Chap 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook lo lắng bên ngoài cửa phòng cấp cứu không ngừng đi lại lòng như lửa đốt, Daniel thì đã tới xem tình hình của Taehyung, Minhyun cũng đã được Jin đưa đi xử lí vết thương ở lưng, chỉ còn mình anh ở lại

Anh vẫn chưa dám gọi báo cho ba mẹ 2 bên biết vì sợ họ nghe tin sẽ quá lo lắng...

•••

- "mày giỏi lắm. Làm anh hùng cho cố dô giờ bị thương ra nông nỗi này rồi anh mày biết nói sao với dì chú đây ?"- Jin vừa thoa thuốc cho Minhyun vừa cằn nhằn

- "aissh...chỉ là vết thương nhỏ thôi mà anh "

- "hmm...vết thương dài 8cm, cũng khá nhỏ đấy"

- "anh còn đo nữa hả ? Thiệt tình..."

-"anh mày là bác sĩ đó, nhìn qua không cần lấy thước đo cũng biết chính xác độ dài vết thương"

-"À ừm..."

Jin nhìn Minhyun rồi thở dài - "em thật sự thích Jimin à ?"

Minhyun im lặng, 1 lúc sau liền lên tiếng - "nếu em nói phải thì sao ?"

- "mày thích Jimin anh không ý kiến nhưng vấn đề ở chỗ Jimin là vợ Jungkook, hơn nữa 2 người họ lại rất yêu nhau... anh chỉ sợ Jungkook biết được sẽ có thành kiến với mày, với lại 2 người cũng sẽ cảm thấy không thoải mái khi đối diện nhau "

Minhyun quay đầu im lặng để Jin tiếp tục thoa thuốc, y rơi vào suy nghĩ- "những điều anh nói em biết chứ, vốn là biết rất rõ..."

•••

Bác sĩ bước ra khỏi phòng, Jungkook lập tức đứng bật dậy, gấp gáp hỏi

- "bác sĩ, em ấy sao rồi ?"

- "tình trạng hiện giờ của cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn còn hôn mê do sức khỏe yếu hơn nữa lại còn vừa sảy thai mà không được nghỉ ngơi tốt, tâm lí cũng không ổn định nên khi cậu ấy tỉnh lại anh hãy chú bên cạnh chăm sóc cậu ấy"

- "cái gì ? Sảy thai ?"Jungkook nghe xong không tin nổi vào tai mình, cậu có thai sao?

- "theo các xét nghiệm thì vợ anh có thai hơn 3 tuần rồi, cậu ấy không nói cho anh biết sao ?"

- "tôi... tôi nghĩ chính em ấy cũng không biết mình mang thai... "

- "cũng có thể lắm... khả năng cao là do cậu ấy tuổi còn trẻ không có nhiều kinh nghiệm về vấn đề này... trước mắt hãy đợi cậu ấy tỉnh lại, sau đó anh phải cố gắng an ủi trấn an cậu ấy nhé..." - bác sĩ trân thành đưa ra lời khuyên

- "Vâng, cảm ơn bác sĩ !"

- "không có gì, đây là nghĩa vụ của tôi mà, tôi xin phép đi trước nhé"

Vị bác sĩ gật đầu, sau đó rời đi. Jungkook vẫn đứng đó, lồng ngực như bị ai đó thắt lại. Cậu mang thai anh không biết, đến việc cậu sảy thai anh cũng hoàn toàn không biết gì.... đứa con đầu tiên của 2 người ra đi trong hoàn cảnh này, làm sao có thể đối mặt nổi ?

"Con ơi, ba xin lỗi... Là lỗi của ba, ba không bảo vệ tốt 2 ba con con, ba đúng là một người chồng người cha tồi..."

Jungkook cứ thế bần thần suy nghĩ dằn vặt mãi đến khi Jimin được chuyển đến phòng hồi sức mới lấy hết sức bình tĩnh bước vào thăm cậu. Khuôn mặt cậu giờ đây trắng bệch, nó khác hẳn với vẻ rạng rỡ hồng hào lúc sáng, tất cả cũng tại anh mà ra...

Jungkook tiến đến ngồi cạnh giường, tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu bắt đầu thủ thỉ - "Jimin, em mau tỉnh lại đi. Tỉnh lại mắng anh đi..."

...

- "anh không bảo vệ em tốt là lỗi của anh, em mau tỉnh dậy trách móc anh đi, đừng nằm như vậy nữa..."

...

- "anh xin lỗi vì không có mặt lúc em cần nhất... anh thật tệ..."

...

- "anh biết khi em tỉnh lại em sẽ rất tức giận thậm chí là hận anh... anh rất đáng bị như thế.... nhưng anh nếu có cơ hội anh vẫn sẽ hạnh phúc, anh vẫn sẽ được bên em..."

...

Trong phòng lúc này chỉ có giọng anh vang lên đều đều còn cậu thì vẫn hôn mê không hề có tiếng đáp trả anh...

"Jimin tỉnh dậy trách móc với anh đi, anh xin em..."

•••


Không lâu sau Taehyung và Daniel cũng qua phòng Jimin xem tình hình cậu. Jungkook vẫn bần thần ngồi ở đó chờ cậu tỉnh lại....

- "Jungkook !"- Daniel gọi

- "Hả? À, Daniel..."- Jungkook nghe có người gọi giật mình quay lại, gật đầu rồi nhìn sang Taehyung - "cậu không sao chứ ?"

- "tôi không sao. Chỉ là vết thương nhẹ ở đầu thôi, băng lại vài ngày là khỏi "- Taehyung nói

- "ừ ! Còn thằng nhóc kia ?"- Jungkook

- "Jin nói Minhyun cần phải nghỉ ngơi thêm nên bắt thằng bé nằm nghỉ ở 1 phòng bệnh khác rồi"- Daniel

- "ừ..."

- "Jimin nãy giờ vẫn chưa tỉnh lại sao ạ ?"- Taehyung nhìn bạn mình lo lắng

- "ừ... em ấy vẫn chưa chịu tỉnh..."- Jungkook vuốt nhẹ lên khuôn mặt Jimin, biểu hiện không dấu được sự đau lòng

- "Jungkook cậu định xử lí Lim Nahye thế nào ?"- Daniel hỏi

- "thu mua cả tập đoàn nhà cô ta, sau đó tống khứ cả nhà họ Lim ra khỏi đất Seoul này, đợi khi cô ta ra tù hãy cho cô ta theo gia đình luôn"

- "từ khi nào cậu lại nhân từ như vậy ?"- Daniel

- "nhân từ ? Vẫn chưa đủ..."-  Jungkook đột nhiên nở nụ cười, đặt tay Jimin xuống rồi đứng dậy - "tớ muốn đến đó xử lí cô ta nữa. Cô ta vẫn còn nợ tớ 1 mạng"

- "được !"- Daniel hiểu ý gật đầu rồi nhìn sang Taehyung - "em ở lại chăm sóc cho Jimin, tôi với cậu ấy đi một chút sẽ quay lại, có gì cứ gọi cho tôi"

- "tôi biết rồi !"- Taehyung

Jungkook nhìn Jimin 1 cái, sau đó xoay người rời đi, đúng lúc mắt cậu bắt đầu rung nhẹ, từ từ mở mắt ra...

- "Jimin,cậu tỉnh rồi !"- Taehyung vui mừng reo lên

Jungkook nghe vậy, vội trở ngược vào trong - "Jimin, em tỉnh rồi !"

- "để tớ đi gọi bác sĩ "- Daniel

- "nước..."-  Jimin cố gắng nói, Taehyung nghe được, chạy đến bên bàn rót 1 ly nước sau đó đến đỡ cậu dậy uống nước

Cậu uống hết 1 hơi, sau đó mới chầm chậm đưa mắt nhìn Jungkook với ánh mắt vô hồn - "em không muốn gặp anh !"

Dù  biết trước rằng khi tỉnh dậy Jimin sẽ rất hận mình nhưng khi trực tiếp nghe những lời nói ấy từ phát ra từ chính miệng cậu anh tránh khỏi xót xa... cảm giác như bị một mũi dao đâm thẳng vào tim... đau... thật sự rất đau... cố gắng giữ bình tĩnh anh nói - "thôi được rồi.... em cứ ở lại với Taehyung, anh... anh sẽ đi ngay..."

Bác sĩ và Daniel vừa đến đã trông thấy Jungkook đi nhanh ra khỏi phòng. Daniel không hiểu, vẫn cứ nghĩ là anh muốn gặp Lim Nahye để tính sổ trước nên đi cùng, còn bác sĩ vào khám lại cho Jimin. Ánh mắt cậu nãy giờ vẫn dõi theo hướng của anh đến khi anh ra khỏi phòng mới mệt mỏi nhắm lại...

- "tình trạng của cậu ấy đã khá lên 1 chút nhưng vẫn phải nghỉ ngơi ở đây thêm 1 thời gian dài"

- "vâng ! Cảm ơn bác sĩ "-  Taehyung cúi người, đợi bác sĩ rời đi mới tiến đến ngồi cạnh Jimin - "cậu không sao chứ ?"

- "Taehyung... con tớ mất rồi... mất thật rồi..."- giọng cậu run run nói

- "không sao.... Sau này cậu và Jungkook vẫn còn cơ hội mà... con của hai người Jungkook nhất định sẽ giúp cậu đòi lại công bằng... "

- "tớ không muốn gặp anh ấy. Không muốn gặp..."

- "tại sao chứ ?"

- "tớ là người ba tồi, do tớ chọc giận Lim Nahye nên con tớ mới phải chết trong tay cô ta, tớ không còn mặt mũi nào đối diện với Jungkook nữa. Anh ấy lại còn giấu tớ việc đi gặp Lim Nahye, anh ấy nói cho dù có chuyện gì cũng sẽ cho tớ biết nhưng anh ấy lại không nói, im lặng đến gặp Lim Nahye 1 mình, nếu anh ấy nói với tớ chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy, tớ...tớ không biết có nên tin anh nữa không... tớ thật sự quá mệt mỏi rồi..."

Taehyung đau lòng ôm lấy Jimin, nhẹ nhàng vuốt lưng trấn an cậu - "không sao, không sao. Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết cả... bây giờ cậu cứ bình tĩnh, đừng suy nghĩ linh tinh nữa... cậu phải nhớ đây không phải do cậu..."

Taehyung ngồi đó an ủi trấn an Jimin một lúc đến khi cậu quá mệt mà chìm vào giấc ngủ... Taehyung thầm nghĩ 1 mình cậu sẽ không thể giúp Jimin được, ngay lúc này Jimin cần 1 người mẹ ở bên cạnh chăm sóc đặc biệt là chăm sóc về mặt tinh thần nên sau một hồi phân vân Taehyung đã gọi điện cho mẹ của Jimin nói rõ tình hình với bác ấy...


















❌ĐỪNG ĐỌC CHÙA❌
        🙏PLEASE🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net