39 p1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh đã đến bữa tiệc tối hôm qua của bọn em ở nhà... Zhen??" Jimin khẽ nói sau 10 phút dài dẵng cả hai lặng im.

"Là Jennie."

"Ừm... nhà Jennie.."

Tuy Jimin đã quyết định rằng mình sẽ phải gặp và nói với Jungkook mọi chuyện theo lời Taehyung, nhưng khi Jungkook bước vào căn nhà nhỏ của anh với bộ dạng không thể thảm hơn được nữa, những lời mà Jimin đã soạn sẵn trong đầu trước khi Jungkook lại nghẹn nơi cuống họng. Jungkook buồn bã luôn là điểm yếu của Jimin.

Và cứ thế cả hai người đã ngồi nhìn cốc socola nóng mà Jungkook mua cho anh được 10 phút rồi.

"Anh đến cùng ai?" Jungkook hỏi.

"Alex, bạn của em."

Jungkook nhăn mặt, ngắt lời "Đó không phải bạn em."

"À... Anh xin lỗi Kookie anh không biết... Alex nói hai đứa là bạn thân gì đó..." Jimin như muốn vỡ òa và Jungkook nhận thức được rằng tông giọng của mình đã gắt gỏng đến mức nào.

Jungkook kéo Jimin về gần mình, gói gọn Jimin nhỏ bé trong lòng nhỏ nhẹ trách mắng: "Jiminie, anh không thể ai nói gì cũng nghe được. Và anh nói dối em để đi với một người lạ chỉ vì người ta nói người ta là bạn em! Lỡ như người ta bắt cóc anh đi thì sao, hửm? Rồi em biết tìm anh ở đâu hả Minie? Tối hôm qua em đã suýt gọi bố để tìm anh phòng trường hợp anh bị bắt cóc, hay tệ hơn là giết rồi vứt xác ở nơi khỉ ho cò gáy nào đó. Jimin anh không thể ngây thơ như thế được!"

"Nhưng người ta không làm vậy mà Kookie..."

"Rồi một ngày nào đó sẽ có người làm thế!"

"Anh xin lỗi, Kookie... Nhưng anh thật sự đã thấy em ở bữa tiệc. Kookie, em giấu anh bao lâu rồi?"

"Anh thất vọng về em lắm phải không?" Jungkook nay đã cúi gầm mặt, mà những lúc bình thường điều này có nghĩa là em ấy đang cảm thấy có lỗi.

"Hả? Ừm.. một chút..."

"Nói em nghe nào Minie, anh thất vọng về em lắm phải không?"

"Tại sao em lại thành như vậy Kookie..? Tại sao em lại giấu anh, lại nói dối anh? Em luôn nói anh phải tránh xa những thứ không tốt cho sức khỏe, cả rượu bia em cũng chỉ cho anh muốn nhiều nhất là 1 chai vì uống nhiều sẽ không tốt và anh luôn tin điều đó. Còn em thì uống liên tục vào bữa tiệc hôm qua, à không chắc là cả những bữa tiệc khác nữa, phải không Kookie? Tại sao em lại nói với anh những điều mà chính bản thân em lại làm ngược lại vậy hả Jungkook?"

Jimin khóc òa, tay đấm liên tục lên ngực cậu. Anh đang cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy mình như bị phản bội bởi người mà mình luôn tin tưởng, hay theo như Taehyung nói, người mà anh yêu.

Một khoảng thơ ấu của anh sống trong sự sợ hãi và tự ti bởi những lời dè biểu, trêu chọc vì căn bệnh của mình, ngốc, đầu óc chậm phát triển, anh đã rất tự ti và luôn tự trách bản thân vì điều đó. Tại sao các bạn lại như vậy với mình? Mình phải làm thế nào để hết bệnh được? Mình đâu hề muốn bị như vậy đâu?

Jimin dần trở nên tự kỉ, thu mình hơn với mọi người, mọi thứ. Bà của anh cảm thấy lạ, nhưng nghĩ do căn bệnh của cháu nên chỉ khuyên nhủ đôi ba câu. Đến khi biết được sự thật cháu cưng của mình phải chịu những thứ khinh miệt kinh khủng ấy từ những đứa trẻ đồng trang lứa, bà đã rất tức giận, quyết định cho cậu nghỉ, không để cậu đi học để rồi lại bị lũ nhóc quỷ kia cười cợt.

Sau đó một phần vì Seoul quá đắt đỏ, phần còn lại do Seoul chứa những kí ức xấu đối với Jimin, bà quyết định về lại đất Busan, quê hương thanh bình của họ với hi vọng Jimin sẽ có thể bình an tại nơi này. Cuộc sống của một cậu nhóc 8 tuổi Park Jimin chỉ biết xoay quanh người bà yêu quý của mình và khu vườn nhỏ mà bà đã làm ra cho anh.

Và rồi Jungkook xuất hiện.

Và lần đầu tiên trong cuộc đời, Jimin có cảm giác được bảo vệ, chở che từ một người khác không phải bà hay cha mẹ mình. Jungkook đã kéo anh đến sân chơi cùng với các bạn trong xóm, đánh những đứa dám nói xấu về anh, bảo vệ anh khi anh bị ăn hiếp hay bắt nạt. Jimin dần trở nên dựa dẫm hơn vào Jungkook và bắt đầu ích kỉ về việc chia sẻ cậu cho người khác. Vì Jungkook là một người nổi bật, ai trong trường cũng muốn chơi với cậu ấy, tất nhiên cô bé nào cũng để mắt đến Jungkook.

Và Jimin không thích điều đó một tí nào hết.

Jungkook chỉ được là của mình, chỉ được cười với mình, chỉ được bảo vệ cho một Park Jimin này thôi!

Vậy nên Jimin luôn vô tình cố ý tách Jungkook ra khỏi các cô bé khác, luôn ở bên Jungkook bất cứ lúc nào có thể. Cho đến bây giờ vẫn thế, Jungkook chỉ có thể là của anh, không một ai khác cả. Và tuy Jungkook không nói gì, nhưng sự nuông chiều, cưng nựng của cậu đã ngầm chấp nhận, dung túng cho sự ích kỉ của Jimin với cậu. Jimin đã xem Jungkook là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình, là một tấm gương để noi theo. Những điều mà Jungkook làm, Jungkook nói, Jungkook dặn dò, anh đều nghe theo răm rắp mà không một chút ý kiến. Vì Jungkook luôn đúng.

Và giờ thì sao đây? Người mà anh tin tưởng nhất sau bà, bây giờ lại ở trước mặt anh nói dối không nhắm mắt, làm trái ngược hoàn toàn những điều mà cậu luôn căn dặn anh, đạp đổ niềm tin của anh với cậu. Anh giận lắm, giận thật sự ấy!

"Em xem anh là thằng ngốc thật phải không Jungkook? Vì anh có bệnh, đầu óc anh ngu ngu đần đần thế này nên em mới làm thế với anh phải không Kook? Em thật sự xem anh là đứa con nít đó hả?"

"Jiminie, đừng nói vậy, em xin anh... Em không bao giờ đối với anh như vậy, Jiminie. Bình tĩnh nghe em nói được không?" Jungkook ôm chặt Jimin, mặc anh vùng vẫy trong lòng mình, tay vuốt lưng vỗ về như cậu vẫn hay làm mỗi khi người lớn hơn buồn bã. Jimin dần bình tĩnh lại, thôi không quấy nữa nhưng vẫn sụt sịt đôi ba cái.

"Em xin lỗi vì nói dối anh, tất cả mọi thứ. Nhưng những thứ đó không tốt là sự thật. Em muốn anh tránh xa những thứ đó, thậm chí không muốn anh biết đến sự tồn tại của nó, nhưng không thể nên mới để anh tiếp xúc với chỉ bia rượu như vậy. Những thứ còn lại là chất độc, nó không tốt cho sức khỏe và căn bệnh của anh, à không phải, cho tất cả mọi người và nhất là anh. Và đó là sở thích của em Jiminie."

"Anh không hiểu Kookie. Nó xấu và không tốt, nhưng sao nó lại là sở thích của em?"

"Những thứ đó giúp em không suy nghĩ đến bố mẹ mình nữa, và đôi lúc giúp em thoải mái, kiểu như giải stress sau những kì thi của em ấy." Jungkook cậu là một thằng khốn khi tiếp tục dùng những lời dối trá để trấn an Jiminie của mình.

"Như anh cần taco khi căng thẳng đó hả?"

"Đúng vậy. Tuy anh hơi ngốc nhưng lại học rất giỏi, và em thì vẫn luôn thắc mắc về điều đó. Anh chỉ cần taco để giải stress, kit kat làm bùa may mắn, socola nóng khi thất vọng, và muôn vàn những món ăn khác. Chúng ta khác nhau Jimin, nhưng chúng ta vẫn luôn hòa hợp với nhau. Kiểu như vì em đã xấu như thế này, thì anh sẽ đem đến những điều tốt đẹp cho em. Vậy nên em mong anh đừng nghĩ đến việc sẽ thử hay bắt chước theo em, được chứ? Hứa với em đi." Jungkook đưa ngón út của mình ra. Một trò chơi con nít mà Jungkook và Jimin sẽ không bao giờ chán.

"Anh hứa Kookie. Nhưng..."

Người nhỏ hơn kéo ngón út bé xinh của Jimin móc vào ngón út của mình "Anh hứa rồi, vậy nhé."

"Ừm anh hứa mà. À Kookie... anh còn chuyện nữa muốn nói với em."

Jungkook đột nhiên căng thẳng, cậu biết chuyện mà Jimin muốn nói là chuyện gì. Về chuyện Jimin phát hiện cậu ra cậu ăn chơi hút hít chẳng khiến cậu để tâm mấy, vì có vẻ anh chỉ biết đến thế. Con người thật của cậu, phần xấu xa hơn của cậu, những thứ kinh khủng mà cậu đang làm, anh vẫn chưa biết đến. Việc Jimin biết tình cảm mà cậu dành cho anh khiến Jungkook khiếp sợ hơn cả.

Jungkook đã nhận ra mình yêu Jiminie từ lâu rồi, chắc phải từ cái hồi mà cậu vô tình bị sụp bẫy té xuống đôi mắt cười một mí của anh, đôi mắt sẽ chỉ còn là một đường chỉ mỗi khi anh cười rộ lại như chứa cả một bầu trời sao mà cậu hay thấy vào những đêm cậu nằm cùng bà ngoài vườn, như chứa cả một vùng biển xanh với những chú sứa trong suốt phập phồng ở đảo Jeju, và rồi chứa luôn cả trái tim của Jungkook cậu đây.

Cũng như bao đứa trẻ khác, cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng cậu và anh là bạn thân, là anh em tốt. Vì bà của anh đã mở lời nhờ Jungkook hãy để mắt đến Jimin giúp bà mỗi khi bà vắng nhà, và vì sau mỗi lần hai đứa đi học về bà của Jimin sẽ kêu cậu vào ăn cơm cùng và cơm của bà thì siêu ngon bá cháy, nên Jungkook ta chỉ làm bổn phận mà cậu nên làm với tiêu chí trở thành một người tốt cho xã hội.

Nhưng từ khi cả hai dậy thì, Jungkook càng có những suy nghĩ không mấy trong sáng với Jimin. Anh chàng 15 tuổi không thể ngừng nhìn chằm chằm vào cặp mông tròn vảnh của anh bạn thân lớn hơn 2 tuổi của mình đi phía trước. Không thể ngừng nuốt nước bọt khi cặp đùi thon dài nhưng săn chắc vắt ngang bụng mình khi hai đứa cùng ngồi trên cái sofa to như cái giường để xem phim. Đôi môi hồng hào mọng nước, dày vừa phải cứ như mời gọi cậu cắn lên. Jungkook đã từng nghĩ đến cảnh đôi môi ấy đặt trên cậu nhỏ của cậu, chúa ơi cậu thật sự đã bắn ra chỉ với cái tưởng tượng như thế. Và tất nhiên không thể nào không ham muốn đè người bạn thân ấy lên chính cái sofa này và phang anh thật mạnh khi anh ấy rên tên mình cùng với những tiếng thở dốc, hoặc nức nở, hoặc khóc thét. Bất cứ tiếng kêu nào phát ra cũng được, cậu không quan trọng lắm đâu.

Thế nên Jungkook năm 15 tuổi, đã chính thức xác nhận, mình yêu Jimin con mẹ nó rầu!

Tình cảm của cậu dành cho Jimin ngày một lớn hơn, và sự bảo bọc của cậu với anh cũng theo đó mà nhiều hơn. Nhưng cậu không chắc Jimin cũng như vậy. Cậu biết rằng anh ích kỉ không muốn chia sẻ cậu với ai (và cậu thích điều đó muốn chớt), cậu cũng cảm nhận được anh quan tâm và luôn muốn mình ở bên cạnh. Vì Jimin không giống cậu, suy nghĩ của anh ấy không đúng với tuổi, anh ấy luôn nghĩ mọi thứ theo hướng ngây thơ trong sáng nhất, nên có thể tình cảm mà Jimin dành cho cậu chỉ như bạn thân, hoặc anh em thân thân thân.

Jungkook không thể chấp nhận được cái chuyện Jimin đồng ý lời tỏ tình của cậu chỉ vì cậu luôn ở bên cạnh và chăm sóc anh chứ không phải vì anh cũng yêu cậu. Như thế thì vứt chứ làm ăn cái gì!!

Và Jungkook năm 19 gần 20 tuổi bây giờ đang phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn rằng, ảnh đã biết mình yêu ảnh ròii!!!

"Ờ hờ.. anh nói đi... Mà anh muốn ăn gì không em nấu cho. Hay anh coi gì không em đi mở..."

Cậu kiếm cớ, toang đứng lên chạy trốn nhưng móng vuốt mèo đã nắm cậu lại.

"Anh không cần gì. Em ngồi xuống đi anh muốn nói chuyện cơ mà~"

"Thì anh nói đi, em nghe mà. Em chỉ sợ anh đói hay gì thôi. Được rồi, anh nói đi em sẽ nghiêm túc nghe. Mà anh thật sự không cần gì hả. Nước không? Taco?" Jungkook nở một nụ cười giả trân.

"Chuyện là... anh có tâm sự với Taehyungie, và cậu ấy nói rằng em... em..."

"Em sao...?"

"Cậu ấy nói em yêu anh. Anh không hiểu lắm nhưng anh nghĩ chắc không phải đâu nhỉ, em làm sao yêu anh được. Em đẹp trai như vậy nè, bao nhiêu người cũng đẹp lắm lắm thì làm sao mà lại... yêu anh thay vì những người đó, Kookie nhỉ?" Jimin cười, tay chọt vào má cậu trêu.

Thôi thì phải thừa nhận thôi. Được thì ăn Jimin, không thì ăn friendzone tiếp. Có gì đâu haha... Jungkook tự an ủi bản thân.

"Sao anh biết không phải? Anh không phải em làm sao biết em có yêu anh hay không, hửm?" Cậu bắt lấy cái tay ấy, hôn lên.

Jimin giật thót, muốn rút tay về nhưng lực của Jungkook lúc nào cũng mạnh hơn của anh cả. Những chuyện như thế này diễn ra khá thường xuyên giữa hai bọn họ, nhưng từ lúc Taehyung bảo rằng tình cảm anh dành cho Jungkook là yêu, là giữa họ không đơn thuần chỉ là anh em thân thiết, và được nói cho rằng Jungkook cũng yêu anh, Jimin đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, mặt anh nóng lên và mắt thì không thể nhìn thẳng vào người trước mặt nữa.

"Anh không biết... Tae nói cho anh như vậy. Tae nói em yêu anh như Jack yêu Rose, nhưng anh có phải con gái đâu??"

"Vì anh không là con gái nên em mới yêu đấy. Anh mà là con gái thì em đã mặc kệ anh rồi."

"Kookie... em không được mặc kệ anh..." Jimin bĩu môi nũng nịu.

"Nào nào rớt môi xuống bây giờ. Em đùa thôi"

"Nhưng anh thì có gì để em yêu đâu, anh ngốc anh vô dụng, lúc nào cũng chỉ biết mè nheo với em, làm phiền em đưa đón anh đi học. Nhiều lắm nhưng anh không nhớ hết, anh chỉ biết anh phiền em lắm thôi."

"Này, em chưa bao giờ than mà sao anh lại luôn nói anh phiền em thế hả? Em phải nói bao nhiêu lần là em rất vinh hạnh được làm những điều đó nữa đây, Park Jimin? Em cũng biết giận đó nha cái con người này." Jungkook nhăn mặt, véo đôi má mềm mịn thơm tho đang ửng hồng của người lớn hơn.

"A em đừng giận, anh không cố ý làm em giận đâu. Kookie đau anh!!"

"Em sẽ nói một lần này thôi, không nói lại lần nữa trừ khi em muốn. Em yêu anh, Park Jimin. Rất yêu anh. Và em luôn cảm thấy vinh hạnh vì được ở bên anh và làm những thứ mà anh thấy anh đang làm phiền em, như em được trao cả một vương quốc để canh giữ và ở đó chỉ có một hoàng tử là anh đó. Và em yêu anh. Nhớ cho kĩ vào Park Jimin."

"Kookie..."

"Còn anh thì sao Park Jimin?"

"Anh á?"

"Anh có yêu em như em yêu anh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net