17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay trời không có trăng cũng chẳng có sao. Chỉ có tiếng gió rít từng cơn.

Em vẫn ngồi ở bờ sông, nơi em ngồi lúc mới đến làng này. Hai chân em nhẹ khuấy đảo mặt nước tĩnh lặng. Trí Mân ôm trong ngực cái áo cũ mà Trí Hiền để lại, em ôm chặt trong lòng, nhìn mặt nước tĩnh lặng mà rơi nước mắt.

Cũng ngay trong đêm ấy có điện báo khẩn. Trận đánh " Điện Biên Phủ trên không " kết thúc với chiến thắng oanh liệt của quân và dân ta.

" Chiến thắng đến gần lắm rồi chúng mày ơi. Nước ta sắp được độc lập rồi "

Cả tiểu đoàn lại phải lên đường vào Huế, cùng các tiểu đoàn ở đó thực hiện chiến dịch mang tên chủ tịch Hồ Chí Minh, giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Em cầm cái áo lính của Trí Hiền, hình như ở ngực áo có gì đó. Em lấy ra xem, là một bức thư. Một bức thư do chính tay nó viết. Nó viết thư gửi cho cái Ánh đội trinh sát nhưng chưa kịp đưa.

' Gửi em người con gái anh thầm thương. Nhiều lúc anh thấy sao mà em cũng cảm quá. Giữa cái nắng như thiêu như đốt, em vẫn cẩn thận phá từng quả bom trên đường Trường Sơn. Anh thương em mà anh chẳng dám nói, chỉ biết đứng xa xa mà trông về phía em. Nay anh đi Quảng Trị, có lẽ sẽ khó mà trở về được. Bức thư này anh viết ra, chỉ muốn em có thể hiểu tấm lòng anh. Nếu như anh sống sót trở về, anh sẽ đem cau trầu qua xin thầy bu Ánh gả Ánh cho anh nhé '

Em đọc bức thư viết vội, rồi em nhìn sang chỗ Ánh đang đứng. Nghe tin Trí Hiền hi sinh, thì ra không chỉ có em đau xót.

" Ánh, bức thư Trí Hiền nó viết cho em "

Trí Mân dúi vào tay nó tờ giấy được gấp làm bốn rồi quay lại bếp. Ánh đọc bức thư, em chỉ thấy nó chạy đi, nó chạy về phía rừng. Nửa canh giờ sau mới thấy nó đi ra, trên tay nó là một cái hộp nhỏ dính toàn đất. Rồi nó gọi em

" Anh ơi, hết chiến tranh, anh đưa em về được không anh, về ra mắt bu ấy "

Em còn chưa hiểu, nó đã vội cầm tay em tiếp lời

" Em thương anh Hiền, thương lắm. Anh có thương bọn em thì đưa em về anh nhé. Anh Hiền hi sinh nhưng em nguyện làm vợ của anh ấy "

" Ánh ạ, em còn trẻ lắm. Thiếu nữ 14 tuổi như em sau chiến tranh có thể có rất nhiều thứ. Em lại còn tài giỏi, xinh đẹp, đừng chịu phận góa em ơi "

Ánh nó cứ giữ chặt tay em. Nó khóc to lắm. Nó kể về mấy lần muốn tỏ tình với Trí Hiền nhưng ngại không nói, trước khi đi Quảng Trị thì Trí Hiền cũng không nhìn nó, chỉ nhờ người nói với nó rằng.

Nếu như Trí Hiền có mệnh hệ gì, Ánh hãy vào rừng, ở gốc cây thiên ngân Hiền chôn một cái hộp gỗ, đào nó lên.

Trí Mân nhìn vào trong hộp, nước mắt em giàn giụa. Một cái vòng tay làm bằng hạt cườm nhỏ xíu, một cái lược bằng tre do nó tự làm. Đặt bên cạnh đó là mấy đồng bạc lẻ nhưng là tất cả số tiền mà nó có.

Em cầm lên cái vòng hạt cườm nhỏ. Chính tay em đã làm cho nó, cái vòng cườm nó cho là quý giá nhất, đi đâu cũng mang theo bên mình, nay nó lại chôn cùng cái hộp gỗ.

" Anh phải vào trong rồi. Em đừng khóc nữa nhé. Một lát anh tết bím tóc cho em"

Chính Quốc dựa vào vách tường nhìn em khóc. Cậu chẳng tưởng tượng nổi nếu như cậu không may hi sinh thì em sẽ đau tới mức nào. Em gặp cậu đứng đó, cậu lại làm điểm tựa vững chắc cho em.

" Hai đứa nó ngốc thật mình nhỉ, yêu mà chẳng dám nói ra "

" Đừng khóc "

Chính Quốc đưa bàn tay xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn, lau đi nước mắt trên đó. Cậu hôn trán em, nhẹ nhàng an ủi em.

Chiến tranh đã lấy đi quá nhiều rồi.

Rồi cả tiểu đoàn rời làng, hướng phía Huế mà hành quân.

Mấy lần bị tập kích, tiểu đoàn từ hơn 20 người, nay chỉ còn cậu, em, cái Ánh, cô Hoài, chị Dung quân y, anh Tùng, anh Hải, Thạc Trân, Thái Hanh và tiểu đoàn trưởng. Một nửa đã hi sinh.

Giữa đêm, muỗi bay vo ve, mưa rả rích, gió thổi mạnh, em ngồi cạnh cái Ánh ở bếp Hoàng Cầm mà vẫn rét run. Đồ ăn hôm nay chỉ có sắn và rau dại hái được ở một cái rẫy bỏ hoang.

Sắn khô khốc, rau đắng ngắt, vậy mà ai cũng đều đều nhai, chẳng nói với nhau cậu nào. Thái Hanh xung phong đi lấy nước, nó còn nhỏ, em không an tâm lắm nên cùng đi. Tiểu đoàn đóng quân ở gần con suối, nước chảy róc rách, trong vắt, trong đến nhìn được cả hòn sỏi dưới đáy.

" Anh ơi, đằng kia có khói "

Thái Hanh nó chỉ vào cột khói cách đó không xa. Em bỗng dưng liều, sẵn có súng trên vai, em bảo thằng nhóc quay về trước, còn em đến đó xem thế nào.

Em bước từng bước cẩn trọng, núp sau bụi cây nhìn người phụ nữ ngồi trước đống lửa. Chị ấy mặc một cái áo lính nhưng phía lưng áo lại thủng lỗ chỗ.

Em nhận ra lỗ thủng đó do đâu, là đạn. Chị ấy bị nhiều đạn găm vào người quá. Chị ấy chả biết có còn sống hay không, em liều mạng lại gần, không động tĩnh. Thế rồi em đến trước mặt chị.

Nữ chiến binh bị hơn chục viên đạn găm vào lưng kia đã chết tự bao giờ. Chị chết mà vẫn ngồi thẳng đứng, môi chị vẫn nở nụ cười, tay chị nắm chặt tấm ảnh, tấm ảnh chụp 2 đứa con gái của chị.

Đến khi cả đoàn tìm đến nơi, đã thấy em ngồi trước mặt người kia rồi. Bọn họ cũng nhận ra vết đạn trên lưng chị.

Kim Thạc Trân xúc đất đào một cái huyệt dưới gốc cây trầm hương. Chị Hoài tết lại mái tóc rũ rượi, còn tỉ mỉ lau sạch sẽ vết máu cùng bụi đất bám trên gương mặt thanh tú của người phụ nữ.

Mọi người đặt chị ấy xuống, đặt tấm ảnh trước ngực chị ấy rồi lấp đất lên. Một chiến sĩ, một anh hùng nữa nằm vùi dưới lấp đất dày. Một người phụ nữ kiên cường và dũng cảm, vì đất nước sẵn sàng từ bỏ cuộc sống bên những đứa con để lao vào chiến trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net