🍃45🍃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con đường dưới bóng đêm trở nên mù mịt u ám. Tài xế mở cửa chạy xuống xe gọi lên thành từng tiếng hốt hoảng

"Phu nhân...Bà hãy lên xe đi ạ."

"Anh về trước đi. Tôi muốn yên tĩnh một lát."

Tài xế khựng người, nhìn theo bóng lưng bà dần mất hút. Bà Park không ngoảnh đầu lại, chỉ lững thững đi men theo nơi ánh sáng chiếu tới. Giày cao gót gõ lên mặt đường thành từng tiếng vang lạnh lẽo. Gót chân dần nhức mỏi nhưng bà lại không cảm nhận được chút đau đớn nào cả, tựa như nỗi đau ở trong tim đã lấn át đi mọi xúc cảm. Đại não cứ chậm rãi tua lại từng mảnh ký ức vụn vỡ lắp ghép rồi chắp vá lên nhau. Cuối cùng là nụ cười đến tuyệt vọng của cậu trai ấy với ánh mắt mờ sương.

"Không còn cách nào khác cả, cháu muốn ở bên anh ấy, chết cũng chôn cùng"

Bà thấy sống lưng lạnh buốt. Bước chân dần chậm lại rồi dừng hẳn, chợt nhận ra bản thân đang đứng chênh vênh trên cây cầu cũ vắt ngang qua con sông thơ mộng. Bà nhìn xuống mặt nước tĩnh lặng, khẽ cười, rút cây trâm cài bằng bạc. Mái tóc mềm rơi xuống theo gió vương vấn trên bả vai. Điện thoại vang lên tiếng tít dài đằng đẵng cuối cùng đầu dây bên kia cũng bắt máy.

"Mẹ..."

Thanh âm ấm áp lại ngọt ngào của Jimin vang lên như giáng xuống cõi lòng bà từng nhát dao đau như khoét từng mảnh thịt.

"Con trai, mẹ đã nuôi dạy con có chỗ nào không tốt?"

"Mẹ đang nói gì vậy?"

"Có phải là mẹ đã quá lơi là với con hay là mẹ đã để con bay quá xa vòng tay của mẹ rồi?"

Anh bỗng không biết phải nói gì nữa, chỉ có hơi thở đều đều vang lên. Trong không gian tĩnh lặng kỳ dị đó, bà Park thấy da đầu căng ra, hốc mắt ươn ướt. Dù bà có là người phụ nữ thành đạt cao quý, sống trong toà lâu đài sang trọng cùng sự kính nể của mọi người, thì cuối cùng gạt bỏ đi lớp hào nhoáng, bà cũng chỉ là một người mẹ, ngã quỵ và yếu lòng với những đứa con của mình.

"Jimin. Hãy nói cho mẹ biết những điều đó không phải sự thật. Mẹ sẽ không chịu đựng được đâu. Con trai..."

"Mẹ ơi... Con yêu cậu ấy."

"Con..."

Bà Park cố gắng kiên trì mở to mắt nhưng cuối cùng cũng nhắm chặt lại, phút chốc tràn dâng lệ ướt nhoà. Bà cắn chặt răng.

"Con đã bắt đầu từ bao giờ? Có phải Haneul huỷ hôn cũng là vì điều này không?"

"Đúng ạ."

"Park Jimin!!!! Sao con có thể hành xử như thế? Con không còn phân biệt được đúng sai phải trái nữa rồi đúng không? Một việc nghiêm trọng như vậy, con coi các bậc trưởng bối là trò đùa hay sao?"

Jimin im lặng trọn mười giây sau đó nói thật khẽ, điềm tĩnh lại dịu dàng như thể làn nước quấn lấy bà.

"Con vẫn là con, không hề thay đổi. Có rất nhiều thứ đã diễn ra. Con chối bỏ, chạy trốn rồi đối mặt. Không hẳn là con yêu người cùng giới mẹ à, chỉ đơn giản là con yêu cậu ấy."

Bà cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà bật lên thành từng tiếng nấc nhẹ.

"Không đâu con trai. Sẽ không một ai chấp nhận được tình yêu đó kể cả là con và cậu ấy có địa vị trong xã hội. Mọi người sẽ dị nghị về con trai mẹ, về gia đình mình, tương lai của con sẽ ra sao? Mẹ không muốn nghĩ tới nữa."

"Con không cần mọi người chấp nhận. Con chỉ muốn hỏi rằng, mẹ có chối bỏ con không?"

Nước mắt vẫn cứ lăn dài tuyệt vọng và ủ rũ, thoáng chốc có cảm giác bản thân già đi chục tuổi. Ánh mắt bà như dại đi, toàn thân tản mát ra hơi lạnh tới thấu xương.

"Con đang đe doạ mẹ sao? Khi mà người phản bội mọi kỳ vọng của mẹ, quay lưng với gia đình là con? Mẹ cho con thời gian một ngày để quay trở về nhà nếu con không muốn cậu bạn trai nhỏ của con phải hứng chịu mọi sự vô lý từ người mẹ này!"

Ngón tay cầm điện thoại của Jimin hơi run lên, trái tim cũng như trở nên bất động. Đầu dây bên kia chỉ còn vang lên những tiếng tít dài trong vô vọng. Đầu óc rối loạn, anh lao ra khỏi nhà, hốc mắt đỏ rực, bước chân hỗn độn cuống quýt. Cũng không biết sẽ làm gì cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Ngọn đèn đường cô quạnh sáng mãi rồi sáng mãi. Hình bóng to lớn dần xuất hiện nơi cuối con đường mù mịt. Trái tim đang căng thẳng cũng vội chùng xuống, anh biết đó là Jungkook. Gắng hết sức mới dằn được tiếng lòng gào thét, chỉ biết dùng hết sức lực mà chạy ùa tới, dang rộng tay vào ôm vịn lấy cổ cậu, khóc nức nở. Hương thơm dịu dàng như muốn khảm vào lòng cậu muôn nỗi nhớ thương. Jungkook vùi anh vào lồng ngực rộng lớn, khàn giọng vỗ về.

"Em ở đây, Jimin..."

Mái tóc mềm mại rơi qua kẽ tay cậu. Từng giọt nước mắt lăn dài thấm ướt mảnh áo nơi trái tim. Sự dịu dàng dựa dẫm của anh khiến cậu đau tới tan nát tim gan. Nâng khuôn mặt đã đẫm từng giọt nước ủy khuất, cậu cúi đầu, ôn nhu rải rác từng nụ hôn, tựa như muốn hôn hết mọi đau khổ trong lòng anh.

Người con trai này cho cậu ánh sáng, dắt cậu đi qua bóng đêm, trao cho cậu hơi ấm. Cho dù nỗi sợ hãi vẫn còn hiện hữu bủa vây nhưng chỉ cần anh gọi tên. Cậu sẽ đi đến bất cứ nơi đâu.

***

Trong căn phòng lạnh lẽo, tĩnh lặng tới kỳ dị. Bà Park mệt mỏi ngồi trên tràng kỷ, nhìn khuôn mặt không có lấy một nụ cười của Jihyun, chỉ lãnh đạm cong khoé môi cười.

"Con còn có lời gì muốn nói với mẹ nữa sao con trai... sau ngần ấy lừa dối?"

"Con sẽ trở thành người mẹ mong muốn."

Jihyun đứng thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào bà. Sự bỡn cợt nũng nịu của cậu con trai út hoàn toàn biến mất thay vào đó là sự đĩnh đạc cương nghị khiến người làm mẹ như bà không khỏi sững sờ lại có chút nao núng.

"Con sẽ học hành nghiêm túc, sẽ quản lý công ty, sẽ cưới vợ sinh con. Những trách nhiệm mà anh con đang phải gánh vác có thể nào đặt lên vai con được không thưa mẹ?"

"Jihyun!!!"

"Tất thảy mọi thứ có thể làm, con sẽ trở thành hy vọng của mẹ. Thế nên, đánh đổi lấy tự do của con để trả lại cho Jimin hyung một cuộc sống mà anh ấy mong muốn, được không?"

Cậu mím môi. Bàn tay siết lại nổi từng khớp xương trắng bệch, nhớ lại bóng lưng cô đơn của anh ngồi trên quầy rượu, dù chỉ nghĩ tới lồng ngực cũng đã đau. Cậu biết, nếu như bỏ đi tình yêu này, anh trai của cậu sẽ không còn gì nữa cả. Một chút cũng không còn! Bà Park hít một hơi thật sâu, day mạnh đầu lông mày.

"Mẹ mệt rồi. Con ra ngoài đi."

"Mẹ..."

"Park Jihyun, mẹ rất sợ."

Thanh âm của bà vô cùng yếu ớt. Trong ký ức của cậu, mẹ luôn là người phụ nữ lạnh lùng lại cứng rắn. Bất cứ chuyện gì xảy tới, bà cũng điềm tĩnh mà đối mặt, tựa hồ như một tay xoay chuyển cả thế giới. Vậy mà giờ đây, bà ngồi đối diện cậu với khuôn mặt mệt mỏi, ánh mắt mông lung rệu rã mất hết vẻ tinh anh vốn có.

"Mẹ sợ sẽ đánh mất con trai của mình."

Căn phòng chìm sâu vào im lặng chỉ còn lại từng giọt nước mắt lăn dài cùng tiếng nấc khe khẽ tựa như lòng người cũng đang dần chìm sâu vào vực thẳm.

——————
Mình không phải đứa có thể tìm ra giải pháp cho bản thân nếu ở trong hoàn cảnh này đâu TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net