🍃42🍃🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống như sét đánh giữa trời quang. Khoảnh khắc anh xuất hiện, tựa hồ bầu trời trên đỉnh đầu Jungkook nứt ra một đường rồi vỡ tan tác, nhìn thấy nụ cười của anh trùng xuống rồi biến mất, nhìn thấy đáy mắt anh hoảng loạn rối bời muốn bỏ chạy, bờ vai rung lên nhè nhẹ, khiến cậu muốn dang tay ôm vào lòng. Thế nhưng, tất cả những tâm tình đó của anh rất nhanh rất nhanh đã biến mất. Khoé môi quyến rũ lại cong lên, đôi mắt màu nâu trà thoáng qua vài tia sáng u ám rồi mất hút như bị đêm đen nuốt trọn khiến cậu không có cách nào nắm bắt được. Anh đi tới gần, mỗi một bước chân lại kéo theo sự căng thẳng trong lòng cậu. Sự bình thản trên người anh, sự lãnh đạm trên gương mặt anh đẩy cậu vào vực sâu chơi vơi không thấy đáy. Cậu ghét nhất cũng sợ hãi nhất chính là khi anh chỉ cần một giây đã biến thành vẻ xa cách lạnh lùng khiến cậu không cách nào chạm tới.

"Mẹ... Nghe trợ lý nói mẹ đang bàn chuyện làm ăn."

Bà Park im lặng quan sát con trai. Trái tim tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hàng trăm câu hỏi bật ra khỏi đại não khiến lòng bà nhộn nhạo không yên ả. Tại sao? Tại sao con trai bà lại vờ như không quen biết Jungkook?

"Đúng vậy. Cậu ấy rất có tiềm năng."

Thoáng vài giây, bà vội vã trả lời, đưa mắt về phía Jungkook, người đang vô thức nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đã tự đan chặt lấy nhau của mình. Jimin gật đầu cười. Bàn tay mềm mại đưa ra không trung, khoé môi kiềm lại sự run rẩy nhè nhẹ, dịu dàng nói.

"Tôi là... Park Jimin."

Jungkook ngẩng đầu. Nụ cười xa cách cùng từng đốt ngón tay xinh đẹp rơi vào tròng mắt cậu. Trong tích tắc, cậu luống cuồng chà xát lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi vào quần, vươn ra nắm lấy tay anh. Trái tim như bị ai đánh một nhát, rơi xuống đáy cõi lòng đau đớn như trăm ngàn con kiến bò qua.

"Em... Em là Jeon Jungkook."

Cái bắt tay buông ra trong khoảnh khắc chạm nhau ngắn ngủi. Chào hỏi như thể họ là người xa lạ, chào hỏi như thể giữa họ không có bất cứ sự liên kết ràng buộc nào, như thể cái ôm hôn vội vã sáng nay chỉ là một giấc mộng vội thoáng qua. Tất cả đều quay trở lại vạch xuất phát, quay về ngày đầu tiên gặp nhau tại bờ biển năm đó, anh là khách du lịch tới từ thành phố xa hoa còn cậu chỉ là đứa trẻ không cha mẹ ngây ngốc lớn lên tại vùng biển quê chất phác. Cậu đau lòng, đau tới ngây dại.

Cậu rốt cuộc cũng hiểu tại sao lại cảm giác người phụ nữ đối diện mình quen thuộc. Bởi vì khí chất trên người bà giống hệt với anh, là loại cảm giác khiến người ta khuất phục, khiến người ta sợ hãi.

"Mẹ, cũng muộn rồi chúng ta đi ăn thôi."

Tiếng của Jihyun phá tan bầu không khí có chút kì dị. Cậu ríu rít chạy tới, mặc kệ là ở công ty cũng ôm vịn lấy tay bà làm nũng, cố gắng giúp giải thoát tình huống này. Jimin cười, bình thản nhìn Jungkook, lịch thiệp nói.

"Cậu đi ăn cùng chúng tôi chứ?"

"Cậu" và "chúng tôi", mãi mãi là như thế. Jungkook thấy trái tim bị bóp đau tới ngạt thở, đau tới mức hốc mắt đỏ rực tựa hồ như muốn rơi nước mắt. Cậu luống cuống xua tay.

"À... Không, không đâu. Em có hẹn rồi. Cô Park, cháu xin phép."

Jungkook cúi gập người, cố gắng che đi biểu cảm hỗn loạn của mình, sau đó vội vã xoay người rời đi. Bà Park không nhìn theo hướng Jungkook, chỉ bình thản quan sát nét mặt con trai, nhưng hoàn toàn không thu lại một chút tâm tình xao động nào cả. Điều đó lại càng khiến sống lưng bà lạnh buốt, cố quăng đi những suy nghĩ kì quái trong lòng.

Chỉ là bà không thể nào biết được, đằng sau khuôn mặt lãnh đạm ấy là cả một toà thành đang dần sụp đổ. Mỗi một tích tắc thân ảnh đó biến mất là một góc tường trong lòng anh lụi tàn. Anh muốn đi theo cậu, muốn chạy tới siết lấy đôi bàn tay trống trải bởi vì căng thẳng mà ướt đẫm mồ hôi, muốn rót vào tai cậu những lời cưng nựng vỗ về, xua đi nỗi đau gặm nhấm lấy xương tuỷ cậu, bào mòn đi linh hồn đang run rẩy chỉ chờ đợi để được anh ôm vào lòng. Anh hiểu, hiểu tới tận cùng nỗi đau đớn và hoảng loạn trong đôi mắt thanh thuần trong veo ấy. Sự mất mát không cách nào nói ra được thành lời.

Tối muộn ngày hôm đó, Jimin mới về nhà. Anh vừa mở cửa đã nhìn thấy Jungkook thất thần ngồi trên ghế sofa, trên người vẫn là bộ vest chưa thay, bộ dáng uể oải nhưng nghe thấy tiếng mở cửa đã liền đứng bật dậy chạy tới. Như thể cậu đang khắc khoải mong chờ, vòng tay vô thức dang rộng định ôm anh nhưng lại khựng lại, không dám đi tới tiếp nữa. Jimin cắn môi, khoé mắt đỏ ửng, vứt caravat cùng kính xuống đất, nhào tới ôm vịn lấy cổ cậu, dùng sức mà hôn. Anh muốn đem cả trái tim mình mà quăng vào lòng cậu.

Jungkook thấy thân thể mình run lên lẩy bẩy. Đôi môi bị anh cắn rồi mút, đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng bạc hà thơm ngát của anh, phiêu du theo sự mềm mại nơi đầu lưỡi, cuốn lấy nhau. Cậu không nhớ rõ bản thân đã đắm chìm vào sự chơi vơi hoảng sợ cả chiều hôm nay như thế nào. Cậu chỉ biết khoảnh khắc môi anh đưa tới, bản thân như thoát khỏi vực sâu không thấy đáy, vội vàng ôm siết lấy thân hình mảnh khảnh quen thuộc. Khoé mắt bất ngờ trào ra từng giọt lệ nóng bỏng. Jimin, Jimin của cậu về rồi. Anh đi đâu mà bây giờ mới quay trở về...

Jungkook điên cuồng gắt gao siết chặt cơ thể Jimin vào lòng mình. Bàn tay luồn qua tóc anh hơi nắm lại, ép anh ngửa mặt, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt như vũ bão. Môi lưỡi dán chặt lấy nhau, khuấy đảo từng ngóc ngách, hút lấy sinh khí của đối phương. Tay bám vịn trên cổ cậu mỏi rã rời, Jimin đang muốn dứt khỏi nụ hôn triền miên nhưng ngay lập tức cảm giác thân thể nhẹ bẫng. Jungkook nâng mông, ôm anh lên, để anh ở vị trí cao hơn mình. Cả một loạt hành động di chuyển vị trí cũng không rời đôi môi mềm một chút xíu nho nhỏ.

Hôn tới mê man, hôn tới chân anh muốn mềm nhũn, trời đất quay cuồng, đầu lưỡi cũng muốn tê liệt. Áo sơ mi bị tháo tung ra, quần âu bị bàn tay to lớn hung hăng lột xuống. Da thịt ửng hồng, dục vọng rất nhanh đã bị vài động chạm nhỏ của cậu làm căng cứng. Jimin bám trên vai Jungkook. Lưng bị đè trên tường ngay cửa ra vào, môi bị ngậm lấy muốn hét lên cũng không cách nào hét được. Chỉ thấy thân thể cậu nóng rẫy, nhanh chóng vội vã muốn được đâm sâu vào cơ thể anh.

Dục vọng của cậu cọ lên mông anh, không còn những màn dạo đầu dịu dàng, chậm rãi khuếch trương, cứ như vậy mà tiến nhập. Jimin thấy dưới thân như bị xé ra làm đôi, đau tới bật khóc nức nở. Móng tay ghim sâu vào da thịt cậu, tựa hồ muốn cậu cũng cảm nhận được nỗi đau đớn của anh. Jungkook không để ý tới những vết cấu xé của Jimin trên người mình, ôm lấy vòng eo bé nhỏ cùng những múi cơ trắng mềm, ghim chặt nửa thân trên của anh cố định lên tường, bên dưới thì điên cuồng thúc vào, khiến anh không thể chạy trốn, chỉ có thể đón nhận. Đôi chân thon dài thoáng chốc đã run rẩy không cách nào chạm đất được nữa, bị nhấc lên siết ngang eo cậu, mượn lực của vòng tay rắn chắc cùng nơi kết hợp hoan ái giữa hai người mà chống cự.

Đau đớn đi qua, khoái cảm nhục dục ào ạt xô tới, giống như từng đợt sóng mạnh bạo đánh xuống, khiến đầu óc anh choáng váng. Cơ thể tựa hồ phiêu dạt giữa bao la muôn trùng sóng biển. Mùi mồ hôi kết hợp hương thơm thuần khiết nam tính trên người cậu khiến anh như trúng phải độc dược, mê man say đắm, chỉ biết gục đầu trên bờ vai cường tráng, điên cuồng ôm hôn. Bên dưới không ngừng co bóp khiến Jungkook thở hổn hển. Thanh âm trầm thấp vang bên tai anh, kích động từng mạch máu. Trái tim muốn nhảy lên khỏi cổ họng, Jimin siết chặt lấy bắp tay rắn chắc, khoé môi run rẩy bật ra thành từng rên kiều mị, mông không ngừng lắc lư. Anh luồn tay qua tóc cậu, cắn lên vành tai mẫn cảm, rồi nhìn thật sâu vào tròng mắt đen u ám lấp lánh nước. Anh muốn nắm bắt hình bóng mình trong mắt cậu, và cũng muốn cậu có thể nhìn thấy được hình bóng mình trong mắt anh.

Thế nhưng Jimin không hề biết, chỉ vì một ánh nhìn ấy đã khiến Jungkook phóng thích ra dục vọng điên cuồng trong người mình. Khoảnh khắc con ngươi màu nâu trà mê man dâm tàn ý loạn chứa đựng sóng tình chứa đựng cả cậu nhìn thật sâu, Jungkook hoàn toàn muốn phát tiết, mạnh bạo đâm chọc vào trong anh, cọ sát qua nơi mẫn cảm nhất khiến anh chỉ có thể nhắm chặt mắt, há miệng rên rỉ thở dốc. Một cuộc làm tình nguyên thuỷ nhất. Thân thể không ngừng va đập vào nhau, ngay tại cửa ra vào mặc sức la hét cào xé, không có tiếng nói chuyện, chỉ dùng thanh âm bản năng mà đáp lại đối phương, cùng nhau chìm vào sự chiếm hữu tới dâm loạn. Jungkook không muốn rút ra. Cậu chỉ muốn ở bên trong anh, để anh chứa lấy dục vọng của mình, cũng chứa lấy cả cuộc đời cậu. Cậu muốn đâm thật sâu, thật sâu, như thể muốn đâm tới tận cả trái tim anh, nơi mà cậu khao khát nhất.

Jungkook chỉ biết dùng cách thức này để đôi môi mềm mại ấy bật thốt kêu gào gọi tên cậu, để đôi mắt nâu trong trẻo chỉ chứa đựng một mình bóng hình cậu, để tâm trí anh chỉ có thể treo trên người cậu mà thôi. Không còn cách nào khác để đóng dấu anh làm người của mình, không có cách nào khác để nắm bắt lấy anh, khiến anh rơi nước mắt, cũng lại khiến khoé môi anh run rẩy vì khoái cảm.

Jungkook ôm siết lấy cơ thể đã mềm nhũn, vùi đầu vào hõm cổ thơm ngát, cắn mút lên chấm nốt ruồi nơi xương quai xanh quyến rũ. Bản thân không cách nào quay đầu lại được nữa. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong đời, cậu yêu tới quên mình, yêu tới mức vứt bỏ cả lòng tự trọng, ngay cả một nửa trái tim cũng không thể giữ lấy, cứ như vậy mà trao tất cả cho anh. Cậu biết anh cũng yêu mình tới mức hết lần này đến lần khác vượt qua giới hạn của bản thân. Bất cứ cái gì cậu muốn, anh đều đáp ứng cả. Nhưng cậu không hiểu tại sao cứ luôn ở trong tình thế bất an, tưởng như chỉ cần hơi nơi lỏng tay một chút, anh sẽ không ngần ngại mà quay lưng biến mất. Sợ hãi tới tận cùng.

————
Không biết Jungkook ngoài đời có yêu Jimin như trong fic của tui không :)))) yêu tới mức không thể cảm nhận được sự an toàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net