Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook nhanh chóng lái xe đến bệnh viện,vừa đến nơi anh bế câuh chạy nhanh vào và làm ầm lên khiến ai cũng khiếp sợ

- "BÁC SĨ ĐÂU ?"

- "Jeon tổng,xin...xin anh bình tĩnh ! Bác sĩ sẽ ra ngay !"

- "sao vậy ? Đã xảy ra chuyện gì ?"- vị bác sĩ hốt hoảng bước ra

- "Jin ?"- Jungkook ngạc nhiên

- "a, Jungkook ? Chàng trai này...?"- vị bác sĩ nhìn thấy Jimin đang đau đớn trên tay Jungkook nên gấp gáp - "cậu ấy bị sao ? Mau đưa vào phòng bệnh ngay !"

- "cậu ấy...!"- Jungkook bế Jimin đến trước phòng bệnh,đột nhiên tay cậu nắm chặt cổ tay áo anh lại, Jungkook cúi xuống nhìn thì thấy sắc mặt cậu trắng bệch

- "nhanh lên !"- bác sĩ

•••

Bác sĩ sau khi khám xong cho Jimin rồi bước ra nhẹ nhõm

- "cậu yên tâm ! Cậu ấy chỉ bị đau dạ dày,do dạ dày không tốt,đã vậy còn ăn đồ bên ngoài không hợp vệ sinh nên dẫn đến như vậy !"

- "ừ ! Cảm ơn anh"- Jungkook gật đầu,may mà cậu không sao

- "hừm ! Cậu không nhận ra tôi à ?"

- "tôi biết chứ ! Cậu là Jin mà !"

- "ầy dà ! Tưởng cậu quên thằng bạn này luôn rồi ! Tôi vừa về Hàn Quốc chưa được bao lâu thì hôm nay lại bị cậu làm phiền,đúng là bác sĩ chẳng bao giờ được nghỉ ngơi !"

- "cậu về lại Hàn Quốc luôn à ?"

- "ừ ! Công việc ở bên Mĩ xong rồi ! Tôi phải về chứ ! Sao vậy ? Tôi đi có 3 năm thôi mà,nhớ tôi vậy à ?"- Jin nhìn Jungkook trêu chọc

- "không !"

- "xì !"

Jungkook không nói chuyện với Jin nữa,vừa định đẩy cửa bước vào phòng của Jimin thì Jin lên tiếng

- "à,còn nữa,hình như chàng trai trong đó đang gặp chuyện gì đó thì phải,lúc nãy tôi khám cho cậu ấy, cậu ấy có biểu hiện rất sợ sệt,không biết là có từng bị gì không vì tôi không phải là bác sĩ chuyên khoa tâm lí nên không rõ !"

Jungkook suy nghĩ một chút... đúng là khi nãy câuh rất sợ,tay nắm chặt cổ tay áo anh đến bây giờ vẫn còn thấy cổ tay áo anh bị nhàu 1 chút,và lúc chuẩn bị đến bệnh viện cậu nói cậu rất sợ đến đây

CẠCH...!

- "tên này đúng là,trong khi bạn hắn vừa về và cứu được người thì lại chẳng quan tâm !"- Jin lắc đầu thở dài

- "tỉnh rồi ?"- Jungkook vừa bước vào thì Jimin đang nhìn chằm chằm vào anh

Cậu gật đầu thay cho câu trả lời

- "hồi sáng bộ ăn đồ bên ngoài sao ?"

- "đúng là tôi có đi ăn đồ nướng với Taehyung,chỉ là ăn hơi nhiều 1 chút !"

- "cậu không biết dạ dày cậu không tốt à ?"

- "trước giờ tôi có ăn đồ bên ngoài bao giờ đâu mà biết,toàn ăn ở nhà không đó thôi !"

- "lần sau muốn ăn gì thì phải nói với tôi,với lại,quán cậu ăn không đảm bảo vệ sinh,bởi vậy mới bị đau dạ dày như hôm nay đó !"

- "biết rồi !"

- "ngủ đi ! Lát dì giúp việc tới đem đồ lên cho cậu thay ! Đổ mồ hôi như vậy dơ áo hết rồi !"

Jungkook đứng lên,định ra ngoài thì lại bị Jimin kéo lại

- "sao vậy ?"

- "tôi...có thể về nhà không ?"

- "cậu đang bệnh ! Về nhà lúc này sao được ? Ít nhất thì cũng ở đây tầm 1-2 ngày !"

Jungkook thấy lạ,sau đó ngồi lại - "cậu sợ việc gì ?"

- "ba tôi từng tới đây 1 lần rồi !"

- "thật sao ?"

- "và không bao giờ về nữa !"

Jungkook ngây người vì lời nói của cậu,hóa ra cậu bị ám ảnh về người ba bị mất vì tai nạn cách đây 16 năm trước,anh biết tuy ông ấy không phải nằm bệnh viện này nhưng nó đã ám ảnh trong đầu cậu bất kể là bệnh viện nào đi chăng nữa

- "đừng sợ ! Sẽ không sao đâu !"

- "nhưng tôi muốn về ! Không muốn ở đây !"- Jimin bật dậy khuôn mặt có phần hoảng loạn

Jungkook sợ cậu xảy ra chuyện,vội ôm cậu trấn an - "được được ! Ngày mai tôi đưa cậu về !"

Jimin bất ngờ vì hành động này cũng không giãy giụa cảm nhận cái ôm ấm áp lúc này của anh. Đây là lần đầu tiên anh dịu dàng với cậu,không hiểu sao cậu lại muốn được mãi như vậy,đầu gục lên vai anh mà cả người run lên

- "bây giờ cậu ngủ đi cho có sức ! Ngày mai tôi sẽ đưa cậu về,được không ?"

Jimin gật đầu, anh mới buông câuh ra, nhẹ nhàng đỡ cậu nằm xuống

- "đừng đi được không ? Tôi sợ tôi...!"- Jimin nắm chặt tay Jungkook lại,anh có chút bất ngờ nhưng cậu thì không để ý lắm

- "được ! Tôi sẽ ở đây với cậu !"

Jimin yên tâm,bắt đầu chìm vào giấc ngủ, có vẻ như lâu rồi mới có ngày ngày cậu ngủ ngon thế này...

Sáng hôm sau, Jungkook bắt Jin phải làm thủ tục xuất viện cho Jimin làm ai kia không dám cãi lại

- "chàng trai đó là gì mà cậu quan tâm thế ? Đừng nói là người yêu nha !"- Jin đẩy đẩy tay Jungkook

- "vợ !"

- "vợ á ? Cậu kết hôn rồi hả ? Sao tớ không biết vậy ?"

- "cậu nắm bắt được tin tức khi đang ở Mĩ không ?"

- "không !"

- "vậy cũng hỏi !"

Jin đứng đơ ra,hừm...cậu ta nói cũng có lí... ủa mà...

- "kì lạ ! Mình nhớ Daniel từng nói người yêu Jungkook tên là Lim Nahye mà,sao chàng tra trong đó lại là Park Jimin ta ?"

•••

Jimin làm thủ tục xuất viện xong cùng Jungkook trở về nhà,không khí trong xe vô cùng im lặng, Jimin ngồi kế bên mà còn muốn nhảy ra ngoài cho bớt nhạt nữa

- "ừm ! Mấy giờ rồi ?"- cậu lên tiếng trước

- "6h30 !"

- "anh về nhà nhanh được không ? Tôi còn phải tới trường !"

- "hôm nay ở nhà !"

- "sao được ?"

- "bình thường cậu lười học lắm ! Sao bây giờ chuyển trường mới lại hăng hái tới vậy ?"

- "tôi...!"

- "à,nhớ rồi ! Cái thằng nhóc đi chung với cậu hôm qua chính là nguyên nhân phải không ?"

Jimin suy nghĩ,ý anh ta là Minhyun à ? Thử trêu anh ta xem có phản ứng gì không nào

- "đúng đó ! Không được gặp cậu ta tôi nhớ chết đi được !"

- "mai là được gặp rồi ! Không chết đâu mà lo !"

- "anh...?"

Jimin đuối lý,sau đó bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ,thật là chẳng có chút phản ứng nào sao ? Vậy mà cậu không hề biết khi cậu không để ý có một ánh mắt dịu dàng đã quay sang lén nhìn cậu...


















❌ĐỪNG ĐỌC CHÙA❌
        🙏PLEASE🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net