🍃41🍃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đời này, sự gặp gỡ giữa người với người đều được tạo nên bởi mối nhân duyên. Là một khoảnh khắc vô tình bắt gặp trên đường hay là những khoảnh khắc trùng hợp tới khó tin đều bắt nguồn từ hai chữ "trời định".

Giống như lần đầu tiên nhìn thấy chàng trai đó từ cửa kính phòng mình, vẫn là vẻ tĩnh lặng, trầm mặc trưởng thành hơn so với bạn bè đồng trang lứa nhưng lại mang hình hài của một cậu nhóc, hoàn toàn giống như dòng suối trong veo lặng lẽ chảy giữa cuộc đời khiến nội tâm của bà Park xao động cũng khiến trực giác nhạy bén của bà tò mò cảnh giác.

"Tôi là Park Hee. Gọi cô Park được rồi."

Giọng bà ngấm một sự lãnh đạm lại nhu hoà. Tách trà trong tay toả ra mùi hương thơm ngát. Jungkook thận trọng quan sát người phụ nữ đối diện. Tuy đã tới tuổi tứ tuần nhưng những đường nét xinh đẹp tuổi trẻ vẫn còn hiện hữu, đôi mắt sắc sảo cùng nụ cười e lệ có thể khiến bất cứ ai không đủ quyền thế phải cúi đầu. Trên người bà có mùi vị thân quen nhưng cậu không biết tại sao lại có cảm giác như vậy, chỉ biết gật đầu lễ độ nói.

"Vâng, cô Park."

Bà hơi nhướn mày nhìn cậu, sau đó mím môi cười.

"Tôi thật sự cảm khái trước bức tranh của cậu. Đôi mắt trong bức tranh gây ấn tượng rất mạnh với tôi. Hẳn là nó không đơn thuần chỉ là lên ý tưởng và vẽ..."

Jungkook trầm ngâm, cụp mắt. Cậu dùng sự im lặng để giải đáp thắc mắc, hoàn toàn không có ý định trình bày một chút nào về "đứa con tinh thần" của mình cả. Bà Park nhoẻn môi cười, đặt tách trà xuống bàn.

"Rất ít người có tài năng thiên bẩm về hội hoạ, có những người dùng cả đời để đưa linh hồn vào bức tranh. Thế mà cậu lại có thể lĩnh hội được nó."

"Cháu hoàn toàn không nghĩ bản thân mình giỏi, cô Park."

"Phải. Cậu không giỏi."

Bà bật cười, ra hiệu cho trợ lý đem tới một bức tranh sơn dầu. Jungkook không hề nôn nóng, chỉ bình thản nhìn liếc qua bức tranh. Trong tranh là một chàng trai đang chải tóc cho cô gái. Trước gương phản chiếu khuôn mặt dịu dàng và hạnh phúc của hai người. Nhìn lướt qua, nó chỉ đơn thuần một bức tranh tình yêu, hoàn toàn không có điểm gì khác lạ khác. Jungkook cụp mắt, nhấp một ngụm trà. Bà Park quan sát nét mặt cậu, chỉ biết là chàng trai đối diện đã nhìn ra những điểm trọng yếu. Cậu ấy đang sắp xếp lại mọi thứ trong đầu mình và cho bà một đáp án hoàn hảo.

"Nói đi. Nói lên cảm nhận của cậu."

"Bức tranh này không dùng màu thông thường để vẽ."

Cậu im lặng vài giây sau đó ngập ngừng nói tiếp.

"Có lẽ là dùng máu người. Chủ nhân của bức tranh này chắc hẳn là một kẻ lập dị luôn thần tượng hoạ sĩ Rev Mayers. Nhưng khác với Rev dùng chính máu của mình để làm nên nghệ thuật còn hắn dùng máu người con gái hắn yêu để tạo nên tuyệt tác. Hắn khao khát được mọi người tôn vinh tình yêu của hắn, nhưng lại không giấu được sự tuyệt vọng tới điên cuồng khi người hắn yêu lại không đáp trả lại. Hắn dùng máu của cô ấy để vẽ nên mộng ước của đời mình."

Ánh nắng từ bên ngoài ban công chiếu vào khiến đôi mắt cậu dường như phát sáng, bình ổn, điềm đạm. Hàng lông mày đôi lúc hơi nhíu lại, dáng vẻ nghiêm túc cương nghị khiến bà Park có chút hứng thú, cong môi hỏi lại.

"Cậu lấy bằng chứng gì để phán đoán như vậy?"

Jungkook hơi giật mình, sau đó lúng túng vài giây, lắc lắc đầu nói.

"Không có bằng chứng, chỉ là trực giác thôi ạ."

"Đúng vậy đấy. Có thể cậu vẽ không giỏi bằng những người khác, kỹ thuật cũng không bằng được họ, nhưng cậu có một thứ gọi là "cảm quan nghệ thuật". Những thứ khác có thể học, nhưng trực giác thì không, đó là thiên phú."

Cậu hơi ngỡ ngàng nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Có rất nhiều người khen ngợi cậu nhưng chung quy lại chỉ là vẽ thật giỏi, tranh thật đẹp, điểm số thật cao. Có lẽ đây là lần đầu tiên có người thật sự cảm thụ được phần linh hồn cậu đặt ở mỗi tác phẩm của mình. Bà Park bỗng dưng hào hứng, ngón tay xinh đẹp gõ nhè nhẽ xuống mặt bàn.

"Cậu có bao giờ nghĩ tới việc sẽ đi du học tại những nước phát triển mạnh về nghệ thuật chưa?"

"Chưa ạ. À không... Thật sự thì cháu không có ý định sẽ đi."

Bà ngạc nhiên nhìn chàng trai đang ngại ngùng gãi đầu gãi tai kia, bỗng chốc nội tâm xao động tình mẫu tử.

"Tại sao lại không đi? Rõ ràng là tiềm năng lớn như thế... Không lẽ là do gia đình cấm cản?"

"Không phải vậy. Cháu... không có gia đình."

Nụ cười trên môi Jungkook tắt ngúm. Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề, chợt cậu thở dài một tiếng, cười nhẹ bằng âm mũi.

"Chỉ là có một số việc khiến cháu không đành lòng..."

Bà nhìn thật sâu vào đôi mắt trong veo không chút cố kỵ đang dâng trào hạnh phúc. Nội tâm đột ngột co rút kịch liệt, đáy lòng thu hẹp lại, ngay cả nụ cười trên môi cũng không còn dâng cao nữa. Chỉ cần lướt qua cũng hiểu, một số việc ấy không bao gồm một số việc theo cách hiểu thông thường. Hẳn là để ám chỉ một số việc liên quan tới người mình yêu. Trong thoáng chốc thanh âm của bà trở nên lãnh đạm.

"Jungkook, tôi muốn đầu tư vào cậu."

Jungkook ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, lập tức rơi vào đáy đôi mắt mang cảm giác quen thuộc tới tận cùng.

"Tôi muốn gửi cậu tới Florence. Nơi đó sẽ là một môi trường giúp cậu phát triển triệt để tài năng của bản thân hơn là ở đây."

Florence, Florence nổi tiếng của nước Ý xinh đẹp nhưng cũng không đủ khiến Jungkook dao động.

"Xin lỗi, nhưng thật sự cháu không có ý định sẽ rời khỏi nơi này."

Bà Park đặt tách trà xuống bàn, ôn hoà nói.

"Hãy suy nghĩ cho kỹ, con đường của cậu rất dài đừng vì cái lợi trước mắt mà bỏ qua cơ hội lớn. Tôi đang muốn giúp đỡ cậu."

"Không có lý do gì để cháu nhận sự giúp đỡ này cả."

Jungkook thấy cõi lòng dần dần chầm chậm bị bóp nát, chỉ thấy người phụ nữ ngồi đối diện cong khoé môi cười e lệ.

"Đừng quá suy nghĩ về vấn đề tình cảm. Tôi đầu tư vào cậu, đầu tư dài hạn, sau này cậu đem về lợi nhuận cho tôi, đó chính là làm ăn. Jungkook, cậu nghĩ thế nào về việc trở thành một hoạ sĩ trẻ nổi tiếng? Các cuộc triển lãm, các bản hợp đồng, đem tác phẩm của mình trưng bày tại những nơi danh giá, hay đơn giản chỉ là trở thành thương hiệu độc quyền của những tập đoàn lớn?"

Jungkook lặng lẽ ngồi trên ghế sofa. Phải, cậu không cãi lại được, cậu không đủ lí lẽ để phản bác lại trước một loạt những dự định mà bà Park đưa ra. Trước đây, cậu không quan tâm tới sự xa hoa giàu có, nhưng hiện tại, nó lại là thứ cậu ham muốn tới cực cùng, là thứ giúp cậu trở nên ngang hàng với anh.

"Cháu muốn suy nghĩ thêm một vài ngày."

Jungkook kiên định đáp lại, ít nhất là cậu muốn được thảo luận với Jimin về vấn đề này. Cậu không thể tự quyết định một sự lựa chọn lớn như vậy mà không có sự đồng ý của anh. Bà Park cười, ra hiệu cho trợ lý đưa cho cậu danh thiếp và hợp đồng.

"Hãy suy nghĩ thật kỹ rồi liên lạc với tôi. Một vài ngày hay một vài tháng đều không có vấn đề. Cậu biết đấy, cậu là một trong số những người hiếm hoi khiến tôi muốn đầu tư vào hội hoạ. Con trai và chồng tôi đều không có hứng thú với chúng."

Jungkook bật cười gật đầu. Cuộc trò chuyện chỉ thêm một hai câu rồi bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Cậu nhận thấy đây là cơ hội tốt để cáo lui liền đứng dậy chuẩn bị chào ra về. Bất chợt, thanh âm ấm áp quen thuộc cùng tiếng mở cửa vang lên.

"Mommy, con đói rồi. Tiện thể về việc mẹ muốn thay đổi hình ảnh thương hiệu của chuỗi khách sạn chúng ta, nghe nói anh trai đã có đối tượng muốn đề cử..."

Jihyun đang nói chợt im bặt. Cậu ngẩn người đứng ở cửa ra vào nhìn thân hình cao lớn kia cũng đang ngỡ ngàng nhìn mình, bất giác nỗi sợ hãi xâm lấn, ăn mòn lý trí của cậu. Thân thể muốn ngăn lại người đi đằng sau mình nhưng đại não tựa hồ bị chấn động, hoàn toàn tê liệt, tới khi nhận ra, mọi thứ đã trôi tuột qua khỏi tầm tay, vượt qua khả năng kiểm soát. Thanh âm ngọt ngào dịu dàng vang lên, thân hình mảnh khảnh đi tới, nụ cười rực rỡ như ánh dương chợt tắt phụt, giống như pháo hoa ngày tết, loé sáng trong tích tắc rồi lụi tàn.

"Mẹ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net