🍃10🍃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chủ đề "Đêm sao" tuần này chỉ có một bạn được điểm tuyệt đối. Jeon Jungkook, tranh của em sẽ được trưng bày tại hành lang của khoa."

Thầy giáo đứng trên bục giảng. Khuôn mặt nghiêm khắc nhưng ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Jungkook ngồi cách đó không xa.

"Tranh của Jungkook khác biệt vì bạn ấy kết hợp giữa cảnh và người, đồng thời lột tả được sự cô độc và tình cảm của người vẽ giành cho người được vẽ. Jungkook, em thật sự rất đáng khen."

Jungkook mím môi cười trong sự ngưỡng mộ tò mò của bạn bè xung quanh. Cuối giờ học, Jungkook tới văn phòng tìm thầy giáo.

"Em không muốn trưng bày tranh tại khoa thật sao?"

"Vâng ạ. Em muốn làm quà tặng cho người trong bức tranh thế nên em muốn mang nó về."

"Nhưng Jungkook à, tranh của sinh viên được treo tại đó sẽ có cơ hội nhận học bổng đi du học."

"Không sao ạ. Dù sao em cũng không có ý định muốn đi. Thầy hãy nhường cơ hội đó cho các bạn khác đi ạ."

Jungkook nở nụ cười tươi rói, ôm lấy bức tranh vào lòng và cúi đầu chào thầy giáo bỏ ra ngoài. Nếu như Jimin nhìn thấy nó, anh ấy sẽ cảm động tới mức nhào đến ôm lấy cậu không chừng. Jungkook khúc khích cười, ôm bức tranh hí hửng nhảy chân sáo xuống bậc thềm.

"Jeon Jungkook."

"Yoongi hyung. Hôm nay sao lại nổi hứng tới trường em?"

Jungkook tròn xoe mắt nhìn anh. Yoongi hôm nay mặc vest đen, áo sơ mi màu xám và giày tây, phong độ lịch lãm khác hẳn dáng vẻ thường thấy lúc ở nhà.

"Hôm nay anh được mời tới dự buổi hội thảo âm nhạc. Mà em tan học chưa? Cùng về luôn."

Jungkook gật gật đầu, chợt điện thoại trong túi áo rung lên những đợt dài. Cậu nhìn màn hình điện thoại, sau đó vội vàng nghe máy.

"Alo."

"Jungkook à. Bác Shim đây, bao giờ cháu về nhà."

"Cuối tháng này có kỳ nghỉ lễ, lúc đó cháu sẽ về."

"Jungkook... Chỉ sợ là bà cháu không qua khỏi đêm nay."

Cậu nghe thấy tiếng sét đánh ầm một tiếng trên đỉnh đầu, sau đó, thế giới như mất đi âm thanh. Những gương mặt lạ lẫm, tiếng cười nói xen lẫn tiếng nhạc trong khuôn viên trường, cậu hoảng loạn và lo sợ, xoay người phóng vụt đi, ngay cả bức tranh ôm trước ngực cũng đánh rơi xuống đất.

"Jungkook... Jungkook. Em đi đâu vậy?"

Yoongi lớn tiếng gọi, sự khó hiểu lan tràn trong đáy mắt. Anh nhìn theo bóng dáng cao lớn nay chỉ còn lại chấm nhỏ, rồi lại nhìn xuống đất, hàng lông mày nhíu chặt. Yoongi cúi người nhìn bức tranh đã bị đánh vỡ tan tành. Bầu trời đêm đẹp tựa dải ngân hà thu nhỏ, những đốm sáng lung linh và huyền diệu. Chàng trai dịu dàng với mái tóc đen ngồi dưới gốc cây phong, vừa uống rượu vừa ngắm trăng. Gương mặt dịu dàng và ấm áp, đáy mắt nâu sáng trong như hai vì tinh tú, chất chứa bao nhiêu nỗi phiền muộn.

Yoongi thấy tim mình đập thình thịch như không thể tin nổi. Cuối bức tranh là chữ ký đầy phóng khoáng của Jungkook và một trái tim thật nhỏ vô cùng nhỏ. Bàn tay anh cầm bức tranh có chút run rẩy, cố gạt đi những suy nghĩ kỳ quái trong đầu mình. Chợt tiếng bước chân gõ xuống nền đất, một thanh âm ôn hòa vang lên.

"Anh là phụ huynh của sinh viên Jeon Jungkook đúng không?"

***

6 giờ tối Jimin về nhà không thấy bóng dáng Jungkook chợt trong lòng cảm giác bất an. Tiếng chuông điện thoại reng mãi mà không có người bắt máy. Ngay khi anh định kết thúc cuộc gọi thì đầu dây bên kia nghe máy. Jimin vội vàng nói.

"Jungkook. Alo..."

Anh nghe thấy tiếng thở nặng nhọc, sau đó là tiếng nấc vô thức. Jimin cảm thấy trong lòng như có trăm ngàn con kiến bò qua bò lại.

"Jungkook. Có chuyện gì vậy?"

"Anh... Bà em mất rồi."

Đó dường như là lần đầu tiên Jungkook nhắc về gia đình mình. Cậu khóc nức nở trong điện thoại còn Jimin chỉ thấy đau lòng. Bầu trời đêm hôm đó thật sáng, sáng như thể đón chào một linh hồn mới về với mặt trăng.

9 giờ tối, một chiếc xe ô tô đen lạ lẫm dần dần đi vào trong thị trấn rồi dừng lại. Vào mùa này không có quá nhiều khách du lịch thế nên mọi người xung quanh đều tò mò, từ trên ban công nhìn xuống. Cánh cửa xe mở ra, Jimin đi xuống trước hỏi đường, một bà lão chỉ cho anh căn nhà ở cuối thị trấn đang có đám tang. Namjoon ở đằng sau, đẩy gọng kính trên sống mũi hỏi khẽ.

"Em đã gặp Jungkook ở thị trấn này sao Jimin?"

"Vâng."

Jimin nhẹ đáp, sáu người đều mặc vest đen, đi theo hướng bà lão đã chỉ. Căn nhà không lớn lắm, có hai gian, đám tang cũng có chút sơ sài. Những người đến thăm viếng chỉ là bà con hàng xóm xung quanh. Jungkook đứng một bên hơi cúi đầu, không ai nhìn thấy được khuôn mặt của cậu. Chợt, cậu nghe thấy tiếng bước chân đi tới, hơi hơi ngẩng đầu cậu trông thấy sáu người anh sống cùng nhà với mình. Jungkook mím môi cố nhịn không để nước mắt dâng trào, nhìn họ đồng loạt cúi người hành lễ. Có một chút chua xót, một chút tủi thân đặc biệt là khi nhìn thấy anh.

Jimin mặc vest đen, đôi mắt của anh hơi đỏ và ươn ướt. Từ đầu tới cuối chỉ nhìn về phía di ảnh, không ngẩng lên nhìn cậu một lần. Hành lễ xong xuôi, cả sáu người đồng loạt đứng sang bên cạnh cách Jungkook một khoảng không quá xa. Jungkook nghe thấy vài chữ loáng thoáng thì thầm.

"Họ là người thành phố đúng không? Là bạn của Jungkook sao?"

"Bảnh bao thật. Xem ra đều là người có tiền."

"Tại sao thằng nhóc Jungkook lại quen được họ chứ?"

Cậu hơi nhìn sang phía Jimin nhưng anh vẫn trầm tĩnh như vậy tham dự đám tang. Ngón tay cậu hơi bấu vào da thịt nơi lòng bàn tay đã có chút chai sạn. Sau khi mọi nghi thức kết thúc cũng đã là tối muộn, mọi người lần lượt ra về hết. Seokjin lúc này đi tới vỗ vỗ vai cậu, nói khẽ.

"Jungkook, hôm nay em mệt rồi, hãy đi nghỉ một chút đi."

"Đúng đấy, mau đi ngủ đi."

Jungkook hơi cúi đầu, đôi mắt trũng xuống có chút mệt mỏi.

"Mọi người ngày mai còn phải đi làm nữa, em không sao đâu. Các anh hãy quay về thành phố đi ạ."

"Thằng nhóc này, nếu Jimin không nói chắc em định giấu mọi người đúng không? Em không coi bọn anh là người thân thiết sao?"

Hoseok nghiêm khắc mắng, xoa xoa gò má có chút gầy của thằng bé. Jungkook lắc lắc đầu.

"Không phải vậy. Chỉ là em..."

Jungkook ngước đôi mắt to tròn nhìn về phía Jimin. Anh bước lại gần cậu, khe khẽ mỉm cười.

"Không sao rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Jungkook gần như không nhịn được nữa. Hốc mắt đỏ ửng rồi cay xè, vòng tay ôm chặt lấy anh. Từng giọt nước mắt lăn dài rơi xuống vai áo. Cậu chỉ yên lặng khóc, vùi mặt xuống hõm cổ anh. Jimin đưa tay vỗ nhè nhẹ lên bờ lưng rộng lớn. Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ bỏ ra ngoài.

Bầu trời về đêm tại thị trấn khác hẳn nơi thành phố hoa lệ. Yoongi ngồi trên mỏm đá vừa hút thuốc vừa nhìn về phía biển. Chợt tiếng bước chân lộp cộp đi tới. Seokjin cúi người ngồi xuống bên cạnh anh khẽ thở dài một tiếng.

"Tưởng em đã cai thuốc lá rồi mà Yoongi."

Yoongi không nói gì cả chỉ rút ra từ trong túi áo một bao thuốc nhướn mày nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.

"Anh có muốn hút một điếu không?"

Seokjin mỉm cười, rút lấy một điếu thuốc và bật lửa. Làn khói trong suốt mỏng manh phả vào không khí. Đôi mắt Yoongi có chút thâm trầm, chất giọng khàn khàn nghiêng đầu nhìn anh.

"Hyung. Em có thứ này muốn cho anh xem."

Đêm hôm đó cả sáu người cùng ngủ lại ở nhà Jungkook. Jimin và Jungkook ngủ ngoài phòng khách. Nửa đêm tỉnh giấc anh thấy cậu ngồi đối diện mình. Hai con ngươi trong trẻo như được ngâm trong suối nước trong ngày nào giờ đây có những mảng tối tăm u ám mà anh không thể nào nắm bắt được. Tĩnh lặng dưới ánh trăng đầy mê hoặc nhưng anh vẫn cảm nhận được sự dịu dàng trong cái cách cậu ngắm nhìn anh. Jimin không ngồi dậy, chỉ nằm nghiêng mà nhìn cậu, chất giọng khàn khàn trong đêm tối có chút khiến cậu liên tưởng tới đại dương rộng lớn.

"Jungkook, tại sao em chưa một lần kể với anh rằng em không có ba mẹ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net