🍃20🍃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jimin. Nói anh yêu em đi, nói đi mà, nói đi mà"

Cô như con sóc nghịch ngợm, lăng xăng xung quanh anh. Mái tóc dài tản bay trong gió, lấy người anh làm thân cây, ôm siết chặt lắc qua lắc lại khiến mọi người trong trường không nhịn được mà chú ý. Jimin không cách nào chịu nổi sự lì lợm của cô, vòng tay ôm lấy bờ eo nhỏ, cúi đầu hôn chụt lên đôi mắt to tròn xinh đẹp. Cô ngay lập tức đứng hình, ngơ ngác nhìn anh rời đi, một lúc sau mới dùng mu bàn tay di di lên mắt mình, môi bĩu ra hờn dỗi một tiếng nhỏ.

"Bảo anh nói ai bảo anh hôn hả?"

Đèn huỳnh quang trên trần nhà bỗng rất sáng. Thực tại tràn đầy đáy mắt Jimin. Anh bị người Jungkook nặng nề đè lên. Cậu vòng tay ôm anh rất chặt, thậm chí anh có thể cảm tưởng được mình đang được nâng lên và nằm trên cánh tay săn chắc của cậu chứ không phải là đi văng nữa.

Jimin nhìn cậu, nước mắt chảy ướt đẫm khuôn mặt, có giọt rơi xuống mí mắt anh. Tròng mắt cậu đẫm nước và đỏ ửng, chỉ biết mong mỏi nhìn anh chan chứa yêu thương đau khổ, bịn rịn và quyến luyến. Cậu giống như thân cây nghiêng ngả trước cơn bão, rồi sẽ có ngày bị anh lật tung gốc rễ và đổ gục. Anh nhìn thấy bóng hình sửng sốt xen chút sợ hãi của mình trong đôi đồng tử trong veo ướt át ấy. Không biết làm thế nào để đáp lại, như thể đã mất đi tiếng nói từ lâu.

Anh có thể dùng sức lực để đẩy cậu ra, có thể dùng nắm đấm trực tiếp đánh cậu, có thể dùng những lời nói khó nghe mà chửi mắng. Nhưng tất cả đều sẽ khiến chàng trai trước mặt anh chịu tổn thương, mà anh thì không nỡ. Ngay cả khi những gì cậu làm đều đang lệch khỏi quỹ đạo của hai người, ngay cả khi mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát, anh đều không nỡ...

Có lẽ là bởi buổi tối ngày hôm đó, khi cậu ngồi đối diện anh, trên trời là ngân hà bao la lấp lánh, dưới chân là thành phố rực rỡ ánh đèn, lặng lẽ rơi nước mắt nói với anh rằng mình không có gì cả, không có gia đình, không có tài sản, không có bạn bè. Tất cả những gì cậu có chỉ là "anh". Người trao cho cậu nguồn sống chứ không đơn thuần để tồn tại. Người duy nhất trong cuộc đời này cho cậu tình yêu thương, dung túng và vỗ về. Cậu ôm lấy anh như thể đang ôm lấy sự sống khiến anh thương xót, khiến anh không đành lòng.

Anh đã từng nói muốn bảo vệ sự ngay thẳng thuần khiết trên người cậu. Anh đã từng muốn bảo vệ đôi mắt long lanh trong veo ấy, muốn che chắn cậu khỏi xã hội này, muốn cậu cứ mãi như dòng chảy thanh khiết cả đời đừng lớn lên, muốn là nơi để cậu dựa dẫm bám víu mỗi khi cậu không còn chốn để đi giống như chú cún con bị lạc đường, thân thể không cách nào chống đỡ được nữa vẫn còn có anh ôm lấy cậu... Vậy mà mới vừa rồi, chính tay anh bóc trần cho cậu thấy mặt tối tăm trong con người mình, vạch trần cái thế giới anh chán ghét ra trước mắt cậu, ép buộc cậu chấp nhận những giáo điều của người đời, chà đạp lên lòng tự trọng kiêu hãnh ấy, chà đạp lên cả tình cảm cậu dùng chính bản thân mình để nâng niu.

"Anh muốn em làm gì em cũng sẽ làm cả. Em sẽ không đòi hỏi anh bất cứ điều gì hết. Chỉ là, em yêu anh nhiều như thế, xin anh đừng không cần em..."

Dịu dàng lại điên cuồng kiên định, từng giọt từng giọt nước mắt rơi ướt đẫm trái tim anh. Trái tim như bị bàn tay ai hái xuống, vò nát mãnh liệt nhưng không hề cảm thấy đau đớn thay vào đó là say mê và ấm áp. Jimin đưa ngón tay mình lên môi khẽ suỵt một tiếng.

"Đừng nói nữa, Jungkook. Chúng ta sẽ nói chuyện này sau có được không?"

Mặt anh kề sát bờ môi cậu, mịn màng mềm mại ửng hồng. Đôi môi đầy đặn ở bên má cậu, hương thơm trên người anh vẫn luôn dễ chịu như thế. Không hiểu sao cậu lại muốn khóc, chỉ là không ngăn được bản thân mình. Cậu không biết làm thế nào cả, cứ mỗi khi đối diện với anh là lại không biết làm thế nào cả. Chỉ muốn ôm siết lấy anh, sợ rằng chỉ một giây sau anh đã liền ghét bỏ cậu, chỉ sợ rằng nếu bản thân làm gì đó khiến anh không vui, anh sẽ không còn cần mình nữa. Cậu chưa bao giờ muốn mình trở nên yếu đuối, cậu không hề thích bản thân cứ rơi nước mắt dùng tư thế đáng thương như vậy để cầu xin anh.

Nhưng ngoại trừ việc cố gắng bám víu cầu xin anh một cách thấp hèn như thế, không ngừng không ngừng nhắc nhở anh về sự tồn tại của mình thì cậu không biết phải làm gì nữa cả.

Ngoài trời những bông tuyết đang rơi, trắng tinh và buốt giá. Nếu như có thể, cậu muốn bụi tuyết phủ trắng trái tim mình.

***

Thời gian trôi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã qua năm mới. Căn homestay của anh Jin vẫn vậy, một đám thanh niên chung sống với nhau ngoài từ ồn ào quả thật không còn từ gì khác để diễn tả. Seokjin vẫn là một cậu thiếu gia nhàn hạ, cuộc sống chủ yếu xoay quanh việc luyện tay nghề nấu ăn, chơi thể thao đều đặn, dạo gần đây còn thường xuyên ra vào cửa hàng thú cưng. Có lẽ anh ấy sắp sửa mang về vài sinh vật đáng yêu nho nhỏ tô điểm thêm sự ồn ào của căn nhà này.

Yoongi đã nhận được vài lời mời của những công ty giải trí lớn về vị trí producer mà nhiều người mong muốn nhưng có lẽ anh đã đem trả lại rồi. Anh ấy vốn thích làm việc độc lập tự do hơn. Yoongi thích sáng tác nhạc trong căn studio đẹp đẽ, là niềm tự hào của anh ấy, thỉnh thoảng lại tham dự vài buổi diễn thuyết về âm nhạc, trình diễn piano và bán những bản nhạc cao quý của mình.

Namjoon kỷ niệm năm mới bằng những cuốn sách mới toanh, điểm tô thêm vài vì tinh tú trong dải ngân hà của anh ấy. Ấy là cách ví von đầy nghệ thuật mà Namjoon vẫn thường nói. Buổi diễn thuyết về tình yêu đồng giới của anh là một trong những từ khóa hot nhất năm. Bên cạnh việc quản lý công ty của mình, anh còn viết sách nữa. Dĩ nhiên là vẫn không thể tránh khỏi những lần anh bị Seokjin mắng vì tội làm vỡ cái chén, cái ly, cái kính và tỉ thứ linh tinh khác.

Hoseok vẫn là lập trình viên ưu tú, mười đầu ngón tay xinh đẹp dùng để gõ bàn phím. Dạo gần đây anh quay lại việc tập nhảy của mình với vài người bạn trong giới underground. Cuộc sống vui vẻ hứng khởi như chính con người mình vậy. Taehyung thì trái ngược hẳn. Anh ấy là người rảnh rỗi nhất trong căn nhà này, ngày ngày chỉ ôm chú cún Yeontan đi dạo, ngồi coffee. Dạo này anh còn sắm một chiếc máy ảnh đắt tiền, thường xuyên trong tình trạng một tay dắt chó một tay cầm máy ảnh loanh quanh khắp nơi.

Jungkook đã tìm được công việc part-time cho mình. Cậu dạy vẽ tại một studio nhỏ của đàn anh khóa trên. Lớp học đông đúc và vui nhộn chiếm cứ lấy thời gian của cậu. Đôi lúc như vậy cũng thật tốt, cậu sẽ không còn nhớ anh điên cuồng trong căn nhà trống trải. Sau nụ hôn đêm hôm đó, anh phải đi công tác dài ngày. Không nói một lời nào cả, cứ như vậy mà đi. Cậu biết anh bối rối và khó xử thế nên không dám làm phiền anh nữa. Nhớ anh nhưng không thể gặp, muốn nghe giọng anh lại không thể gọi. Mỗi ngày chỉ dám nhắn cho anh vài tin nhắn nhạt nhẽo, không mong anh đáp lại, chỉ muốn cho anh biết ở nhà vẫn còn một người một mèo đang nhớ mong.

Có một lần, nhớ anh tới điên rồi, cậu ôm chú mèo xám ngồi trên ban công dưới bầu trời lấp lánh sao, mặc gió thổi bay những tập giấy ngập tràn hình vẽ của một chàng trai, rải rác rơi xuống tấm thảm lông ngoài phòng khách. Bàn tay vô thức ấn phím gọi, chờ tới khi anh nghe máy, thanh âm mềm mại ngọt ngào ấy lập tức làm chấn động trái tim cậu.

"Jimin... Em nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ anh."

Jungkook nghe thấy tiếng đặt bút rất nhẹ. Có vẻ là anh đang làm việc, trái tim cậu ngay lập tức tỉnh táo, muốn xin lỗi vì đã gọi điện làm phiền. Thế nhưng, anh nói rất khẽ vào điện thoại, như những tiếng thì thầm rót vào tai. Thế giới của cậu lập tức trở nên tĩnh lặng.

"Jungkook, hãy làm theo lời anh nói. Đặt điện thoại xuống và bật loa lên."

Cậu ngoan ngoãn làm theo.

"Sau đó, đặt tay trái lên vai phải, và đặt tay phải lên vai trái rồi nhắm mắt lại."

Cậu ngơ ngác buông mèo con xuống, làm theo lời anh lại có cảm giác ngớ ngẩn. Hàng lông mày nhíu chặt lại, đang muốn phản bác. Chợt, giữa màn đêm yên tĩnh tràn ngập ánh sao, thanh âm anh dịu dàng, tựa như từng giọt từng giọt nước rơi vào trong tim.

"Có cảm nhận được anh đang ôm em không?"

Cậu gần như chết lặng. Trong không khí bỗng phảng phất hương thơm dễ chịu trên người anh, nhấn chìm cậu trong xúc cảm mãnh liệt. Trái tim không ngừng run rẩy, đập thình thịch từng nhịp mạnh mẽ. Khóe môi vẽ lên một đường cong hoàn hảo. Khung trời lớn như chuyển màu xanh đậm, cậu cảm tưởng mình đang ngồi giữa dải thiên hà bay bổng. Những vì sao lóng lánh tựa như những viên kim cương nhỏ giống như ánh sáng trong đáy mắt anh.

Sau này man mác nhớ lại, cậu không thể quên được cảm giác tĩnh lặng, thảnh thơi và yên bình ấy. Giọng nói ngọt ngào của anh phát ra từ điện thoại, rung động tâm can. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net