Chap 9 (SM nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Lũ rác rưởi.

_Mày là ai, chán sống à?

Tên côn đồ rút con dao ra, giơ lên đe doạ.
Vẫn là vẻ mặt lạnh băng cùng cái nhếch môi khinh bỉ nhìn hắn.
Cơn giận của gã côn đồ như lên tới đỉnh điểm, hắn lăm lăm dao chạy đến, chực đâm. Nhưng điều này đối với người kia không là gì cả, như một trò đùa của bọn trẻ nít. Gã côn đồ chĩa mũi dao nhọn đến gần, anh ta - kẻ lạ mặt kia né sang một bên, đồng thời khi ấy dùng lực đánh vào cổ tay gã khiến gã phải buông dao xuống đất.
Nhanh như cắt, anh ta nhanh chóng vòng tay gã ra sau rồi vật gã té lăn xuống đất. Đám đồng bọn chạy lại đỡ hắn dậy cõng đi, gã côn đồ bực tức

_Cẩn thận đó thằng nhóc, bọn tao sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mày đâu!

Khi cả lũ côn đồ đã khuất bóng, anh ta phủi sạch quần áo bị gã côn đồ kia làm bẩn rồi nhìn xuống thanh niên có mái tóc cam đang nằm xỉu ở góc tường.

_Này, này...

Anh ta lay người cậu dậy nhưng vô ích, chăm chú nhìn vào từng nét mặt trên người cậu, anh ta khẽ giật mình, nhếch môi cười bí hiểm.

_Park Jimin, cậu đừng hòng thoát khỏi tay tôi!

__________________

_Không, không, Hoseok huynh à, đừng đi, đừng bỏ em mà Hoseok huynh... HOSEOK HUYNH...

Jimin giật mình tỉnh giấc, may quá, tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ là mơ, một cơn ác mộng, cậu nhìn thấy anh bỏ cậu, anh ghét cậu, cậu sợ lắm, sợ lắm.

Mà khoan, cậu đang nằm ở đâu thế này? Trên một chiếc ghế sopha sang trọng, trong một phònv khách giàu có trải thảm lông, ngay cả Jimin từ bé đến giờ cũng chưa được bước chân vào căn nhà sang trọng như thế này.

_Chủ tịch đã về!

Jimin nghe loáng thoáng bên ngoài tiếng chào cung kính, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh căn phòng.

_Tỉnh rồi sao?

Một giọng nói lạnh lùng băng lãnh vang lên kiến Jimin giật cả mình, một người con trai mặc bộ vest sang trọng đang ngồi cạnh cậu khiến cậu sợ hãi, lắp bắp.

_Anh...anh là...ai?

Ném cho cậu cái nhìn lạnh lùng, anh ta nâng cằm cậu lên nhìn một cách chăm chú.

_Park Jimin, món đồ chơi quên chủ nhân.

Cậu trợn mắt nhìn trong khi anh ta dùng lực ở tay bóp cằm cậu.

_Jeon...Jeon jung Kook... Là...là anh sao?

Buông cằm Jimin ra, hắn nhếch môi cười nhìn cậu với vẻ thú vị.

_Món đồ chơi chạy trốn, tội này xử lí sao?

Jimin giương đôi mắt sợ hãi nhìn hắn

_Jung...Jung kook à, làm... làm ơn buông tha cho tôi

- Bốp -

Năm ngón tay in đậm lên đôi má đỏ ửng của Jimin, cậu mím môi khẽ rên đau.

_Ai cho phép cậu gọi tên tôi, xấc xược!

Hắn đứng dậy đi vào bên trong, bỏ lại cậu ngồi sợ hãi, vô thức đưa tay xoa đôi má rát lên vì cái bạt tai của hắn.

Một lúc sau, hắn đi ra và trên tay là viên gì đó màu hồng cũng với một ly nước.
Hắn bóp mạnh cằm cậu, nhét viên thuốc vào trong rồi từ từ đổ nước vào.
Jimin ho sặc sụa lên vì sặc nước, trong lúc đó, hắn cầm từ đâu ra một cái xích tay, xích cậu vào chân bàn. Cậu ngồi bệt xuống chân ghế sopha, run run hỏi hắn

_Anh...anh đã cho tôi uống thứ gì?

Hắn cúi đầu xuống, mặt chạm mặt với cậu.

_Xuân dược liều mạnh

_Jeon Jung Kook, tên khốn nạn, bỉ ổi, xấu xa, thả tôi ra, đồ khốn!
Jimin liều mình cự lại mà quên mất rằng cánh tay phải của mình đang bị xích

_Jeon Jung Kook, khốn nạn, thả tôi ra

Jimin gầm lên uất ức nhìn Jung Kook đang chăm chú nhìn cậu, vẻ mặt trông rất thú vị

_Cậu là của tôi, quên rồi sao? Món đồ chơi phản chủ, tôi sẽ dạy dỗ lại cậu!
Mặt Jung Kook biến dạng lạnh lùng

Jimin cúi đầu lặng lẽ
_Jung Kook, anh làm ơn, buông tha cho tôi, tôi không phải món đồ chơi của anh

_Năm phút nữa thuốc sẽ có tác dụng
Jung Kook lạnh lùng, câu nói của hắn khiến cậu sợ hãi, nhìn hắn bằng ánh mắt van xin
_Jeon Jung Kook, tôi...tôi không phải là Park Jimin, không phải là món đồ chơi thỏa mãn cho anh nữa, tôi là Jung Jimin, tôi là con người, xin anh đừng hành hạ tôi như món đồ chơi nữa

Jung kook không khỏi kiềm chế cơn giận, hắn đập mạnh tay xuống bàn, quay sang nhìn cậu

_Park Jimin, cậu mãi mãi là món đồ chơi của riêng tôi. Hành hạ? Cậu có biết rằng từ khi nhận được tin cậu chết, tôi đã khổ sở thế nào không? Tôi đã bỏ cả ăn uống, hằng đêm thức trắng, để làm gì? Tôi đợi cậu trở về với tôi, tôi sợ rằng nếu cậu về cửa khoá cậu không vào được thì cậu sẽ đi mãi mãi. Tôi sợ lắm cậu có biết không? Đã như thế hơn một năm ròng, còn cậu thì sao? Cuộc sống mới của cậu có vẻ tốt đẹp nhỉ, Park Jimin?

_Jeon...Jeon Jung...Kook à, tôi...tôi biết... tôi sai rồi...làm...làm ơn...tôi...tôi...muốn...

Người Jimin đột nhiên túa ra mồ hôi lạnh và cậu có cảm giác thèm muốn đáng xấu hổ
Hắn nâng cằm cậu lên, chăm chú nhìn

_Muốn sao?

Jimin ôm lấy chân hắn, cọ cọ mái đầu cam vào người hắn như một con chó đang lấy lòng chủ

_...Jung...Kook...arg...tôi muốn...

Đôi mắt đỏ hoe của Jimin nhìn hắn một cách dâm đãng

_Có phải là thế này?

Jungkook cúi xuống, cởi từng cúc áo trên người Jimin ra, hắn luồn tay vào xoa nắn hai đầu ngực đã cương cứng

_Ar...g ...Jung...Kook...arg...

Cậu rên lên một cách xấu hổ xen lẫn sung sướng và khoái cảm
Hắn nhìn cậu một cách kinh bỉ rồi rút tay ra khỏi áo cậu, cậu bất ngờ giữ tay hắn lại

_ Jungkook...đừng...đừng...

Hắn nhếch môi cười

_Không ai lại đi nghe lời và đối xử tốt với món đồ chơi của mình cả.

Jungkook hất mạnh tay cậu ra
Khoé mắt Jimin ướt nhoè, bây giờ cậu không thể nghĩ đến gì khác ngoài việc thoả mãn mình.
Cậu đưa tay luồn vào áo xoa nắn rồi rên lên thật dâm đãng.

_Arg...ar...g...làm....làm ơn...thao tôi...đi...a...rg...

Jungkook rút mạnh cánh tay Jimin ra khỏi áo cậu.

_Điếm, cậu vẫn dâm đãng như ngày nào, muốn thoả mãn? Được thôi, tôi sẽ cho cậu toại nguyện

Chỉ cầm một cử động nhỏ cũng đã khiến Jimin cảm thấy khích thích huống chi giờ Jungkook đang cầm tay cậu khá mạnh.

_Arg...đúng...tôi...tôi vẫn là điếm...Jungkook...thoả mãn tôi...làm ơn...Arg...

Lạnh lùng hất tay cậu xuống, hắn đứng dậy bước đi.

_Jung...kook, đừng... , tôi...chết mất...

Jimin nhắm tịt mắt, đưa tay xuống đũng quần chặt cứng, cậu muốn thoả mãn mình

- Ào -

Một chậu nước lạnh dội xuống tấm thân nhỏ bé của Jimin khiến cậu run kên vì lạnh và khích thích.

_Sao? Thoả mãn chứ?

Hắn cút đầu xuống gần tới mức có thể cảm nhận được cơ thể yếu ớt ấy đang run bần bật.

_Tôi...lạnh...ar...

Hai hàm răng Jimin va vào nhau lách cách, một tay bị xích vô lực, cậu không thể làm gì khác ngoài dùng cánh tay còn lại chà xát vào ghế kiếm hơi ấm, cả người cậu co lại vì lạnh

_Kết cục của những người trái lời tôi, đặc biệt là món đồ chơi của riêng tôi!

Jungkook lạnh lùng bước đi.

Người Jimin khó chịu như có từng con rắn bò vào sâu bên trong cắn xé từng tế bào. Ham muốn thể xác như dằn vặt cậu từng cơn.

Jimin yếu ớt gọi với theo .

_Đừng...đừng...Jungkook... Arg...tôi không...chịu..hmmm nổi...ar...g....arg...Ho...Hoseok huyng...cứu em....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net