🍃28🍃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã không biết bao nhiêu lần Jimin đứng tựa lưng vào tường, nhìn xuống dưới nhà từ ban công phòng mình rồi tự hỏi: "Nếu như có thể từ góc độ này nhìn xuống và bắt gặp thân hình cao lớn ngốc nghếch ấy, liệu anh có dám vứt bỏ tất cả và cùng cậu trầm luân?". Kết quả hôm nay anh có câu trả lời rồi. Chính là khi cậu ấy vừa xuất hiện, bức tường thành kiên cố cuối cùng ngăn cách lý trí và tình cảm cũng đổ sập xuống. Thế giới của anh sau khi rời khỏi cậu lại ảm đạm như màn hình tivi bị nhiễu sóng, vô thanh vô sắc bất thanh bất động. Cậu ấy vừa tới đã tác động đến toàn bộ tâm tình, gieo rắc nhớ thương. Chàng trai ấy, suốt những năm qua, đi từng bước từng bước một, mò mẫm chầm chậm không biết bao lâu cuối cùng cũng đi tới được nơi tận cùng sâu thẳm trong trái tim anh.

Anh chợt phát hiện thì ra bản thân mình sợ hãi tới thế, thì ra từ đầu tới cuối người không có dũng khí lại là anh. Không dám đối mặt, không dám chấp nhận, hết lần này tới lần khác rời bỏ cậu, nhưng cũng hết lần này tới lần khác, cậu nhẫn nại tháo bỏ từng khúc mắc nhỏ nhặt trong lòng anh, hứng chịu những mũi gai sắc nhọn bủa vây tứ phía mà ôm anh vào lòng. Đẩy cậu đi, cậu lại tiến lại gần, đẩy cậu đi xa hơn nữa, cậu lại tiến lại gần hơn nữa, như thể không bao giờ biết mệt mỏi, như thể sẽ thật sự yêu anh tới tận lúc chết đi...

"Jungkook. Nếu bây giờ anh nói anh hối hận rồi, em có còn cần anh nữa không?"

Jungkook nhìn thật sâu vào đôi mắt màu nâu trà trong veo của Jimin. Gương mặt nhỏ nhắn đó đang quẫn bách ửng hồng lại lúng túng. Trên người anh có hương thơm êm dịu cứ thế quyện lấy trái tim cậu thành một sự rung động khó nói thành lời.

"Anh khiến em thích anh rồi rời bỏ em rồi lại khiến em thích anh rồi lại rời bỏ em. Anh có biết cảm xúc của em bây giờ là gì không?"

Jimin chống tay, làn mi nhạt màu cụp nhẹ, khóe môi rướn lên, nụ cười lan vào đôi mắt cậu.

"Chính là phẫn uất, hận tới mức không thể bóp chết anh."

"Sai rồi."

Khóe môi Jungkook bỗng nhiên nở rộ như đóa hoa mùa xuân, hàm răng cũng hé lộ, ánh lên lấp lánh ý cười. Cậu vòng tay ôm lấy anh vào lòng, không ngừng len lỏi vào mái tóc mềm mại bồng bềnh, như cơn gió thổi qua thì thầm khe khẽ.

"Trong lòng em hiện tại chính là có cảm giác thụ sủng nhược kinh, chỉ sợ rằng ngoảnh đi ngoảnh lại một cái, anh lập tức trở mặt khiến em không cách nào xoay sở kịp, nâng lên cao tới thiên đàng rồi giẫm đạp xuống tận địa ngục."

Jimin ngẩng đầu ngước mắt nhìn Jungkook. Chiếc cằm nhỏ chạm vào vạt áo cậu hơi mỉm cười.

"Jungkook. Vừa nãy khi chạy anh đã đếm rồi, khoảng cách từ nơi này tới xe của anh là 103 bước, hãy đi 103 bước...cùng với anh. Thời gian đó vừa đủ để em suy nghĩ thật kỹ, có dám dẫn vị hôn phu của người khác bỏ trốn hay không?"

Lời nói của anh cứ như chú ngữ ma pháp, giây phút này cậu chìm đắm thật rồi. Dưới ánh mắt lém lỉnh dịu dàng của anh, cậu thấy trái tim như đóa hoa nở rộ. Từng cánh từng cánh bung tỏa hương thơm ngào ngạt, giống như đang bước vào thế giới mộng ảo không có thật vậy.

"Anh có biết mình đang nói gì không?"

"Một thế giới không còn nghe được tiếng nói của em, anh càng không muốn biết hơn..."

Jungkook chỉ biết nhìn Jimin, cứ nhìn mãi, nhìn mãi. Gương mặt anh như có thêm muôn vàn màu sắc, con ngươi long lanh cực kỳ tươi sáng, dịu dàng êm ái ở trong lòng cậu. Khóe môi cậu rướn lên, khuôn mặt áp xuống, nói thật khẽ khàng.

"Chỉ cần anh mở cho em một con đường, em không ngần ngại dẫn dắt anh đi."

Jimin cười. Anh biết, biết rất rõ ràng, chuyện tình cảm này sẽ gây ra biết bao trách móc, sẽ gây ra đại họa, gây ra xung đột, phẫn uất. Nhưng biết làm sao bây giờ, anh tới cuối cùng vẫn bất chấp tất cả như thế. Đại dương rộng lớn này, anh lỡ sa chân rồi. Nếu không thể bơi để thoát thì chẳng thà như con cá nhỏ, một đời sống trong lòng cậu vẫy vùng.

***

Nhà Jungkook thuê là một căn hộ của tòa nhà đã xây dựng cách đây khá lâu đằng sau thư viện thành phố. Cậu chưa từng mời bạn bè tới qua, cũng chưa từng nghĩ vị khách đầu tiên của căn nhà này lại chính là anh. Jungkook mím môi nhìn Jimin chỉ mặc một bộ quần áo mỏng đã bị dính đất cát, đầu tóc có hơi rối xù, chắp hai tay sau lưng chờ cậu mở cửa.

"Anh chắc chắn muốn ngủ ở đây sao?"

"Mau mở cửa đi mà. Anh muốn biết em sống thế nào."

Jimin nhíu mày hất hất chiếc cằm xinh đẹp khiến Jungkook thở dài, cắm chìa khóa vào ổ rồi lạch cạch mở cửa. Căn phòng nhỏ hơn Jimin tưởng tượng, chiếc giường chỉ dành cho một người được kê trong góc, bên dưới cửa sổ là bàn học và kệ sách cùng giá vẽ của cậu. Nhưng khắp nơi đều ngập tràn hương thơm quen thuộc của Jungkook, mùi hương trong sáng như dòng suối tinh khiết khiến anh phát nghiện. Jimin nhìn qua một lượt, sau đó ngồi khoanh chân dưới thảm trải nền, thở dài.

"Tại sao lại chuyển tới nơi này? Ở căn nhà cũ vẫn tốt hơn mà."

Jungkook cong khóe môi, vừa đi rót nước cho anh vừa nói.

"Anh nói anh không về đó nữa, em tức giận thu dọn hành lý chuyển đi. Lúc đó đã tự thề với lòng mình, lần này phải để anh đi tìm em. Kết quả vừa nghe tin anh đính hôn đã hoảng sợ tới phá bỏ lời thề."

Jimin ôm cốc nước cậu đưa, híp mắt cười. Jungkook nhíu mày, đánh nhẹ vào trán anh.

"Cười cái gì? Anh đắc ý lắm chứ gì?"

Cậu bĩu môi, vừa định đi tới tủ quần áo tìm cho anh một bộ đồ ngủ thì đã thấy quanh eo bị ôm chặt. Mái tóc mềm mại của anh dụi vào lưng cậu, lắc lư.

"Jeon Jungkook, ôm anh đi."

Sự mềm mại của anh cứ đột ngột ập tới, khuấy động trái tim cậu. Mọi cảm xúc bỗng dâng trào thành nỗi khao khát chở che. Cậu bỗng nhiên cảm thấy khoảnh khắc này anh yếu ớt giống như chú mèo con mới tập đi khiến trái tim cậu mềm nhũn, mềm nhũn, cứ thế xoay người, kéo anh vùi vào trong lòng mình. Jimin có được cái ôm của Jungkook, lại càng níu chặt lấy cậu, quấn bện như dây leo.

"Jungkook à. Khi ở bên em, anh luôn có cảm giác mình được yêu thương."

Cậu mỉm cười, tì cằm lên mái tóc anh. Từng lọn tóc chảy qua kẽ tay khiến bàn tay cậu cũng cảm nhận rõ ràng niềm hạnh phúc đang lan tràn.

"Đồ nói dối. Rõ ràng là anh yêu em vậy mà..."

Lời còn chưa kịp nói hết, môi cậu đã bị anh chiếm đóng. Bàn tay anh giữ chặt lấy khuôn mặt cậu, môi mềm mại quyến luyến khiến cậu lấp vấp cuống quýt ngã nhào.

"Ji...Jimin."

Anh không cho cậu nói, cũng không cho phép đứng dậy, cứ thế quỳ trên người cậu, nghiêng mặt hôn. Môi anh rất mềm mại không ngừng cọ sát môi cậu. Chiếc lưỡi non mềm như con rắn linh động trườn đi khắp nơi, cuồng nhiệt như lửa, cứ thế thiêu đốt từng tế bào trong người cậu. Jungkook theo đà vòng tay ôm lấy bờ eo nhỏ, đáp trả lại nụ hôn của anh, bỗng chốc chỉ muốn vo vụn anh vào trong cơ thể của mình. Lần đầu tiên Jimin chủ động, Jungkook chỉ nghe thấy tiếng đáy lòng mình vọng lại run rẩy cuộn trào, lặp đi lặp lại cùng hạnh phúc.

Anh ấy nắm trọn vẹn tâm can, là chúa tể trong thế giới của cậu. Chỉ cần là anh ấy, đao thương kiếm kích tới nhường nào, cậu cũng vẫn sẽ bạt mạng mà yêu anh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net