🍃59🍃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Jimin phải ra về, anh cảm tưởng cả sân bay đều ngập trong nỗi u ám của cậu. Jimin bật cười, kiễng chân ôm vít lấy chiếc gáy rám nắng, dịu dàng vỗ về.

"Thôi nào. Đừng buồn nữa, chúng ta nhất định sẽ sớm gặp lại nhau."

Jungkook ủ rũ gật gật đầu. Cậu nâng khuôn mặt nhỏ của anh lên, vốn chỉ định hôn một cái không ngờ lại hôn tới không thể dứt ra. Cho tới tận khi tiếng của tiếp viên hàng không vang lên trong loa phát thanh, anh mới rời khỏi đôi môi đầy quyến luyến của cậu, kéo vali xoay người chạy thật nhanh qua cửa hải quan.

Anh giống như cơn gió thoáng chốc đã biến mất khiến Jungkook chẳng biết bản thân đứng bần thần ở đó trong bao lâu. Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa kính sân bay càng khiến chiếc bóng của cậu càng trở nên lê thê cô độc.

Lần gặp lại tiếp theo của hai người không ngờ lại là một tháng sau đó. Jungkook đang ngồi trên giảng đường đột nhiên nhận được tin nhắn của bà Park. Trái tim co thắt lại như bị một bàn tay vô hình nắm lấy.

"Con à... Ông nội mất rồi"

Cậu gọi điện cho anh, gọi điên cuồng cả ngày trời nhưng anh không một lần nhấc máy. Cõi lòng như bị ai thiêu đốt, không cách nào yên ổn. Cuối cùng, điện thoại từ bà Park gọi tới, cậu vội vàng nghe máy, ngón tay cứ run rẩy không ngừng.

"Mẹ. Anh ấy đâu rồi? Anh ấy không nghe điện thoại của con."

"Jungkook. Jimin vẫn ổn, chỉ là hiện tại thằng bé đang chịu đựng cú sốc lớn, khi nào bình tâm lại sẽ tự động liên lạc với con."

"Mẹ. Con không yên tâm được. Con sẽ về nhà."

"Không. Jungkook con đừng về, không được về."

Giọng bà Park đầy nghiêm nghị nhưng cậu không còn để tâm nữa. Chỉ cần nghĩ tới cảnh anh phải vật lộn với nỗi đau ấy một mình, trái tim cậu như bị xé ra làm trăm mảnh. Ông nội là người yêu thương anh nhất thế gian, thế nên cậu hiểu được rõ ràng nỗi áy náy day dứt của anh với ông. Vì không thể đáp lại kỳ vọng, vì không thể thực hiện được nguyện vọng cuối cùng của ông vào những giờ phút cuối đời. Anh lúc này chắc hẳn đang khóc nhiều lắm cũng tự trách bản thân mình nhiều lắm. Chỉ cần nghĩ tới, ruột gan liền đau như cắt, cậu làm sao có thể bình tâm như vại mà ở nơi này.

Ngày Jungkook đáp xuống sân bay, cậu chẳng nghĩ ngợi gì chỉ vội bắt taxi về nhà. Cảnh tượng quen thuộc của thành phố này, ánh nắng chan hoà của thành phố này cũng không khiến đáy lòng cậu dâng trào nỗi nhớ mong. Taxi dừng lại trước căn biệt thự giăng đèn hoa trắng, phảng phất nỗi u ám của sự chia ly. Người giúp việc vừa nhìn thấy cậu liền lật đật chạy ra mở cửa.

"Cậu Jeon. Tại sao bây giờ cậu mới về? Đám tang của ông đã kết thúc từ hai ngày trước rồi."

Jungkook hít một hơi thật sâu, đưa vali cho bà, sau đó sải từng bước dài đi vào trong. Cậu nhìn thấy bóng lưng của mẹ đang đứng ở trong vườn. Tán cây đổ bóng râm xuống, nước trong bể cá xanh thẳm. Cậu khẽ gọi.

"Mẹ..."

Bà Park sững người quay đầu, đôi mắt đỏ ửng nhìn cậu.

"Mẹ đã nói con đừng về rồi cơ mà."

"Nhưng con không thể không về! Con muốn gặp Jimin hyung."

Bà hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói.

"Jimin hiện tại không muốn gặp con đâu."

Jungkook nghe không hiểu, lắc lắc đầu cười. Hai mắt cậu to tròn loé ánh nước.

"Sao anh ấy có thể không gặp con chứ?"

Bà Park thở dài càng lười giải thích với cậu, xoay người tiếp tục cho cá ăn. Bầu không khí lãnh đạm khiến trái tim cậu thắt lại, giống như bị ném vào hầm băng. Nỗi sợ hãi quấn lấy cơ thể cậu, đôi chân nhanh nhảu chạy lên tầng, mở cánh cửa phòng anh. Chiếc rèm che đi ánh sáng từ bên ngoài. Bóng tối trùm kín không có lấy một tia nắng. Jungkook dần bình tâm lại, chậm rãi đi tới đầu giường. Jimin đang ngủ, tay ôm chú mèo xám, hàng lông mày nhíu chặt, ngay cả trong giấc ngủ anh cũng khó chịu tới vậy. Cậu vươn tay chạm lên gò má mềm mại, chợt anh tỉnh giấc hốt hoảng nhìn cậu như nhìn thấy ma. Jimin ngồi bật dậy, lùi sát vào trong tường, giọng nói khàn đặc đi.

"Tại sao em lại ở đây?"

Jungkook nhìn đôi mắt anh uể oải ừng ực nước, muốn vươn tay chạm vào anh nhưng anh lắc đầu nguầy nguậy. Cậu càng vội vã tiến lại gần, anh lại càng điên cuồng ép mình vào góc tường, giương mắt nhìn cậu.

"Jimin... là em đây. Em chỉ muốn ôm anh thôi."

"Không, đừng chạm vào anh."

Jungkook buông thõng cánh tay. Cậu ngồi nơi mép giường, đau lòng nói.

"Mẹ nói anh không muốn gặp em là sự thật sao?"

"Jungkook, em về Ý đi. Anh không muốn nhìn thấy em."

Đôi mắt cậu vừa đen vừa tĩnh mịch bao trọn lấy anh, u ám lại chất chứa phiền muộn.

"Anh có thể chối bỏ em nhưng anh không thể chối bỏ chúng ta. Jimin, anh không được phép chối bỏ chúng ta!!!"

Giữa bóng tối, giọng nói của cậu trầm thấp tới thê lương, cuối cùng khiến anh bật khóc nức nở. Jimin ngồi trong góc tường, siết chặt lấy mép chăn. Cơ thể run lẩy bẩy vì khóc, nước mắt giàn giụa khiến cậu đau lòng, vội vã dang tay. Lần này anh không cự tuyệt nữa, vùi mặt vào ngực cậu tìm hơi ấm quen thuộc. Từng chữ từng chữ xen lẫn với tiếng khóc xé ruột gan, qua tai Jungkook lại rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Jungkook. Trước khi qua đời, ông nội nắm tay anh nói rằng muốn được nhìn thấy chắt nội. Thế nhưng khoảnh khắc đó lại khiến anh nghĩ tới khi anh khóc tới run rẩy nói muốn có con với em. Jungkook à, anh là một đứa cháu bất hiếu. Anh thậm chí còn không thể thực hiện lời hứa với ông."

Jungkook lặng im, vòng tay lại càng siết chặt. Làm thế nào bây giờ, cậu không thể đem nỗi đau trong lòng anh mà đập sang người mình. Làm thế nào bây giờ, nước mắt của anh vô thanh vô sắc cứ thế đập nát pháo đài trong trái tim cậu khiến nước mắt cũng cứ như suối mà ào ạt chảy ra.

Ngoài cửa, ông Park đứng lặng thinh. Nghe con trai mình vừa nói vừa khóc, bàn tay cũng run rẩy. Ông xoay người đi xuống nhà, thế giới dường như dốc nghiêng. Vừa đúng lúc đó, bà Park từ ngoài vườn đi vào, nhìn vẻ mặt bàng hoàng của chồng, ngay cả bình nước trong tay cũng rơi xuống vỡ choang. Người giúp việc vội vã quét dọn hết những mảnh vỡ còn bà chỉ biết bần thần đứng đó, một lúc sau mới bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế pha trà, ra hiệu cho người làm rời đi.

"Anh về từ khi nào vậy?"

Ông Park mím môi đập tay xuống ghế, quát lên.

"Tại sao em lại giấu anh?"

Bà thoáng giật mình, sống lưng thẳng tắp nhìn chồng nói khẽ.

"Anh lớn tiếng như vậy là muốn tụi trẻ xuống đây sao?"

Ông hắng giọng, không tránh khỏi tức giận nhưng cũng đã thu bớt khí nộ hơn trước.

"Chuyện như vậy sao em lại giấu anh?"

"Em không giấu anh, là anh không nhận ra."

"Em!!!"

Ông Park bóp trán, thở dài một tiếng, nhìn ly trà trong tay vợ đặt xuống trước mặt. Hương trà xanh thơm ngát phả trong không khí xưa xoa dịu đi cơn thịnh nộ, ông khẽ nhấp một ngụm, nhìn vợ thật lâu sau đó nói khẽ.

"Em vất vả rồi, bà xã."

Bà Park thoáng sững người sau đó cảm giác trái tim vì lời nói đó mà ngập tràn ấm áp, vùi mặt vào tay bật khóc. Phải, bà đã vất vả rồi, vất vả tìm phương hướng giải quyết một mình, vất vả chấp nhận mọi chuyện một mình, còn vất vả bao che cho hai đứa trẻ. Ông Park đi tới ôm lấy vai vợ, vỗ về.

"Sau này đừng giấu anh nữa, chúng ta cùng tìm cách giải quyết từng chút một."

"Anh không nổi giận sao? Anh không cấm đoán tụi trẻ sao?"

Bà tựa đầu vào ngực chồng sau đó chỉ nghe thấy tiếng thở dài trên đỉnh đầu đầy đầy ưu tư.

"Nổi giận hay cấm đoán cũng có ích gì, mọi chuyện đã tới nước này. Hơn nữa hai đứa nó yêu nhau sâu đậm tới như vậy, còn có biện pháp gì khác đây."

"Anh à..."

"Bảo sao em cứ hay lẩn tránh mỗi lần anh nhắc tới chuyện yên bề gia thất cho Jimin. Nói thẳng với anh có phải anh cũng không nhắc đi nhắc lại khiến thằng bé khó xử lại đau lòng hay không?"

"Ông xã. Anh thật sự là người chồng, người ba tốt nhất thế gian."

Buổi chiều hôm đó, ánh nắng bỏng rát. Gió thổi qua cánh đồng bông lau trắng như tuyết. Jungkook đặt bó hoa trắng lên bia mộ ông sau đó dập đầu quỳ gối rất lâu. Dưới bầu trời không một gợn mây trắng, Jimin quỳ bên cạnh, nước mắt chảy thấm đẫm ống tay áo sơ mi của anh. Nắng rát chiếu xuống lưng áo Jungkook, chân quỳ trên đất đá cũng ngày càng tê dại đi. Đáy mắt cậu ánh nước, con ngươi vừa đen vừa tĩnh mịch, nói khe khẽ.

"Ông nội. Xin ông tha thứ cho cháu vì tới bây giờ cháu mới thú nhận, cũng bởi vì nếu tình yêu của cháu khiến ông không thể hoàn thành tâm nguyện cuối đời. Cháu xin lỗi. Có thể ông sẽ không bao giờ chấp nhận nhưng xin ông hãy nghĩ rằng, tình yêu của tụi cháu cũng giống như tình yêu của những người bình thường khác. Cháu cũng muốn anh ấy hạnh phúc, cháu cũng muốn anh ấy bình an sống cả một đời."

————————————————-
không gì ức chế hơn viết xong lỡ ấn nút xoá và rồi phải viết lại từ đầu luôn á quý dị :((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net