🍃51🍃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ... Jungkook không có bất kỳ ký ức nào với từ đó cả. Hồi còn nhỏ, cậu nhìn thấy bức hình của ba mẹ trong xấp ảnh cũ của bà. Sau đó vì vài lần dọn nhà, tấm ảnh đó cũng thất lạc mất. Đã từ rất lâu rồi, cậu không còn mong ước xa vời rằng một ngày nào đó, bà ấy sẽ quay lại tìm mình. Cuộc đời cậu vốn dĩ đã như vậy, có hay không cũng không sao cả. Thế nhưng...

Không gian yên tĩnh, ánh nắng chiếu qua cửa kính đọng trên mép bàn cùng giấy tờ bị gió thổi vang vài tiếng sột soạt. Bà nở nụ cười, trang nhã đừng ở phía ngược sáng. Nụ cười ấm áp chiếu rọi vào tim cậu.

"Làm con trai của cô đi."

Cổ họng bỗng ứ nghẹn. Hơi nước thoáng chốc phủ mờ tròng mắt khiến cậu cúi đầu, ngăn dòng lệ trực trào. Jungkook không biết bản thân cảm động vì điều gì. Là vốn dĩ ngay từ sâu thẳm nơi trái tim cậu đã khao khát tình mẫu tử hay là người đứng trước mặt là mẹ anh, cuối cùng cũng đã chấp nhận cậu.

Bà bước vài bước tới gần Jungkook, ngồi xuống chiếc ghế bằng gỗ mây. Cậu không nói gì cả chỉ ngước mắt nhìn bà. Đồng tử ấm áp lại trong vắt như đá quý ngâm dưới dòng suối. Chính dáng vẻ như vậy ngay tại lần đầu tiên gặp gỡ khiến lòng bà trỗi dậy tình mẫu tử, muốn nâng đỡ cậu ấy. Ánh nắng chảy trên vóc dáng cao lớn, bao bọc cậu trong vầng sáng dịu dàng. Cậu ấy cứ mãi luẩn quẩn trong sự tự ti tới ngốc nghếch khờ dại, cậu ấy cứ mãi yêu con trai bà tới khổ đau.

"Jungkook... Cô có tới năm đứa con trai nuôi. Seokjin, Yoongi, Namjoon, Hoseok, Taehyung. Bọn chúng đều là những người anh em mà Jimin trân trọng nhất cuộc đời này thế nên người làm mẹ là cô cũng trân trọng chúng như con trai của mình vậy."

Bà Park hơi dừng lại, mỉm cười xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay.

"Cháu cũng giống như năm đứa nhóc đó, chung sống với con trai cô, là người mà con trai cô trân trọng. Nhưng mà... chắc không phải muốn làm con nuôi mà là con rể chứ nhỉ."

Jungkook sững người, gò má bắt đầu đỏ dần đỏ dần rồi lan sang hai vành tai, Đáy mắt cậu cũng trở nên dịu dàng tới muốn chảy ra ngay lập tức. Thế nhưng chưa kịp trả lời, bà Park đã bật ra một tiếng cười sau đó híp mắt nói.

"Nhưng mà muốn làm con rể, thì trước tiên phải làm con nuôi. Thế nào, gọi thử một tiếng mẹ đi rồi sẽ nói cho con biết."

Cậu ngập ngừng. Bởi vì chưa bao giờ gọi, cũng chưa từng nhắc tới thế nên thật sự rất khó khăn.

"M...Mẹ..."

Bà Park bật cười đầy thoả mãn, vươn tay vò vò tóc cậu.

"Coi này. Con còn đáng yêu hơn hai đứa con ruột của mẹ nữa."

'Có... Có thể nói cho con biết không ạ?"

Ánh mắt cậu ngước lên đầy hiếu kỳ lại mong mỏi. Bà cong khoé môi.

"Jungkook, con có biết vì sao Jimin chấp nhận đưa con về đây không?"

Gió thổi khiến rèm cửa lay động nhè nhẹ. Giọng nói của bà trầm trầm bổng bổng khiến trái tim cậu như bị một bàn tay nắm bóp nhịp nhàng không đớn đau nhưng lại âm ỉ nhức nhối.

"Bởi vì thằng bé chấp nhận đánh cược xem rốt cuộc là mẹ sẽ bao che hay là sẽ tiếp thêm mồi lửa. Và cũng bởi vì Jimin không còn muốn giữ con trong thế giới của riêng nó cả đời nữa. Jimin nhận thức được bản thân sẽ là gông cùm vây giữ đôi cánh của con, sẽ khiến con đánh mất đi ước mơ của mình, sẽ khiến con ngày càng trở nên yếu đuối, dựa dẫm, nhu nhược, ỷ lại. Vậy nên nó lợi dụng sự mềm lòng của người làm mẹ đây, để làm bàn đạp cho con bay đi."

Jungkook ngồi đối diện chỉ thấy sống lưng lạnh toát. Sau đó là sự nghẹn ngào dâng tới cổ họng khiến cậu nghẹn ứ không cách nào phát ra được thành lời.

"Jungkook. Con trai mẹ lót nhiều lớp đệm dưới từng bước con đi như vậy, con sẽ không làm phụ lòng nó phải không?"

Ánh nắng chiều tà bao phủ. Căn nhà phản chiếu hình ảnh trong dải hoàng hôn đẹp tựa cõi bồng lai. Ông nội chưa thể xuất viện, ông Park cũng có chuyện tại công ty nên chưa về. Bà Park đành cùng hai cậu con trai ăn một bữa cơm rồi mỉm cười tiễn họ ra cửa.

Bầu trời ngả từ màu nắng sang màu đen huyền bí. Cả hai sóng bước đi bên cạnh nhau nhưng không ai nói gì cả. Không khí yên bình lại giản dị thấm dần trong từng hơi thở. Hương hoa thơm ngát bên đường len lỏi, con đường tĩnh lặng, gió man mát. Tiếng bước chân gõ nhè nhẹ lên nền đất chợt dừng lại. Jungkook nghiêng người đứng vuông góc với anh. Jimin nở nụ cười, bàn chân cũng xoay một góc đem cả thân mình đứng đối diện với cậu.

Đôi mắt đen láy trong veo phản chiếu ánh sao lấp lánh lấp lánh. Jungkook vươn tay vuốt nhẹ tóc mái anh. Ngón tay ấm áp lướt qua vành tai rồi chạm lên làn da nơi chiếc gáy thanh mảnh. Cậu chầm chậm cúi xuống hôn lên đôi môi căng mọng, dịu dàng in môi mình lên môi anh như đứa trẻ mới tập hôn sau đó lại rời ra ngay lập tức. Vòng tay rộng lớn ôm siết thân hình nhỏ bé ấy, vùi mặt vào hõm cổ, hít lấy hương thơm từ cơ thể anh như muốn nghiện.

"Jimin. Anh đã biết trước tất cả đúng không?"

Jimin vòng tay ôm ngang eo cậu bình thản "ừm" một tiếng. Jungkook buông tay ra, vòng ôm ấm áp thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.

"Anh đoán được mẹ nhất định sẽ nhận em làm con nuôi giống như bọn họ. Anh cũng đoán được mẹ vẫn giữ ý định để em tới Florence. Thậm chí, anh làm như vậy là bởi vì sợ rằng em sẽ tự ái. Nếu như mẹ coi em làm con rồi, vậy thì sự nâng đỡ của mẹ là việc hoàn toàn bình thường và em có thể thoải mái mà đón nhận. Tất cả đều là anh đã dự tính từ trước đúng không?"

Giọng nói của cậu chầm chậm đều đặn vang bên tai anh. Jimin không phản bác, chỉ lặng lẽ nhìn người con trai trước mặt sau đó hơi mỉm cười

"Phải. Là anh dự tính."

"Vốn dĩ ngay từ đầu, dù em có muốn hay không muốn, dù chúng ta có cãi nhau tới nảy lửa, thì anh cũng đã mặc định rằng em sẽ đi Florence. Kể cả em từ chối, anh cũng sẽ khiến em không thể không đi có phải không?"

"Đúng vậy."

"Vậy tại sao anh không đưa em về nhà anh ngay từ đầu? Tại sao tới bây giờ anh mới hành động?"

Jimin đút tay vào túi quần. Đáy mắt trong trẻo của anh bỗng trở nên u ám, anh xoay lưng về phía cậu, nói thật rõ ràng.

"Vì nếu ngay từ đầu anh đã đưa em về, làm sao anh có thể khiến mẹ ra tay."

"Jimin..."

Jungkook gần như không thể nói được thành lời nữa. Anh thoáng chốc trở nên xa cách với cậu, xa cách tới ngàn dặm trùng trùng. Cậu không cách nào hiểu được tâm tư của anh, càng không cách nào biết được anh đã suy tính những gì.

"Anh chỉ có thể đợi mẹ ra tay mới có thể đẩy mọi chuyện lên tới đỉnh điểm, mới có thể đánh vào nơi mềm yếu nhất trong lòng mẹ."

"Vậy là kể cả chuyện của ngày hôm đó anh cũng biết trước cả rồi sao?"

Jungkook bỗng cảm thấy sợ hãi, sợ sự lạnh lẽo bủa vây xung quanh Jimin. Thế nhưng anh vừa xoay người đã nở nụ cười tươi tắn như quầng sáng giữa màn đêm tối tăm. Ấm áp lại dịu ngọt vuốt ve trái tim cậu.

"Không. Anh không dự tính được. Jungkook... Cho dù là anh ở sau lưng em suy tính rồi lên kế hoạch để đối phó với mẹ, nhưng anh sẽ không vì thế mà liều mạng làm những chuyện sẽ đánh mất em. Hôm đó anh đã rất sợ hãi, sợ tới mức cả một đêm không ngủ được, sợ tới mức chỉ cần nghe thấy tiếng trẻ con khóc trái tim anh sẽ rất đau."

Jimin hơi ngập ngừng, làn mi dài cụp xuống che khuất đi con ngươi màu nâu trà trong trẻo.

"Anh là đàn ông. Anh không có bản năng thiên chức làm mẹ. Nhưng anh lại muốn có con với em. Chỉ đơn giản vì nếu một đứa trẻ của nữ nhân khác trở thành sự trói buộc và trách nhiệm trên người em, chẳng thà có con với anh đi."

Jungkook ngây người sau đó trong tim như nổ tung. Khoé môi không ngừng không ngừng cong lên. Cậu vòng tay ôm thân hình nhỏ bé tràn đầy ấm ức ấy từ phía sau, nhẹ nhàng tựa cằm lên mái tóc mềm mại.

"Jimin ngốc nghếch. Đã bất an tới vậy tại sao còn đẩy em đi cách xa anh cả nửa vòng trái đất."

Jimin cong môi, túm lấy cổ áo cậu nở nụ cười rạng rỡ.

"Bởi vì anh sẽ không bất an một mình. Bởi vì cám dỗ xung quanh anh cũng không ít hơn em."

"Jimin!"

Cằm anh bị cậu bóp mạnh, sau đó nụ hôn cuồng nhiệt rơi xuống cắn mút không thương tiếc. Coi kìa, anh mới chỉ nói vậy, cậu đã ghen tới thở không nổi vậy ai mới là người bất an hơn đây.

"Em không muốn xa anh."

Jimin thở dài một tiếng, mặc kệ cho cậu ôm siết lấy mình làm nũng như cún con, sải bước đi lấy xe ô tô vừa đi vừa nói.

"Không muốn đi cũng phải đi. Bây giờ em không thể cãi lại lời mẹ nữa rồi."

"Ở trong nước cũng có thể phát triển bản thân mà."

"Anh không muốn là nguyên nhân kìm hãm em."

"Nhưng em không muốn xa anh."

"Jungkook!!!!"

Anh hét tên cậu, nhưng lại bị cả thân hình cao lớn đó đổ ập xuống. Cánh tay cứng rắn chống lên mũi xe, bao bọc anh trong bầu không gian nhỏ bé. Ánh mắt cậu đầy vẻ cam chịu lại tủi thân, nhìn anh chằm chằm rồi lại di dời tầm mắt tới cần cổ anh, xương quai xanh gợi cảm. Jungkook thở nhẹ, cúi đầu vùi xuống hôn lên vùng da cổ trắng mịn không hề kiêng dè. Jimin sững người nhìn trái rồi nhìn phải, xác nhận không có ai mới cong môi cười, vòng tay qua cổ cậu, nói thật khẽ.

"Bé cưng. Anh không muốn trở thành thế giới của em. Anh muốn em tận mắt chứng kiến thế giới này rộng lớn đẹp đẽ tới mức nào"

Jungkook hơi ngẩng đầu, chóp mũi cậu chạm lên chóp mũi anh.

"Anh không biết, không có cảnh đẹp nào đẹp hơn anh đâu."

Môi cậu áp xuống, đầu lưỡi chen qua hàm răng trắng tinh chạm lên đầu lưỡi anh một cách thuần thục. Bàn tay ấm áp, luồn qua mái tóc anh. Hơi thở cậu nặng trĩu chóp mũi cọ nhẹ lên má anh, nụ hôn ngày càng trở nên dồn dập.

Jimin bị Jungkook đè nằm trên mũi xe ô tô. Hình ảnh cuối cùng trước khi chìm vào nụ hôn sâu tới quên đi ký ức là bầu trời sao qua tán lá trên đỉnh đầu cậu. Những vì sao lấp lánh tựa như những viên kim cương nhỏ, đẹp tới yên bình.

——————-
Dạo này KM tung thính hơn fanfic khiến con dân không biết viết cái gì 🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net