🍃7🍃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm buông xuống, ánh trăng hắt qua tấm rèm dài chấm đất. Hoseok đang bận bịu vung mười đầu ngón tay thon dài trên bàn phím, chợt khựng lại một lát, quay đầu nhìn Taehyung. Cậu đang nằm dài trên ghế, đôi mắt sâu thẳm nhìn vô định, bàn tay chậm rãi vuốt ve bộ lông mềm của chú cún Yeontan.

"Em có tâm sự gì hả Taehyung?"

Cậu lắc lắc đầu. Con ngươi sáng lấp lánh ẩn dưới hàng mi dài khép lại, che đi những gợn sóng nho nhỏ không thể giấu kín bởi Hoseok. Hơi thở đều đều vang vọng, anh vươn tay tắt đèn, nhìn cậu một lần rồi ôm laptop về phòng. Anh biết cậu chưa ngủ nhưng nếu như sự hiện diện của anh khiến cậu phải che giấu cảm xúc của mình vậy thì anh sẽ lánh đi một lát trả lại không gian vô tận cho cậu.

Mà lúc này tại nhà của Jimin, Namjoon với Yoongi đang thẫn thờ nhìn chiếc giường trắng muốt.

"Ngủ chung?"

"Em chỉ có mỗi cái giường đó thôi. Hai anh tự giải quyết xem ai nằm trên ai nằm dưới."

"Park Jimin!"

"Ý em là trên giường dưới đất..."

Jimin bụm miệng cười, ôm mèo bỏ ra ngoài, mặc kệ hai ông anh đang nhìn nhau đầy khó hiểu. Jungkook đã bỏ về phòng nằm từ lâu, hồi hộp chờ đợi tiếng cánh cửa phòng mở ra. Và "cạch", cậu cảm nhận được sự hiện diện của anh dù là trong bóng tối. Tiếng mèo meo lên đầy mềm mại, Jimin trèo lên giường khẽ thì thầm.

"Em ngủ rồi à?"

"Chưa..."

Jungkook đè thấp giọng đáp lại. Cậu xoay người, đối mặt với anh. Đèn trong phòng đã tắt. Ánh trăng vô cùng ưu ái Jimin. Từng đường nét khuôn mặt anh dịu dàng đẹp tới mê mị. Vài lọn tóc đen rơi trên gối. Cổ áo choàng tắm rộng mở để lộ làn da mịn màng cùng xương quai xanh đầy quyến rũ. Jungkook vô thức nuốt nước miếng. Trái tim đập từng nhịp đập mạnh mẽ tựa hồ muốn văng ra khỏi lồng ngực.

"Jungkook tim em đập mạnh quá..."

Jimin nhắm mắt, nhịp tim mạnh mẽ đều đều của cậu khiến anh buồn ngủ, cả người bao bọc trong lớp chăn đệm bồng bềnh cùng hương xà phòng thơm mát. Chỉ là thiếu mất một thứ để ôm...

Anh mơ màng vươn tay tìm con mèo nhỏ nhưng không thấy, chỉ vô tình chụp trúng thân hình vững chắc, lại theo quán tính nhích nhích người tìm hơi ấm. Jungkook hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc. Nụ cười rạng rỡ kéo tới tận mang tai, vòng tay đáp lại cái ôm của anh. Cậu cố áp chế sự sục sôi phấn khích trong cơ thể, cố gắng không siết lấy thân hình anh quá chặt, chỉ dịu dàng ôm thật nhẹ và tựa cằm lên mái tóc anh.

Chú mèo xám giương đôi mắt sáng trong bóng tối vô cùng oán hận vì bị cái tên đang thế chỗ của mình kia ném xuống nền nhà...

***

Đêm tối qua đi ngày mới lại bắt đầu. Jimin tỉnh giấc trong căn phòng không phải phòng của mình, với cánh tay cứng rắn vòng qua eo và hơi thở đều đều phả lên cổ. Lồng ngực của Jungkook rất rộng, dán sát lên lưng anh. Seokjin, Hoseok hay Taehyung đều đã từng ôm Jimin khi ngủ thế nên anh sớm đã thành quen chẳng có gì ngại ngùng với việc tỉnh giấc phát hiện mình nằm trong vòng tay ai đó. Jimin đẩy cánh tay của Jungkook ra và ngồi dậy, kéo chiếc rèm cửa để toàn bộ ánh nắng sớm mai rọi chiếu vào phòng. Jungkook vẫn chưa tỉnh ngủ, vội vàng lấy chăn ụp lên mặt, lè nhè nói.

"Jimin... Để em ngủ thêm một lát nữa."

"Muộn học rồi Jungkook."

Jimin kéo chăn ra rồi bật cười vì gương mặt phụng phịu giận dỗi của Jungkook. Thậm chí là hàng mi dài vẫn nhắm tịt lại.

"Nếu em không chịu dậy thì phải tự đến trường đấy. Sáng nay anh phải đi làm."

"Anh không phải học sao? Hôm nay em học cả ngày."

Jungkook dụi dụi mắt, gắng gượng ngồi dậy, đáp lại cái nhìn của con mèo dưới chân mình một cách đầy thách thức.

"Không có. Này Jungkook đừng nằm xuống lại nữa. Mau dậy đi."

Jimin nhắc cậu một lần cuối rồi mở cửa phòng bỏ ra ngoài. Namjoon và Yoongi đang tranh nhau bồn rửa mặt, vừa đánh răng vừa chí chóe. Bọt trắng phun phì phì.

"Hôm qua anh đá em xuống giường."

"Hôm qua mày gác chân lên người anh."

"Đêm qua anh ngủ khỏa thân..."

"Vậy mà mày còn ôm?"

Jimin ngó đầu vào hét lớn.

"Namjoon, anh sắp muộn giờ làm rồi. Yoongi, bản thảo sáng tác ở studio đang đợi anh kìa."

Hai người liền im lặng, chỉnh tề đánh răng rồi vội vàng đi thay quần áo. Lúc Jungkook mở cửa phòng thì hai người cũng vừa thay giày ra khỏi nhà. Mùi bánh mì nướng thơm phức lan tỏa quyện với hương thơm của trà xanh. Jimin đứng trong bếp chuẩn bị bữa sáng. Jungkook ngẩn ngơ mỉm cười. Nếu như cuộc đời cậu ngày nào cũng như vậy, thức giấc thấy anh trong vòng tay, với bữa sáng ngon lành cùng chú mèo xám ngốc nghếch trong căn nhà ấm áp, cậu sẽ mãn nguyện tới chết đi.

Chân trần vô thức đi tới cạnh anh, cho dù sàn nhà lạnh buốt cậu vẫn thấy ấm, cúi người tựa đầu xuống vai anh, vài lọn tóc cọ vào làn da mềm. Jimin nghiêng người, thắc mắc hỏi.

"Sao vậy? Vẫn buồn ngủ à? Sao lại không đi dép?"

Jungkook lắc lắc đầu, lại đổ người về phía anh. Lúc này Jimin đã xoay người đối mặt với Jungkook thế là cảm nhận được trọn vẹn sức nặng trên người đang đè xuống vai mình, cả mái tóc thơm mát chạm lên cổ. Anh thấy làn da ở vai nong nóng, sau đó là một vật mềm mại như có như không miết lên. Anh không biết đó là gì, chỉ thấy như sắp bị đè chết đứng không vững, khua khoắng loạn xạ.

"Này. Đứng thẳng dậy. Tỉnh đi, không được ngủ gật trên vai anh. Jeon Jungkook."

Jungkook thở hắt một tiếng, cuối cùng cũng chịu đứng dậy, chun mũi nhìn Jimin đang duỗi duỗi vai.

"Anh tan làm xong phải qua trường đón em đấy."

Nói xong cậu xoay người bỏ vào nhà tắm. Jimin ngây người xoa xoa làn da trên bờ vai, nhìn bóng lưng thẳng tắp cao lớn kia mà trong lòng khẽ chùng xuống.

Jungkook dường như là một đứa trẻ...thiếu thốn tình thương!

***

Nửa ngày trôi đi với nỗi nhớ anh trong tâm trí. Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, Jungkook thu vội sách vở vào balo, lao vụt ra ngoài. Đôi chân dài chạy băng băng trên sân trường luồn lách qua dòng người rồi chợt khựng lại. Con ngươi trong sáng thu trọn bóng hình đang đứng đợi trước cổng trường, chầm chậm bước tới.

"Sao anh lại tới đây?"

"Jimin không tới đón cậu được nên nhờ tôi tới."

Lần đầu gặp Taehyung, Jungkook đã nghĩ anh ấy là người mẫu, với khuôn mặt như một tác phẩm hoàn mĩ của những nhà điêu khắc nổi tiếng thế kỷ XX, cùng khí chất lãnh đạm tựa như một vị thần trên đỉnh Olympus. Giống như lúc này, Taehyung mặc áo sơ mi hơi rộng, cổ áo mở bung vài nút để lộ chiếc vòng cổ có mặt đá bằng ngọc hình giọt nước bắt mắt. Đôi mắt sâu thẳm thâm trầm nhìn thẳng vào cậu.

"Đi thôi."

Jungkook không nói gì, cùng Taehyung đi bộ về nhà. Cậu không nói chuyện, im lặng tới đáng sợ, cả anh cũng vậy. Nhưng cậu biết người này tới chắc chắn là có chuyện muốn nói. Và quả nhiên, sau khi đi qua ba dãy phố, anh ấy lên tiếng, một câu nói khiến Jungkook sững người.

"Cậu thích Jimin?"

Thanh âm trầm, vô cùng trầm. Nếu như giọng của Namjoon trầm đầy ấm áp thì giọng của Taehyung lại là âm trầm lạnh lẽo và sâu thẳm khiến người khác rét run. Đặc biệt là khi đôi chân dài đang sải từng bước ấy dừng lại. Anh ta xoay người, đôi mắt như chim ưng xoáy thật sâu thật sâu vào mắt cậu. Jungkook chỉ im lặng. Cậu rốt cuộc cũng hiểu lý do vì sao người này từ lần gặp đầu tiên đã không có thiện cảm với cậu.

"Anh cũng thích anh ấy đúng không?"

Taehyung cong cong khóe môi.

"Ai cũng thích Jimin mà thôi."

"Ai cũng thích anh ấy nhưng tôi và anh thì khác họ."

Taehyung nhướn mày nhìn Jungkook. Cậu không né tránh cái nhìn của anh. Ẩn dưới đôi mắt to tròn như viên ngọc được ngâm dưới dòng suối trong vắt không chỉ là sự khẳng khái kiên định mà còn là một luồng khí thế xâm chiếm bẩm sinh. Một Jungkook như vậy có lẽ Jimin chưa từng được nhìn thấy. Taehyung cười, là nụ cười đầu tiên Jungkook nhìn thấy trên gương mặt lãnh đạm của anh ta.

"Cho dù vậy thì sao? Tôi không phải đối tượng cậu cần cảnh giác đâu Jeon Jungkook. Là người khác kìa..."

"Ý anh là sao?"

Jungkook bỗng dưng thấy một nỗi bất an nghi hoặc nhấn chìm trái tim mình. Hai bàn tay không biết từ khi nào đã siết chặt lại, không ngừng run rẩy. Taehyung cong cong khóe môi đầy trào phúng, xoay người đi tiếp, không trả lời câu hỏi của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net