây với anh, dù gì thì Hoseok cũng sống tự lập xa gia đình, một mình nuôi sống bản thân nên cũng khá cô đơn vì không có người tâm sự. Cậu đồng ý, kết nghĩa anh em với Hoseok và đổi tên theo họ của Hoseok, Jung Hoseok - Jung Jimin, xem cậu ấy như em ruột.

Hoseok đứng cười ngốc một mình, anh nghĩ mình thật may mắn khi đêm đó gặp được Jimin, cậu khá là dễ thương và đáng yêu chứ đâu như cục đá băng tảng nào đó.

Nhưng liệu Jimin có biết rằng tình cảm anh giành cho cậu không đơn thuần là tình cảm anh em?
___________________

Không hiểu sao Jimin chỉ yêu duy nhất một loài hoa: Hướng dương.
Đương nhiên chỉ có mình cậu mới biết, hoa hướng dương, loài hoa biểu tưởng cho sự sống bền bỉ, dẻo dai và ấm áp như ánh mặt trời. Nhưng cậu biết, cậu không xứng đáng như một bông hoa mặt trời, cậu đã bỏ cuộc, bỏ đi thứ gọi là tình yêu với hắn mà đối với cậu, tình yêu như một khát vọng viển vông, xa xỉ khiến cậu không thể với tới. Cậu ghét nó, thứ tình cảm đáng nguyền rủa trên thế gian này - tình yêu.
Làm sao có thể phai đi thứ tình cảm này mà đối với cậu, nó như một vết sẹo trong tim mãi không lành theo năm tháng?

- Xoảng -

Jimin giật mình, hốt hoảng chạy vào nhà.

_Hoseok huyng, huyng có sao không?

_Không... Không sao đâu Jimin.

Hoseok lúng túng cúi xuống nhặt những mảnh thuỷ tinh vỡ của lọ hoa.
_...

_Hoseok huynh, tay huynh chảy máu rồi kìa, cẩn thận một chút. Để em làm cho
Jimin lo lắng cúi xuống cầm tay Hoseok rồi cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ dưới sàn nhà

________

Buổi tối

_Hoseok huyng à, không được, huyng đang bị thương mà, để em làm cho.
Jimin lanh chanh đòi tự nấu bữa tối rồi đuổi khéo anh về phòng.

_Nhưng em có biết nấu ăn không, Jimin?

Anh lo lắng hỏi cậu.

_Em làm được mà, huyng đi về phòng đi.

_Rồi rồi, có gì thì em gọi anh ra làm cho.

_Em biết mà, huyng đi đi!

__________
_Để coi, hửm... hết đường rồi!

Jimin đứng đực người ra trong bếp. Thói quen của cậu là ăn món gì cũng phải thêm tí đường thì cậu mới có thể ăn, nếu không thì cậu không thể nuốt nổi.

_Tự đi mua chứ biết sao giờ...

Jimin than thở, tối thế này thì cậu hơi ngại ra đường...

_________________
- Bộp -

Bịch đường rơi xuống đất một cách không thương tiếc

_Mấy...mấy người làm gì vậy...
Cậu sợ hãi, run rẩy lùi ra phía sau mấy bước.

_Bọn anh có làm gì đâu, chỉ muốn chơi với em thôi mà
Đám bọn hắn cười đê tiện săm soi nhìn cậu.

_Tránh...tránh ra, tôi không... không muốn...

Jimin sợ hãi, bàn tay nhỏ bé yếu đuối vô lực không thể ngăn bọn côn đồ đang giở trò ép cậu vào một góc tường tối om.

_Bọn anh không làm gì cưng đâu, chỉ muốn làm tình thôi.

_Đúng, và cưng hãy ngoan ngoãn nghe lời, phục tùng bọn anh đi.

Một tên trong đám đê tiện dùng nàn tay dơ bẩn của hắn sờ xoạng người Jimin khiến cậu sợ hãi tới mức ngất đi.

_Tối nay chúng ta có cực phẩm rồi, cõng nó về!

Một tên to con ra lệnh cho đám côn đồ và ngay sau đó, hắn nhận nguyên một bát mì nóng hổi vào đầu
Hắn ta tức giận, quay đầu nhìn thấy kẻ đã tặng cho hắn một món quà bất ngờ, hắn gầm lên:

_Dám đụng đến tao, mày chán sống rồi phải không?

Chủ nhân của bát mì liếc nhìn hắn, nhếch môi cười kinh bỉ

_Lũ rác rưởi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net