🍃43🍃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn chùm từ trần nhà toả xuống sắc vàng ấm áp. Hương thơm từ lư hương dịu nhẹ lan khắp phòng khiến đầu óc dần trở nên thanh tịnh. Jungkook nửa nằm nửa ngồi bên cạnh, vuốt ve mái tóc mềm của Jimin. Anh uể oải nhắm nghiền mắt như chú mèo nhỏ cuộn trong chăn. Không gian tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều, cậu luồn tay qua tóc anh, bỗng nhiên nói thật khẽ.

"Anh đã hoảng sợ sao? Chính vì thế nên mới giả vờ như không quen biết em."

Jimin nhíu mày, dần dần mở mắt. Anh ngồi dậy, trên người chỉ khoác chiếc áo choàng tắm. Những ấn ký đỏ rực chạy dọc từ cần cổ xuống xương quai xanh rồi mất hút sau vạt áo. Với lấy bao thuốc trên kệ, vừa định châm lửa thì ngưng lại, chỉ thấy cậu nhìn mình chăm chú. Mặc dù Jungkook đã quen với việc mỗi khi bị stress anh sẽ hút thuốc, buồn vu vơ thì sẽ uống rượu, nhưng chợt nghĩ tới một lát nữa có thể cùng cậu hôn nhau, anh lại không muốn cậu cảm nhận được mùi thuốc lá vương trên môi mình đành đem nó ném đi. Giọng Jimin đã khàn đặc sau trận cuồng hoan kịch liệt, nói khe khẽ.

"Không phải... Anh vốn đã định giới thiệu em với mẹ mình. Nhưng không thể ngờ được lại bất ngờ gặp em ở đó. Mọi thứ không đi theo đúng kế hoạch khiến anh không biết phải phản ứng ra sao."

"Giới thiệu em với mẹ anh? Là có ý gì?"

Jungkook không muốn giữa hai người có khoảng cách, đành ngồi sát lại cạnh anh, vòng tay ôm ôm. Jimin hơi cười, mặc kệ cho cậu tì cằm lên vai mình làm nũng.

"Muốn đề cử em. Muốn em trở thành một trong những chuyên gia cố vấn xây dựng hình ảnh thương hiệu cho chuỗi khách sạn của gia đình anh."

Jimin vui vẻ nói tiếp.

"Anh muốn bàn bạc với mẹ trước rồi mới nói với em. Nhưng không ngờ, em lại gặp được bà ấy. Tại sao em không kể cho anh về buổi triển lãm này?"

Bầu không khí hơi tĩnh lặng. Jimin đang nói liền dừng lại, xoay đầu nhìn cậu chớp mắt, chỉ thấy vẻ mặt cậu hơi u ám trầm mặc. Jungkook dụi mắt, hơi bật cười.

"Sao lại có ý định đề cử em? Em cũng không giỏi giang tới mức đó. Hơn nữa sao anh lại chắc chắn rằng em sẽ nhận lời?"

"Jungkook, anh chỉ là muốn giúp đỡ em."

Jimin siết lấy bàn tay cậu, đầy kiên định. Giọng nói của anh mềm mại ngọt ngào nhưng chợt từ tận sâu thẳm đáy lòng cậu bộc phát sự tuyệt vọng thê thảm khôn cùng.

"Mẹ anh cũng nói muốn giúp đỡ em. Mẹ anh muốn đầu tư vào em, còn muốn gửi em tới Florence học hỏi."

"Em có muốn đi không? Đó sẽ là một cơ hội tốt."

Jungkook nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, ngược mắt nhìn anh.

"Em không đi."

Jimin thoáng giật mình, đáy lòng như bị thanh âm lãnh đạm của cậu đánh xuống. Anh hơi nhíu mày, chưa kịp lên tiếng, đã bị từng câu từng chữ của cậu đè lại.

"Bởi vì đó là mẹ anh, bởi vì đó là anh thế nên sự nâng đỡ đó em không muốn nhận."

"Jeon Jungkook!"

Anh thấy đầu đau nhức. Trái tim hết bị nắm vào rồi lại nhả ra, chỉ muốn đi khỏi nơi này. Anh biết chỉ cần một giây nữa thôi, hai người sẽ lập tức cãi nhau tới bật khóc.

"Đừng nói gì thêm nữa. Anh sẽ đợi em bình tĩnh lại."

Sự bình thản lãnh đạm của Jimin khiến Jungkook như muốn phát điên lên.

"Tại sao em lúc nào cũng nằm trong tầm kiểm soát của anh, nằm trong sự nâng đỡ của anh, mãi mãi không thể ngang hàng. Ngay cả trái tim của anh, anh đặt em ở vị trí nào em cũng chỉ có thể ở nơi đó. Tham lam muốn hơn cũng không được."

Bả vai Jimin hơi run lên. Trong lòng anh, sóng biển gào thét cuộn trào nhưng ngoài mặt lại không có biểu cảm gì rõ ràng. Bầu không khí im lặng chảy giữa hai người, nghẹn lại. Sự im lặng của anh như muốn thử thách nhẫn nại trong lòng cậu, khiến cậu hoảng loạn. Bàn tay siết lại góc chăn, có chút đờ đẫn.

"Anh... chỉ muốn người anh yêu có một cuộc sống tốt đẹp."

Giọng nói của anh rất nhỏ cũng rất khàn, cào cào nhè nhẹ vào lòng cậu khiến trái tim xuất hiện những vết xước nhỏ dài cũng rất xót xa. Jimin kéo lại áo choàng tắm, cầm lấy bao thuốc, không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người bỏ đi. Anh rất muốn nói hết những lời trong lòng. Anh muốn cậu ấy bước trên con đường hoa, muốn cậu ấy ăn ngon mặc đẹp, không phải suy nghĩ lo lắng về bất cứ điều gì. Anh lo sợ cậu ấy không đủ trưởng thành mà bước ra thế giới đáng sợ này, sợ người anh hết lòng trân trọng lại bị những người ngoài xã hội kia dày vò tổn thương, thế nên mới muốn dùng vòng tay mình mà bao bọc, muốn chính tay mình trải thảm hoa. Nhưng cậu lại không cần, không cần sự giúp đỡ của anh, cũng theo bản năng mà giãy giụa ra khỏi tình yêu của anh.

Jimin đi rồi, bóng đêm lập tức bao trùm cả căn phòng thấm đẫm hương thơm dịu dàng, Jungkook chỉ thấy khó thở. Trái tim như bị lôi ra khỏi lồng ngực, treo lửng lơ trên tấm bài vị giữa sa mạc hoang tàn. Có phải cậu sai rồi không? Có phải cậu đã vô tình chạm tới cực hạn của anh? Đáng nhẽ ra, cậu nên nhận lấy mới phải. Anh vứt cho cậu cái gì cậu cũng nên vui vẻ mà đón nhận. Đã nói rằng dù có phải trở thành cún con ngày ngày vẫy đuôi chạy theo anh cũng không thể để anh xoay lưng bỏ đi thêm một lần nào nữa, vậy mà tại sao vẫn bộc phát sự tự ái không chín chắn này.

Jungkook vắt tay qua trán cố ngăn lại dòng lệ trực trào, thế giới dốc nghiêng. Giá như cậu đủ trưởng thành để gánh vác, giá như cậu lớn hơn anh, giá như cậu đủ năng lực để địa vị giữa hai người ngang hàng. Giá như anh đừng ám ảnh cậu tới mức chỉ cần một cái xoay người đã hoá thành hai thế giới.

***

Ánh nắng chan hoà chiếu xuống sân nhà lát gạch trắng tinh. Gió thổi lướt qua khu vườn xì xào cây cối. Bà Park mặc chiếc váy đen trắng, mái tóc được vấn cao đứng trên bậc thềm nở nụ cười nhìn Taehyung đi vào, mang theo một lồng chim bồ câu trắng. Tiếng chim ríu rít hót vang vọng.

"Con trai, dạo này bận rộn lắm sao? Lâu lắm không thấy con tới chơi."

Taehyung đưa lồng chim cho người giúp việc, bước lên bậc thềm, ôm lấy bà.

"Mẹ, mẹ con nói mang chim bồ câu tới cho mẹ phóng sinh."

Bà Park bật cười vui vẻ, kéo tay anh vào nhà. Hơi nóng từ tách trà phả lên không trung thơm ngát. Taehyung ngồi trên ghế sofa, chống cằm nói.

"Muốn làm con trai của mẹ quá. Mẹ con không dịu dàng như mẹ chút nào."

Bà Park dường như đã quen với giọng nịnh nọt của chàng trai trước mặt mình, chỉ nở nụ cười nhẹ giọng mắng.

"Con không là con trai mẹ thì ai là con trai mẹ. Ngốc quá. Mà... sao không về với Jimin. Thằng nhóc đó dạo này cứ mất hút khiến mẹ hơi lo lắng."

Taehyung nhấp một ngụm trà, hiếm khi bộc lộ bản tính con nít, lắc lư nói.

"Jimin dạo này có chút bận rộn, con cũng bị ném qua một bên rồi."

"Vậy à? Nó có người yêu mới sao? Mẹ cũng đã quên rằng hai đứa không còn chung nhà."

Bà vu vơ nói không ngờ Taehyung lại thoáng im lặng vài giây, sau đó mới cong môi cười.

"Chắc là vậy ạ. Thật sự dạo này con rất ít gặp cậu ấy."

"Ừm. Hai đứa phải gặp nhau thường xuyên vào. Đừng lạnh lùng như vậy."

Bà Park lãnh đạm gật đầu. Đáy mắt xào xạc từng đợt gió phảng phất lướt qua. Hàng lông mày hơi nhướn lên, vô thanh vô thức hỏi.

"Vậy... Taehyung à, bạn cùng nhà hiện tại với Jimin tên gì?"

Ly trà trong tay anh hơi run. Nước trà xao động bắn vào tay khiến Taehyung vội đặt xuống, da thịt bị nước nóng dội vào ran rát. Bà Park vội thúc giục người làm lấy khăn lạnh, chườm lên chỗ bị bỏng. Anh vẫn im lặng, đưa mắt quan sát nét mặt bà, ngoại trừ sự điềm tĩnh dịu dàng hoàn toàn không nhìn ra bất cứ sự nghi hoặc nào khác. Taehyung trầm ngâm, một lát sau mới khe khẽ lên tiếng.

"Cậu ấy tên là Jungkook, thưa mẹ."

"Vậy sao? Cái tên Jungkook dạo này thật phổ biến."

Bà đặt ly trà lên môi. Thanh âm có chút quỷ dị khiến sống lưng Taehyung cứng ngắc, ngước mắt nhìn.

"Là sao ạ?"

Thanh âm cười ngọt ngào nhưng lại mang hàn ý. Bà tựa lưng vào ghế sofa nhìn thật sâu vào đáy mắt anh.

"Hôm qua mẹ cũng gặp một người tên Jungkook, cậu ấy vẽ rất đẹp..."

————
Cố gắng sống như một chú ong chăm chỉ :))
Mọi người hãy nghe lời mình, sau này dù có yêu ai cũng đừng đặt bản thân ở vị thế mặc cảm vì chênh lệch tuổi tác, chênh lệch địa vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net