🍃13🍃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một Jimin trong ký ức của Taehyung những năm tháng tuổi trẻ cuồng nhiệt. Mặt mũi khôi ngô tuấn tú, phong độ ưu nhã lại có chút xảo quyệt ranh ma. Ngạo mạn, phong lưu lại nghịch ngợm. Cậu rất chịu chơi, thích náo nhiệt thích làm loạn. Jimin là người vừa nở nụ cười rạng rỡ như những tia nắng cuối cùng của mùa đông nhưng ngay sau đó lại có thể tức giận mà chửi thề. Jimin có thể mặt dày chọc ghẹo con gái nhà người ta tới khóc rồi lại chạy đi vụng về dỗ dành. Sự ranh ma yêu nghiệt đó dần dần đã bị thời gian mài mòn. Cậu càng trưởng thành thì càng sống thu mình lại, che lấp đi thứ hào quang nổi bật. Dường như trong thế giới quan ấy chỉ còn lại một Jimin hiền hòa nhu thuận, bản chất xấu xa đã bị cất giấu đi một cách khéo léo...

Dưới ánh đèn chớp nhoáng cùng thứ âm nhạc ầm ĩ, Taehyung chống cằm mỉm cười nhìn chàng trai đang vui vẻ trộn từng thức uống có cồn lại với nhau rồi ngửa cổ uống ực một ngụm như một chuyên gia nghiên cứu về rượu đầy chuyên nghiệp. Áo sơ mi trắng bung ba chiếc cúc đầy phong lưu để lộ xương quai xanh quyến rũ cùng chấm nốt ruồi khiến người ta rơi vào những rung cảm mãnh liệt. Mái tóc đen mềm mại bồng bềnh, đôi mắt màu nâu trà dưới bóng tối nhập nhoạng lại càng sáng trong, mơ màng mà nguy hiểm tựa như loài động vật hoang dã. Jimin ngồi vắt chéo chân, thân hình mảnh khảnh cân đối, chỉ ngồi một chỗ đã như bước vào trạng thái yêu nghiệt.

"Lâu lắm rồi mới lại thấy cậu thác loạn."

Taehyung chống cằm đôi mắt vẫn dán chặt trên người Jimin, dùng ba ngón tay lắc lắc cốc rượu nhẹ của mình khiến đá va chạm kêu lên những tiếng thích tai. Taehyung không uống được rượu nhưng để phục vụ tên bạn thân một thời cứ về đêm là tác oai tác quái thì vẫn cố học uống một chút. Vừa đưa cốc rượu lên môi, đã bị một vật thể đá trúng cổ chân, là chân của Jimin. Taehyung khó hiểu nhướn mày. Jimin liền nhoài người tới, thì thầm vào vành tai đã nóng rực dưới tiếng nhạc rộn ràng ầm ĩ.

"Uống ít thôi. Hôm nay anh đây muốn chơi tới say."

Hơi thở nóng bỏng kích thích bản năng sâu thẳm tận sâu trong người Taehyung. Anh dùng bàn tay thon dài giữ lấy gáy của Jimin, khẽ thì thầm vào vành tai nhỏ nhắn kia.

"Được. Chơi cho thỏa thích, anh trai sẽ đưa em về."

Jimin cáu, đẩy Taehyung ra bật một tiếng chửi thề.

"Mẹ kiếp, gọi ai là em hả?"

Taehyung bật cười rạng rỡ, đưa rượu lên môi nhấp một ngụm, nhìn Jimin rót rượu rồi uống không ngừng. Jimin có nhận thức vô cùng sâu sắc với thức uống có cồn ấy. Jimin từng nói với Taehyung rằng "Rượu có thể đem tới cho con người khoái cảm, kích thích bản năng nguyên thủy nhất của con người, rượu cũng là thứ chân thật nhất của tớ." Anh không uống được rượu nên không hiểu được những lời mà Jimin nói. Nhưng phải chăng cậu cũng đang đi tìm phần bản năng chân thật nguyên thủy và sâu thẳm nhất trong tiềm thức của mình.

"Tớ ghét thời gian khiến chúng ta thay đổi quá nhiều."

Taehyung cất lời hơi châm biếm. Bàn tay gõ lên mặt bàn tạo nên giai điệu lạ lẫm.

"Cả cậu và tớ đều bỏ quên tuổi trẻ vô lo vô nghĩ ở thế giới chết tiệt nào đó rồi không phải sao?"

Jimin cười cười, thả một viên đá vào ly rượu của mình. Làn mi dài chớp khẽ.

"Tuổi trẻ a tuổi trẻ... Tớ thậm chí đã gần như quên sạch con người tớ của ngày xưa rồi. Đôi lúc cũng có chút nhớ nhung, bản thể của chính mình."

Nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi ngưng đọng. Jimin dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên miệng chiếc ly đã gần cạn của mình.

"Cậu biết không Tae. Mỗi lần nhìn Jungkook tớ lại ước gì thằng bé đừng trưởng thành. Không phải nó có đôi chút giống chúng ta của ngày xưa sao? Non trẻ lại cuồng nhiệt. Đôi mắt cứ to tròn và trong veo như thế khiến tớ thật sự muốn bảo vệ tuổi thanh xuân của thằng bé cả đời."

Taehyung cụp mắt cười, thừa nhận.

"Đúng thế. Đôi lúc tớ ganh tỵ với thằng nhóc đó. Mà ganh tỵ nhiều nhất là từ ngày nó xuất hiện thời gian cậu dành cho tớ càng ngày càng ít đi."

Jimin đưa ngón tay dính rượu lên miệng mút một cái. Bỗng nhiên vô thức thấy hành động này có chút quen thuộc cuối cùng giật mình nhớ lại lần bản thân mút đầu ngón tay dính máu của Jungkook. Ngón tay đó thon dài sạch sẽ lại có mùi thơm đặc trưng dễ chịu. Jimin lắc lắc đầu, cố gắng tập trung vào cuộc nói chuyện đang dang dở với Taehyung.

"Jimin à... Cậu có nhớ Haneul không?"

Thanh âm của Taehyung hơi đè nén, bị bỏ qua sau một màn va chạm nho nhỏ của Jimin và một cô gái nào đó. Chiếc áo sơ mi của Jimin bị đổ đầy rượu vang ướt một mảng đỏ thẫm. Cô gái ấy cuống quýt xin lỗi, rút khăn tay vừa định chạm lên người Jimin thì có một bàn tay to lớn chặn lại cùng giọng nói khàn khàn đầy uy hiếp.

"Đừng đụng vào cậu ấy. Mau đi đi."

Cô gái ngước mắt nhìn, lập tức rơi vào sự lãnh đạm đầy nguy hiểm của đôi mắt ám trầm sâu thẳm. Sự uy hiếp ngầm đó khiến cô sợ hãi, rời đi. Từ đầu tới cuối Jimin vẫn ngồi yên lặng chỉ hơi nhếch môi cười. Taehyung rút lấy khăn giấy, lau qua trên khoảng ngực ướt nhèm của Jimin, một lát sau mới nghe thấy thanh âm ma mị cuốn hút trên đỉnh đầu.

"Tại sao lại quá đáng với phụ nữ như vậy chứ?"

Taehyung vứt tờ giấy thấm ướt lên bàn, nhíu mày nói.

"Không thích người khác đụng vào cậu."

Jimin bật cười khanh khách. Bàn tay chống cằm đầy lơ đãng.

"Cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả. Lúc nào cũng muốn giữ tớ như búp bê đồ chơi của cậu vậy."

Taehyung hừ nhẹ một tiếng không đáp lại. Jimin lại tiếp tục coi như chưa có chuyện gì xảy ra, thản nhiên uống rượu.

"Mà vừa rồi cậu hỏi tớ cái gì cơ? Tớ không nghe rõ."

Taehyung híp mắt cười, lắc lắc đầu.

"Không có gì cả. Chỉ là câu hỏi vớ vẩn mà thôi."

Ngồi uống rượu tới ngà say, Jimin phấn khích lên sàn nhảy. Taehyung chỉ biết cười cười mà đi theo bảo vệ nhãi con này khỏi những ánh mắt ngập tràn dục vọng của cả trai lẫn gái. Làn khói mỏng manh bao quanh hai người, Jimin mặc sức phô ra những điệu nhảy mạnh mẽ và quyến rũ còn Taehyung vẫn không thể rời đôi mắt ra khỏi trên người cậu. Chất rượu ngấm dần vào từng mạch máu khiến đại não ngưng trệ, chỉ còn lại tình yêu điên cuồng.

Jimin hơi say, gò má ửng hồng một cách tự nhiên, nụ cười nơi khóe môi đầy quyến rũ. Taehyung ôm lấy thân hình nhỏ bé hơn mình bàn tay đưa lên luồn vào gáy, vào từng lọn tóc đen mềm mại. Thanh âm khàn khàn quanh quẩn khắp nơi.

"Chơi chán chưa?"

Jimin chỉ mỉm cười, mái tóc đã bị Taehyung xoa rối không ít, gò má hồng hồng, mê man gật đầu.

"Ừ. Buồn ngủ rồi."

Nói xong liền thẳng thắn gục đầu lên vai Taehyung, mặc kệ sự đời. Taehyung đưa Jimin lên xe, bật lò sưởi, đáy mắt tối sầm nhấn chân ga phóng vụt đi. Đặt một chiếc phòng khách sạn sang trọng, Taehyung ôm Jimin tới giường. Làn da trắng nõn vì rượu mà hơi ửng hồng. Anh chống một tay trên tấm đệm trắng, bàn tay còn lại vuốt ve khuôn mặt đẹp đẽ dưới thân, tựa trán mình lên vầng trán nhẵn mịn.

"Tớ đã từng ước rằng trên thế gian này chỉ còn tớ và cậu. Tại sao bọn họ cứ luôn xuất hiện rồi lại xuất hiện kéo cậu ra xa..."

Bàn tay to lớn chạy dọc từ gò má tới cần cổ trắng mịn, sau đó lướt xuống xương quai xanh tới bả vai đẹp đẽ. Căn phòng bỗng nóng hầm hập như lửa đốt. Taehyung thấy bản thân quay cuồng, bàn tay hỗn loạn cởi cúc áo sơ mi của Jimin. Trên người cậu có hương vị của mùi rượu vang nhàn nhạt khiến mọi thứ xung quanh chao đảo. Taehyung vuốt dọc sống lưng mềm mại lại săn chắc kia. Đôi môi ngao du từ chiếc cằm tinh tế cho tới hõm cổ trắng ngần. Anh gần như chìm đắm trong dục vọng chiếm hữu và rồi khi đôi môi căng mọng của người nằm dưới thân phát ra tiếng "ưm" thật nhẹ, Taehyung giật mình hoảng loạn, tưởng như chợt tỉnh khỏi cơn say.

Jimin hơi nhíu lông mày có chút khó chịu. Bàn tay đưa lên vô thức xoa xoa đầu nhưng gần như vẫn đang chìm trong những cơn chếnh choáng mơ hồ. Đáy mắt Taehyung ngày càng tối đi, cuối cùng anh siết chặt hai bàn tay và ngồi dậy. Toàn thân rơi vào trầm mặc lạnh lẽo. Bầu không khí xung quanh như bị rút cạn, lồng ngực phập phồng một cách đau đớn. Đưa đôi mắt nhìn về phía Jimin đang nằm trên giường, Taehyung chỉ biết thở ra một tiếng đầy bất lực, bàn tay thon dài dịu dàng vén từng lọn tóc đen mềm mại của cậu, khóe môi nở nụ cười dịu dàng, khe khẽ thì thầm.

"Tớ xin lỗi. Chúng ta về nhà có được không?"

***

Màn đêm đen tĩnh lặng bao trùm lên vạn vật. Ánh trăng dường như cũng thôi chiếu sáng. Taehyung cõng Jimin xuống xe, đi bộ từng bước dọc theo con đường lát đá cẩm thạch vào nhà. Từng bước từng bước đều đặn chỉ sợ người đang ngủ gục trên vai sẽ khó chịu mà tỉnh giấc. Taehyung khe khẽ hát, một bài hát xưa cũ mà cả hai người đã từng cùng nhau song ca, vòng tay càng thêm siết chặt. Chất giọng trầm khàn quyến rũ lại gợi cảm trong đêm tối. Chợt Taehyung nhìn thấy bóng người đứng đút tay vào túi quần ở trước bậc thềm. Bóng đen bao phủ lên người anh tạo nên sự lạnh lùng nghiêm nghị.

"Đợi em?"

Yoongi nhìn lướt qua chàng trai đang nằm ngoan trên lưng của Taehyung, đáy mắt vẫn bình tĩnh như thế.

"Cùng nói chuyện một lát đi."

Taehyung không phản đối, cõng Jimin lên nhà, đặt cậu xuống giường, trước khi bỏ đi còn để lại cho Jungkook một ánh mắt lạnh lẽo và thâm trầm.

Yoongi ngồi trên chiếc ghế bằng đá ngoài vườn. Trên mặt bàn đã có vài đầu lọc dang dở, khói thuốc lan tỏa trong không khí. Taehyung chầm chậm đi tới gần, ngồi xuống đối diện anh. Yoongi chống cằm, trầm mặc một lúc lâu rồi mới từ tốn lên tiếng.

"Em đã có thể yêu Jimin theo cách mà em muốn, tại sao lại không làm?"

Taehyung hơi cụp mắt. Ánh đèn chiếu rọi lên làn mi dài tạo thành một bóng đen dịu dàng trên khuôn mặt lãnh đạm, còn có chút thê lương.

"Yoongi, anh biết không? Việc em hối hận nhất trên đời này chính là đã trở thành bạn của cậu ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net