🍃Phiên ngoại🍃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi được nhận nuôi vào năm 10 tuổi tại một trại mồ côi đâu đó trên chuyến đi từ thiện ròng rã hai tháng trời của ba. Ký ức của tôi... không nhiều lắm. Chỉ nhớ mang máng hôm đó trời vừa chớm thu, tôi ngồi trên cây xà ngang trong bộ quần áo bẩn thỉu, nhìn về phía đám trẻ trạc tuổi mình ríu rít bên những vị khách lạ. Một đám người giàu có lại đến đây, đi giày da và đeo đồng hồ sáng bóng, phân phát kẹo, đồ ăn cùng thực phẩm với bộ dạng như thể cứu rỗi cả trại mồ côi này. Tôi chẳng quan tâm, chỉ đung đưa chân trong không khí khi ngồi vắt vẻo ngắm trời mây. Cho tới khi người đàn ông đó đi tới, ánh nắng chiếu xuống tấm lưng rộng lớn và rồi đổ thành một chiếc bóng che khuất, tôi mới ngước mắt nhìn thử xem. Với ngôn từ của một đứa trẻ 10 tuổi khi ấy, tôi chỉ có thể nghĩ rằng: "Chú ấy đẹp trai thật". Tất nhiên là không phải đẹp trai như thằng nhóc đỉnh nhất trại mồ côi này. "Đẹp" theo một nghĩa rất riêng mà tôi chẳng thể diễn tả nổi, chỉ có vài giây thất thần trước khi ngã khỏi cái xà ngang cao chót vót.

Ông chú đó vươn tay giữ lấy nhưng không kịp, cả cơ thể nhỏ của tôi ngã xuống đập vào nền đất đau điếng người. Tôi không khóc, cảm thấy bản thân may mắn vì đầu không bị chấn thương. Chỉ có điều cơn đau ấy khiến tôi nằm trên đất thật lâu, không cách nào cựa quậy được nữa. Ông chú kia luống cuống, đỡ tôi dậy và ôm vào lòng, nhẹ nhàng như ôm bảo bối quý giá nhất cuộc đời. Ồ, lúc đó tôi không phát hiện ra chi tiết này, càng không phát hiện ra những ngón tay của ông ấy vừa ôm tôi vừa run lẩy bẩy. Tôi chỉ cảm thấy choáng ngợp bởi hương thơm nhẹ nhàng khác hẳn với mùi nước hoa từ những kẻ giàu có hợm hĩnh. Mùi thơm trên người ông chú khiến tôi bỗng nảy sinh tính tình trẻ nhỏ, quấn người.

Mãi cho tới sau này, tôi mới biết kể từ khi nhìn thấy tôi ngồi trên cây xà ngang phía xa xa đó, ông ấy đã muốn đem tôi về nhà.

Tôi rời xa cô nhi viện của mình và về làm con nuôi của ông chú đẹp trai, giàu có nhưng lại độc thân ở tuổi 37. Tôi chẳng hiểu lý do gì ông ấy lại phải làm như thế trong khi có thể thừa sức cưới một người vợ xinh đẹp, tự sinh một đứa con rồi sống một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng mỗi lần tôi thắc mắc với cái giọng non nớt đầy sức thuyết phục của mình, ông ấy lại chỉ cười rồi lảng sang chuyện khác, không bao giờ chịu cho tôi một câu trả lời.

Dù sao thì tôi cảm thấy bản thân khá may mắn. Nếu như không gặp được ông ấy, có lẽ tôi sẽ không bao giờ nhận được thứ tình cảm dịu dàng nhất mà tôi đang có được trong cuộc đời này. Việc ba thích nhất đó là mỗi khi tôi ngồi yên để ông ấy chải tóc. Đối diện chiếc gương lớn, đôi mắt ông ấy nhìn tôi chăm chú, ẩn chứa dịu dàng lại có điều gì khó hiểu lắm. Mãi sau này lớn lên tôi mới hiểu, thứ ẩn sâu trong đôi mắt sâu thẳm như trời đêm ấy, thứ bám theo ông ấy cả đời này chính là chấp niệm.

Ba có rất nhiều bạn bè. Thỉnh thoảng họ sẽ tới nhà đem theo rượu vang, đồ ăn và cùng mở tiệc ăn uống ca hát thâu đêm suốt sáng. Tôi đếm nhẩm trong đầu, tính cả ba là bảy người. Bảy người đã đến tuổi trung niên nhưng mỗi khi ở cạnh nhau dường như lại ngập tràn hơi ấm của tuổi trẻ. Tôi có thể tưởng tượng ra thời thanh xuân của họ thật đẹp đẽ biết bao nhiêu.

"Chào cậu, mình là Soobin. Cậu tên là gì vậy?"

Khi tôi đang ngồi thất thần trên chiếc xích đu nhỏ với suy nghĩ của riêng mình thì một thằng nhóc trạc tuổi đi tới, nở nụ cười rạng rỡ như thể đã quen biết tôi từ lâu lắm vậy. Tôi nhìn cậu ta, nhẹ nhàng đáp lại.

"Tên tớ là YooA."

Soobin tít mắt cười, chen lên ngồi xích đu với tôi. Nhìn đôi chân ngắn cũn đáng yêu ấy nhảy lên nhảy xuống, tôi cũng vui lòng nhường một chỗ ngồi nho nhỏ cho cậu ta. Soobin rất hào hứng chỉ tay về phía đám đông ăn uống ồn ào ngoài phòng khách, nhiệt tình giới thiệu.

"Kia là ba ba Jimin xinh đẹp của tớ. Ba Jimin nói tớ nhất định phải làm bạn tốt của cậu."

Tôi nhìn về hướng ngón tay nhỏ của cậu ta. Ngay lập tức giữa đám đông nổi bật lên vóc dàng của một người. Người đó thật sự quá đẹp, đẹp tới nỗi tôi không biết phải xưng hô thế nào cả. Mỗi khi nở nụ cười, từng góc một trong căn phòng này dường như đều phát sáng. Ngay cả tiếng cười cũng quá đỗi ngọt ngào, nghe như rót mật vào tai.

"Ba của cậu đẹp thật đấy. Nhưng mẹ cậu không tới sao?"

Tôi vừa nói vừa nhìn cậu nhóc đang lắc lư bên cạnh mình. Cậu ta chu môi. Gương mặt bừng sáng, ánh mắt lộ ra tia ngưỡng mộ, hào hứng đáp lại.

"Tớ không có mẹ. Nhưng tớ có những hai người ba, ba ba lớn Jungkook của tớ siêu đỉnh đấy. Ba có thể cõng ba Jimin trên cổ trong khi bế tớ nữa cơ."

Tôi có chút ngỡ ngàng nghiêng đầu nhìn về phía bữa tiệc. Trước đó tôi bị vẻ đẹp của người đàn ông tên Jimin hút mất hồn vía. Bây giờ nhìn lại mới phát hiện ra bên cạnh người đó vẫn luôn có vòng tay rộng lớn bao bọc. Người đàn ông cao lớn có đôi mắt đen lấp lánh kia chắc hẳn tên là Jungkook. Tôi đột nhiên hiểu được ánh mắt ngưỡng mộ của Soobin khi nhắc tới ông ấy. Bất kỳ thằng nhóc nào ở độ tuổi này cũng đều say mê một người đàn ông mang lại cảm giác cường tráng khoẻ mạnh như siêu nhân. Tôi có thể đoán được mỗi khi ở nhà, cậu ta luôn được ba lớn Jungkook làm tàu bay hay chơi vật lộn còn ba nhỏ Jimin thì nở nụ cười ngọt ngào ở trong bếp nấu cơm.

Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt rạng rỡ non trẻ của Soobin, hơi mỉm cười. Cậu ta giống tôi nhưng cũng khác tôi. Có lẽ cậu ấy đã được nhận nuôi từ khi còn nhỏ, được chăm sóc và nuôi dạy trong một môi trường thấm đẫm tình yêu. Chỉ cần nhìn ánh mắt dịu dàng chảy ra khỏi đôi mắt đen láy kia mỗi khi người trong lòng mình nở nụ cười, một đứa trẻ như tôi cũng có thể cảm nhận được xung quanh họ chỉ tràn đầy tình yêu.

"Cậu có một gia đình thật hạnh phúc, Soobin."

Tôi nói khẽ rồi chầm chậm đưa mắt nhìn ba mình. Ông ấy cũng đang cười nói thật vui vẻ, nhưng tại sao càng nhìn lại càng thấy bóng lưng ấy ủ rũ tới thê lương.

Bữa tiệc kết thúc, Soobin nhảy chân sáo nắm tay hai người ba của mình ra về. Mọi người dường như càng thích thú với tôi hơn, xoa đầu rồi nựng má, chỉ có điều ba tôi chợt nổi tính ích kỷ, kéo tôi vào lòng như thể sợ tôi bị cướp mất đi. Sau khi tất cả đều ra về, ông ấy không còn ôm tôi nữa, chậm rãi với lấy chai rượu trên nóc tủ, một mình uống trên ghế sofa. Tôi bần thần đứng đó, không dám lại gần, mãi không thể hỏi ông ấy một câu "Tại sao ba lại buồn như thế?"

Sau ngày hôm ấy, tôi và Soobin chính thức làm bạn. Ba Jimin thường hay đưa cậu nhóc tới nhà bầu bạn với tôi. Cậu ta rất năng động, cùng tuổi nhưng lại trẻ con trong khi tôi thì tĩnh lặng và ít nói. Ban đầu tôi cảm giác tên nhóc này thật sự phiền phức, sau này lại càng cảm nhận được bản thân cứ như bảo mẫu của cậu ta. Thủ tục nhập học cho tôi được hoàn tất. Tôi và Soobin nghiễm nhiên trở thành bạn cùng lớp, cùng đi học, cùng lớn lên. Ở trường, không ai là không ngưỡng mộ cậu ấy, tuấn tú lại thông minh, là kiểu người hoạt bát khiến thầy cô bạn bè nhìn một lần thôi cũng yêu quý. Chỉ có điều, cũng không ai là không bàn tán, cậu ấy không có mẹ nhưng lại có tới hai người ba.

Cho tới năm 13 tuổi, Soobin cùng hai người ba của cậu ấy quyết định chuyển sang Ý sinh sống. Hình như đó là lần đầu tiên tôi khóc, rơi nước mắt tại sân bay. Ba vuốt tóc tôi mỉm cười vỗ về nhưng tôi biết ông ấy cũng phải chịu cảnh chia xa bạn thân của mình giống như tôi vậy, chỉ là không khóc được, nỗi đau ẩn sau khoé môi cong cong đầy dịu dàng ấy.

Ban đầu tôi chỉ nghĩ ba buồn một thời gian rồi sẽ bình thường trở lại. Nhưng tôi sai rồi, chuyến chia ly đó như rút cạn sự sống của ông. Tôi không bao giờ có thể ngờ được, ba tôi, người đàn ông lãnh đạm dưới ánh nắng mặt trời trong trí nhớ của tôi ngày hôm đó chỉ vì sự rời xa của một người mà cũng mất đi hạnh phúc. Một tuần sau, ba tôi đổ bệnh, ngay trong căn phòng mà suốt ba năm sống tại đây ông không cho phép tôi bén mảng tới.

Ngày hôm đó, tôi thực sự hiểu được thế nào là bị ám. Căn nhà này đã bị ám, không, cả thành phố này đã bị ám, bị ám bởi một bóng ma. Jimin... khắp nơi đều là Jimin, là ảnh của người đó được ba đóng khung treo cẩn thận trên bức tường lát đá xanh. Giá gỗ chồng chéo những cuốn sách. Trong quyển sổ đã phai màu, từng nét chữ của dịu dàng của chàng trai những năm tháng tươi trẻ, ẩn hiện rõ ràng trên lớp giấy đã ố vàng.

"Hãy ở bên nhau cho tới khi lưng ngã xuống, bởi vì tớ chỉ có mình cậu thôi"

Tôi bịt miệng, đầu óc hỗn loạn lật giở quyển sổ nhưng không còn gì cả. Ba tôi không viết thêm bất cứ điều gì nữa, ngay cả một lời tỏ tình viết để thoả mãn bản thân cũng không có. Tôi thấy trái tim đau đớn tới run rẩy, gài quyển sổ lại trên giá, nước mắt cứ ào ạt rơi xuống giống như tuyến lệ bị phá vỡ. Tôi tiếp tục tìm kiếm cuối cùng phát hiện một quyển sổ còn khá mới, cũng chỉ viết một vài dòng ghi chép lại sự kiện trong năm cho tới khi nét bút dừng lại ở ngày 7 tháng 8 ba năm về trước.

"Hôm nay anh gặp được một cô bé, bộ dạng bất cần ngồi trên xà ngang thật giống em của những năm tháng còn học trung học. Ngay cả vị trí nốt ruồi trên má phải cũng giống em...."

Tôi năm 13 tuổi, cuối cùng cũng biết được câu trả lời. Tôi được nhận nuôi bởi vì tôi giống người ông ấy chấp niệm cả đời này. Ông ấy ích kỷ mỗi khi có ai đó chạm vào tôi nhưng sau đó lại đơn độc nhận ra rằng tôi không phải người ông ấy yêu tới điên cuồng như vậy.

Nhìn về phía người đàn ông trung niên đang nằm trên giường, ngủ tới miên man, tôi chỉ có thể khóc, khóc tới không cách nào ngừng lại. Người ba ngốc nghếch đáng thương của tôi, ông ấy vẫn vui vẻ bởi vì người đó vẫn ở trong tầm mắt. Bây giờ người đó đi rồi... ông ấy tuyệt vọng tới không còn muốn che giấu nỗi đau. Tôi 13 tuổi, chia xa đơn giản cũng chỉ trong thoáng chốc, ba 40 tuổi, chia xa sẽ là nửa đời người.

Sau khi khỏi ốm, ba cũng chẳng thể vực dậy lại được tinh thần. Đôi mắt ông không còn vì tinh tú nữa, hoàn toàn là một bầu trời đêm u ám tới thương tâm. Tôi rất đau lòng nhưng không biết phải làm cách nào cả. Từ đứa trẻ lầm lì ít nói, tôi cố gắng biến mình trở nên hoạt bát vui vẻ, ít nhất thì tôi muốn tạo ra nguồn năng lượng tích cực nhất cho ba. Mỗi khi ông ấy nhìn tôi pha trò đều sẽ nở nụ cười rạng rỡ nhưng tận sâu trong mắt ông chưa bao giờ có niềm vui cả. Người tên Jimin trong lòng ba là một tượng đài. Dù tôi có qua lời Soobin bắt chước dáng vẻ của người ấy tới mức nào đi chăng nữa cũng không thể trở thành một bản sao.

Tôi cứ nghĩ rằng ba sẽ chỉ sống như vậy. Mỗi sáng sẽ tiễn tôi đi học, chiều về chưa tới cửa nhà đã nhìn thấy bóng dáng ông. Có lẽ đối với ba, tôi chính là niềm hy vọng cuối cùng cho những năm tháng sau này, còn tôi chỉ muốn làm tất cả để nụ cười trong mắt ông quay về.

Chẳng mấy chốc đã chuẩn bị tới kỳ thi chuyển cấp, luôn có một buổi họp phụ huynh để giáo viên có thể hỗ trợ cho ba mẹ định hướng tương lai cho con trẻ và tôi cũng không phải ngoại lệ. Còn nhớ buổi sáng hôm đó, ba mặc chiếc áo sơ mi tối màu ngồi đối diện với giáo viên chủ nhiệm và nhìn bảng điểm học tập của tôi.

"Điểm số của YooA không nổi bật, những môn học tự nhiên hay ngôn ngữ đều không thuộc khả năng của cô bé."

Ba nhìn có vẻ buồn. Tôi hít sâu chờ đợi những lời nói tiếp theo từ cô giáo. Giáo viên mỉm cười đưa mắt nhìn tôi, từ trong ngăn kéo tủ lấy ra một vài bức tranh đặt lên bàn.

"Nhưng trái lại con gái anh thật sự rất có tố chất về nghệ thuật. Anh có muốn cho YooA theo đuổi mỹ thuật học không?"

Ba tôi có vẻ hơi bất ngờ. Ông ấy nhìn những bức tranh tôi vẽ, sau đó lại nhìn tôi. Tôi thản nhiên nói thật khẽ.

"Chỉ là con vẽ hoàn thành môn mỹ thuật thôi. Con không nghĩ bản thân có tố chất gì cả."

"Anh có thể thuê một số giáo viên tâm lý mỹ thuật cho YooA để định hướng tương lai cho cô bé."

Ba nói vài câu cảm ơn sau đó hoàn toàn im lặng cho tới tận khi tôi tiễn ông ấy ra khỏi cổng trường. Trước khi tiết học mới của tôi bắt đầu, dưới ánh mặt trời dìu dịu, ba đột nhiên xoay người. Tôi chợt nghe thấy thanh âm tươi sáng phát ra từ khoé môi cong cong, ông ấy đang cười. Chỉ là một đường vòng cung được vẽ lên một cách mơ hồ nhưng đã rất lâu rồi tôi mới lại thấy ba cười dịu dàng tới như thế.

"YooA... Con có muốn sang Ý không?"

Tôi đứng ở nơi trọn vẹn trong tầm mắt ông. Đôi mắt ấy giống như trời đêm sáng lên từng chút từng chút một. Gió thổi khiến gấu áo sơ mi tối màu trên người ông khẽ bay bay. Ba của Soobin là một hoạ sĩ nổi tiếng. Trường nghệ thuật Florence cũng là một trong những trường nghệ thuật hàng đầu thế giới.

Hơn tất cả, tôi biết thứ ba cần chỉ là một lý do...

—————————————————————
Một góc nhìn về Taehyung sẽ thật sự kết thúc Redamancy tại đây, mong rằng sẽ không khiến mọi người quá bứt rứt ♥️

Hẹn gặp lại tại fic mới nhé, public một chút, tên fic sắp tới là "Convivencia"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net