🍃37🍃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn, chỉ để lại nền đường ẩm ướt cùng hơi lạnh tới thấu xương. Jungkook mở cửa đi vào nhà, nhìn đôi giày của Jihyun đã biến mất ở trong tủ, cậu cười thầm vì hôm nay có thể thoải mái cùng anh đùa giỡn. Rón rén lôi từ trong cặp một hộp quà nhỏ, cậu giấu nó sau lưng rồi nở nụ cười rạng rỡ đi vào phòng. Cánh cửa lách cách mở ra, có một luồng khí tức vô hình bao bọc, bóp lấy hơi thở cậu từng chút từng chút một. Jimin ngồi trên giường. Anh chưa hề thay quần áo, áo sơ mi đen càng khiến làn da anh trở nên trắng mịn cùng quần âu lịch lãm tôn lên đôi chân thon dài. Jungkook mỉm cười đi tới, ôm chầm lấy thân hình nhỏ từ đằng sau, dụi dụi mặt vào vành tai anh làm nũng.

"Jimin. Hôm nay em được tan làm sớm nè."

"Ừm. Em mau đi tắm đi, anh đi chuẩn bị bữa tối."

Jungkook nghe thấy giọng anh khàn khàn cùng nụ cười gượng. Nhưng cậu quá vui vẻ để nhận ra những điều bất thường đó. Hộp quà nhỏ được đặt lên đùi anh. Jungkook híp mắt cười. Jimin nhìn chiếc vòng cổ YSL lấp lánh được mài bóng tỉ mỉ tới chói mắt. Trái tim cứ liên tục thắt lại đau đớn không ngừng. Jungkook vừa cười vừa nói, đem chiếc vòng từ nơi cổ tay thanh mảnh kia tháo xuống, rồi cầm lấy sợi dây chuyền sáng bóng, muốn tự tay đeo lên cho anh.

"Jimin... Em đã nói với anh gì nào? Em muốn tặng anh nhiều món đồ hơn nữa."

Jimin nheo mày nhìn Jungkook đem chiếc vòng tay nối liền cổ tay anh tới cổ tay cậu, trói buộc bằng cả trái tim mà tháo xuống, khàn giọng nói.

"Bằng cách bán sức lao động của mình à?"

Thanh âm của anh vang lên khiến mọi hành động của cậu khựng lại, một cách đột ngột như thể đẩy cậu vào bể băng lạnh lẽo. Jimin đẩy cánh tay đang chuẩn bị đeo món đồ đắt tiền đó lên người mình ra, đứng bật dậy, lãnh đạm nhìn cậu. Jungkook ngây người nhìn anh, người mà mới sáng hôm nay vẫn còn mềm mại nằm trong vòng tay cậu ngủ say, giờ là sự xa cách tới đau thắt lòng. Có những lần, vô số lần, cậu nhận ra anh không phải Park Jimin mà cậu biết.

"Em đã kiếm ở đâu số tiền lớn như vậy?"

Jungkook lúng túng đáp lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

"Em làm thêm ở studio."

"Jungkook!! Em vẫn còn muốn tiếp tục nói dối anh nữa sao?"

Giọng anh gần như muốn rít lên nhưng ngay lập tức được kiềm lại, chỉ kèm theo những tiếng thở tức giận đầy nặng nhọc. Cậu thấy sống lưng mình cứng ngắc, cắn môi nhìn anh tựa như đứa trẻ làm sai bị bắt tại trận.

"Jimin. Em..."

Anh đi tới kéo lấy cánh tay cậu. Jungkook giật mình muốn rụt lại nhưng đã không còn kịp nữa. Những vết xước trên cánh tay cứng rắn đã được anh thu trọn vào tầm mắt. Jimin cắn môi, đôi mắt màu nâu trà đỏ ửng, mạnh mẽ quay lưng về phía cậu, lãnh đạm nói.

"Anh chưa bao giờ muốn như vậy, cũng không hề mong mỏi ở em bất cứ thứ gì. Tại sao em lại làm như thế?"

Cậu siết chặt sợi dây chuyền trong tay mình. Giọng nói khàn đặc vang vọng khắp không gian.

"Vậy tại sao anh chưa bao giờ mong chờ ở em một điều gì cả? Jimin... Em chỉ muốn cố gắng để bản thân được anh tin tưởng, dựa dẫm, và xứng đáng với anh. Ngay cả việc bản thân muốn mua cho anh một món đồ quý giá cũng không được sao?"

Jimin quay đầu, tức giận nhìn Jungkook.

"Em nghĩ anh sẽ vui vẻ đeo những thứ quý giá đắt đỏ được đổi lại bằng máu và sự tủi nhục của em à?"

"Nhưng em làm điều đó là vì anh."

"Không! Không hề Jungkook. Em làm điều đó chỉ vì thỏa mãn bản thân em mà thôi!"

Jimin gào lên trong cơn tức giận. Bầu không khí lập tức trở nên tĩnh lặng, sắc ngọt như dao, chỉ cần vô tình hít thở mạnh ngay lập tức sẽ bị cứa tới chảy máu.

"Yêu anh khiến em cảm thấy áp lực tới vậy sao? Jeon Jungkook. Em có từng nghĩ tới cảm xúc của anh nếu biết em bạt mạng tới vậy chưa? Em có từng nghĩ tới việc sẽ nói thật với anh chưa?"

Đôi mắt cậu ngập nước dưới ánh đèn vàng. Trái tim bị anh bóc tách từng lớp vỏ, cuối cùng là đầm đìa chảy máu tới trần trụi. Jimin không nói thêm điều gì nữa, chỉ mở cửa phòng rồi bỏ đi, mang theo bầu khí quyển nơi này đi mất. Jungkook quá sợ hãi, sợ tới không thể thở nổi, thân thể lạnh ngắt và cứng đờ trong một giây rồi vội vã bật dậy, mở cửa chạy đuổi theo anh.

Jimin đứng ở ban công, bóng lưng đơn độc thẳng tắp kiêu ngạo đó quay về phía Jungkook. Cả người anh chìm trong bóng đêm u tối. Cậu ngây người, làn hơi nước trong mắt bỗng nóng rực lan tỏa. Bước chân nặng nề đi tới, kéo anh ôm vào lòng đem mọi khoảng trống rỗng tuếch lấp đầy lại, thủ thỉ nghẹn ngào.

"Đừng lạnh nhạt với em mà Jimin. Em sẽ rất sợ hãi."

Jimin xoay người, ngồi lên bệ ban công. Đáy mắt lấp lánh ánh nước nhìn cậu đầy đau lòng.

"Jungkook, anh không thể từ bỏ tiền bạc, địa vị để đem áp lực trong lòng em đặt xuống. Nhưng anh có thể càng ngày càng yêu em nhiều hơn chỉ để em cảm nhận được sự an toàn. Nhóc con, không có ai xứng đáng với tình yêu của anh hơn em đâu. Thế nên xin em đừng vì những lí do đó mà làm chuyện ngốc nghếch nữa. Nếu em muốn mạnh mẽ bước đi bên anh, vậy thì hãy trở thành người giỏi nhất trong lĩnh vực mình giỏi. Nói anh nghe đi, đã bao lâu rồi em chưa hoàn thành được một bài vẽ hoàn hảo? Hay em đã bỏ quên mất bản thân mình ở một nơi nào đó mà cuốn theo vòng xoay của đồng tiền rồi?"

Jungkook sững người. Lần đầu tiên cậu nhận ra những gì mình nhìn thấy không phải là tất cả. Cậu không hiểu được độ nông sâu nơi đáy mắt anh cũng như không thể hiểu được thước đo của giếng thế đạo này. Bầu trời rộng lớn lấp lánh ánh sao, khẽ cúi đầu mỉm cười thật nhẹ, trách bản thân quá nhỏ bé, cậu vòng tay qua ôm siết lấy thân hình mảnh khảnh kia vào lòng tựa như ôm lấy bảo bối.

"Em sai rồi. Em xin lỗi vì đã để anh phải đau lòng tới thế. Em chỉ là cứ nghĩ, ước gì được trở nên ngang bằng với anh. Ở thế giới mà anh sống, có rất nhiều người trưởng thành, tài giỏi khiến em có cảm giác như bản thân bị bỏ lại, khiến em có suy nghĩ phải chi được sinh ra trước anh thì tốt biết mấy."

Jimin vòng tay ôm lấy cổ cậu, khóe môi cong lên đầy ngạo nghễ.

"Ngốc quá. Sinh ra trước anh hay sinh ra sau anh thì vẫn là của anh mà thôi."

Jungkook đưa mắt nhìn xuống đôi môi căng mọng đang kề sát bên mặt mình, nổi ý thèm muốn khao khát. Jimin ngả người về đằng sau bật cười. Cậu ghì lấy gáy anh, gần như muốn chìm vào mê man nơi bờ môi nở rộ như đóa hoa anh đào thơm ngát.

"Yêu một người nhỏ tuổi trẻ con hơn mình, anh mệt mỏi lắm đúng không?"

Mái tóc Jimin bị gió thổi bay nhè nhẹ, nụ cười rạng rỡ dưới bầu trời sao lấp lánh. Anh đưa môi mình tới bên môi cậu, nói khe khẽ.

"Jungkook, anh có thừa thanh xuân để chơi với em tới cuối đời..."

Lời nói vừa dứt, đầu lưỡi cậu đã ùa vào khoang miệng anh đem theo sự nóng bỏng tới nghẹt thở. Từng cái vuốt ve thấm sâu vào da thịt, đốt cháy từng khoảng trống cãi vã của hai người. Anh ôm vịn lấy cổ cậu, kéo thân hình đó cúi xuống thật sâu, muốn cùng cậu chìm đắm trong nụ hôn tràn đầy dục vọng. Trái tim liền kề, không một kẽ hở, tràn ngập trong không khí là hương thơm ngọt ngào vương vấn trên chóp mũi ùa vào thân thể anh. Jimin nhắm mắt, hoàn toàn trao lại quyền chủ động cho cậu, để mặc cho đầu lưỡi của người nhỏ tuổi hơn khuấy đảo mãnh liệt từng xúc cảm sâu thẳm trong trái tim mình. Anh khao khát muốn cùng chàng trai này âu yếm vuốt ve. Sông cạn đá mòn, đất trời cũng nhập vào một thể...

Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng khép lại không một tiếng động. Hành lang sâu thẳm hút gió lồng lộng. Hơi lạnh xộc vào khiến toàn thân Jihyun run rẩy đáng sợ. Cậu tựa lưng vào cửa, bàn tay siết chặt lại nổi từng khớp xương trắng bệch. Cậu đã cố vờ như không có gì xảy ra. Cậu đã cố huyễn hoặc bản thân mình về mùi thơm của họ quyện vào với nhau ở mỗi một ngóc ngách trong căn nhà, về sự mờ ám khó hiểu trong từng ánh mắt nơi bàn ăn, hay những đụng chạm nho nhỏ mà họ gọi đó là "vô tình"... Cho tới khi sự thật đã phơi bày ngay trước mắt, không cách nào trốn tránh, không cách nào phủ nhận, giống như một bể sương mù mịt. Sợ hãi lo lắng tới tột cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net