Tokyo of love_part 1 ( a lot of H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Jimin có chút thanh tỉnh trong mờ sương, thì bản thân mình đã nằm hẳn trên chiếc giường kingsize thơm mùi xà phòng ưa thích của Jungkook, với độc chiếc quần lót còn lại trên người, thân ảnh to lớn đầy cơ bắp của Jungkook đang đè lên Jimin, nhiệt độ nóng bỏng khiến từng thớ cơ chắc như đồng có vài giọt mồ hôi chảy nhẹ, khiến Jimin vô thức nuốt nước bọt.


- Jiminie - vừa thì thầm, Jungkook vừa chạm lấy vật nhỏ xinh của Jimin đang bị vật to lớn của Jungkook dựng đứng như túp lều cạ vào như một sự uy hiếp đáng yêu. - của hyung xinh quá~

Jimin ngượng chín mặt, ai đời đàn ông con trai mà cái đó lại bị khen... xinh?! Cáu thật chứ.

- đồ... trâu đực... thứ quái vật nhà em thì... thì...

- thì sao nào Minie của em?

- thì không... xinh... ₩&*%}¥\$~>¥]...

-...

-......

Jungkook thật sự muốn cười sặc.

Trong giờ phút đáng lẽ phải lãng mạn trao nhau lời yêu thương dịu dàng, hai ông nội đi khen của nhau xinh hay không xinh. Tội cho Jimin da mặt mỏng hơn giờ cả người đỏ như tôm luộc nằm e ấp trong vòng tay Jungkook. Quả thật rất không có tiền đồ.

- em là đồ... đáng ăn đánh... - Jimin đập cái chét vào khuôn ngực cứng như đá của Jungkook. Đồ con thỏ chết bầm, cơ bắp tập kiểu gì mà cứng ngắc làm ngón tay múp míp của Jimin ửng đỏ cả lên.

- đừng làm vậy, tay hyung đau, em cũng sẽ đau lắm. - Jungkook hôn lên bàn tay mới đánh mình, vội vàng cắn mút. Ngón tay sao lại đáng yêu thế? À mà không đúng, cả ngón tay, ngón chân, cả cái lỗ rún, cái gì thuộc về Jimin đều đáng yêu tất!

Jimin thấy cả người mình nóng ran, bàn tay hư hỏng của Jungkook túm lấy mông Jimin, rồi lần vào trong cái quần lót mà Hoseok hyung tặng đợt Giáng Sinh, chà sao nó co giãn tuyệt thế nhỉ? Jungkook nảy số nhất định phải xin cái địa chỉ mua một lố đủ màu về cho Jimin mặc mới được. Cảnh xuân không thể bỏ phí.

- Ưm... Jungkook... chỗ đó lạ... quá... ah... - Jimin không kiềm chế được tiếng rên nhè nhẹ, nghe như tiếng mèo con đang mời gọi Jungkook. Một chỗ nào đó trên cơ thể đang nóng như lửa đốt, trống trải, muốn được lấp đầy. Ánh mắt Jimin có chút mờ sương, khuôn miệng vẫn còn vài sợi nước bọt như chỉ bạc lấp lánh. Bờ vai thon nhỏ, xương quai xanh vẫn như muốn rách ra khỏi da vì những đợt ăn kiêng quá sức, cả thân người trắng muốt đang run lên nhè nhẹ, điểm nhưng dấu hôn mà Jungkook không cần lòng được. Tất cả như đang nói với Jungkook rằng: ăn anh đi.

- Chết tiệt, Jimin, đừng có đẹp như vậy, em sẽ không kiềm chế được mất... - Jungkook hôn lên bụng Jimin, khổ sở hít một lồng ngực mùi tươi mát, cản cho bản thân mình không được nhìn thẳng vào Jimin, người đang yêu yêu nghiệt nghiệt mà vô tình khiêu khích sự nhẫn nhịn của Jungkook. Một Jimin đẹp đến doạ người như thế, dù say hay tỉnh, Jungkook cũng không muốn nghĩ nữa, sợ rằng càng nhìn, sẽ càng chìm đắm.

- Kook, nhìn hyung... - Jimin xoa lên mái đầu dừa đang trốn dưới bụng mình, chẳng hiểu cái bụng ốm nhom của mình có gì mà lại cắm đầu vào hít lấy hít để thế - sao em trốn dưới đó vậy?

- Jiminie, hyung có thể bảo trái tim em đừng đập mạnh vì hyung như vậy nữa có được không? Đập như vậy, thật sự rất mệt. - Jungkook ngóc đầu lên, cảm thấy mình sắp tới giới hạn rồi.

Jimin bĩu môi, cái thói nịnh bợ này là từ đâu ra vậy trời? - không thích đấy, cho đập mạnh chết em luôn đi, đồ ác độc bắt nạt người ta, hứ!

- không... - Jungkook chồm lên, trấn lại Jimin trong vòng tay mình, vừa nói vừa rải những nụ hôn lên mắt, lên môi, lên tất cả mọi chỗ trên người Jimin, như để khẳng đỉnh chủ quyền - em phải khoẻ mạnh để chăm sóc cho Jiminie tới cuối cuộc đời cơ.

- thế nếu lỡ... hyung sống lâu hơn em thì ai chăm sóc hyung đây? - Jimin hí mắt, cố gắng tỏ ra chút thanh tỉnh để trêu chọc con thỏ cơ bắp.

- thế thì em nhất định phải sống, em nhất định không được chết trước Jiminie... - Jungkook dứt khỏi những nụ hôn, nhìn thẳng vào Jimin, ánh mắt kiên định không thể nhìn ra một tia đùa giỡn.

- trời ơi Jungkook! Sao lại nói lời xui xẻo vậy hả? - Hết nói nổi, ai dạy ẻm nói chuyện kiểu này vậy? Yoongi hyung phải không?

- em không đùa mà Jiminie - Jungkook ôm lấy khuôn mặt vẫn đang đỏ ửng vì kích tình của Jimin, để nó đối diện với chân thành của chính mình - em sẽ không cho mình quyền được chết trước hyung, hyung là tất cả, là mọi thứ em muốn bảo vệ. Đừng bao giờ rời xa em nữa, em sẽ không chịu nổi, Jiminie, em thật sự không chịu nổi...

Nói rồi Jungkook ngay lập tức kéo Jimin vào một hụ hôn sâu đắm. Hôn như trời đất đảo điên. Bàn tay nhẹ nhàng luồn vào nắm lấy Jimin bé nhỏ xinh đang vì kích tình mà rỉ một vài giọt sương, nắm lấy nó xoa nhẹ nhưng đủ để Jimin giật thót, dứt ra khỏi môi Jungkook mà gục vào hõm vai Jungkook thở dốc.

- AH... đừng mà... đừng... dừng lại... - tiếng Jimin nỉ non, chèn giữa là hơi thở gắt gao theo từng nhịp lên xuống của Jungkook.

Jungkook ngậm lấy vành tai mềm mại của Jimin thì thầm: - hyung bảo em đừng rồi lại đừng dừng lại, cuối cùng là ý sao đây? - nói rồi Jungkook xoay bàn tay, ấn nhẹ vào nụ hoa đang dần nở rộ ngay gần đó của Jimin.

- ỐI!... không... hứ... hức... phải mà... - Jimin run mạnh, hai chân khép lại kẹp cứng tay Jungkook lại, cả người vì xấu hổ mà co quắp, hai bàn tay vội kéo đai quần lót, ngăn chặn sự xâm lăng của Jungkook.

- lại nữa, là không phải hay là phải? - Jungkook kéo nụ hôn xuống hai nhũ tiêm trước ngực Jimin, ngầm chặt rồi lấy lưỡi vê thành vòng tròn, hoàn hảo làm Jimin không cưỡng lại được mà bắt đầu xụi lơ, bàn tay không thể có đủ lực mà níu giữ chiếc quần lót tội nghiệp nữa.

- Hức... huhu em bắt nạt hyung... - Jimin nói trong tiếng nấc, không biết là vì khóc hay vì hứng tình mà mê loạn.

- nếu đã lỡ rồi, thì cho em bắt nạt hyung thêm chút nhé? - Jungkook ngồi thẳng người dậy, trong phút chốc thoát khỏi hơi ấm, Jimin chợt thấy chút hụt hẫng. Như cảm giác một điều gì vừa đánh rơi trong trái tim mình vậy. Nhưng ngay sau đó Jimin biết mình đã lầm.

Jungkook tháo thắt lưng vội vàng.

- hôm nay, em sẽ giành tất cả thanh xuân gìn giữ 20 năm trao cho Jiminie hết.

- @_@

Có gì hơi sai không?

Jimin cũng chẳng có thời gian để nghĩ nữa. Lúc định thần lại thì Jungkook đã chen vào giữa hai chân của Jimin, quái vật khổng lồ mang tên tiểu... à nhầm Đại Kook đang sừng sững hiên ngang ngay trước nụ hoa bé bỏng của Jimin như muốn hô vang: tiểu nhị, đón khách!

Jimin chợt hơi hoảng sợ, ký ức lần Jungkook say kinh hoàng vẫn còn chút tồn đọng. Nhưng lần này, Jungkook vẫn chưa động, bàn tay vẫn nhẹ nhàng xoa bóp mông Jimin, cố gắng kích thích nụ hoa bé hãy dần mở ra dể đón nhận Jungkook.

Jimin biết đó là bao nhiêu nhẫn nhịn, bao nhiêu kiềm chế. Jungkook của Jimin thật sự đã nâng niu Jimin như thế nào, đã lo lắng làm sao, Jimin cảm nhận được cả. Nhìn vật dưới thân Jungkook căng trướng đến phát đau, nhưng vẫn cố gắng điều hoà nhịp thở, lâu lâu lại dừng những nụ hôn vụn vặt an ủi nho nhỏ mà hỏi Jimin: " hyung có đau không?" "Em làm có thoải mái không?" "Hyung đẹp quá"...

Tới mức Jimin nhịn không nổi nữa, túm lấy cổ Jungkook kéo lên, hai chân nhân cơ hội vòng lên quặp lấy hông Jungkook:

- Kook, hyung muốn em, cho hyung đi, nhanh lên.

Đôi mắt Jungkook mở to, thở hắt ra một hơi, tất cae sự kiềm chế căng lên như dây đàn, rồi đứt phựt.

- hyung, hyung chắc chứ? - Jungkook gắt gao nhìn thẳng vào ánh mắt ngập hơi nước của Jimin - vì em sợ, em... không dừng lại được...

Jimin không nói gì nữa, vòng đôi tay siết lấy cổ Jungkook, rồi dịu dàng đặt một nụ hôn như chuồn chuồn đạo nước lên môi Jungkook.

Và Jungkook đã biết mình phải làm gì.

Với tất cả mọi sự tỉnh táo còn lại, Jungkook đẩy hông, đâm vào nụ hoa của Jimin, với tất cả sự nhẫn nại và cưng chiều. Jungkook thận trọng đẩy hết chiều dài để Jimin có thể thích ứng, dù cả người Jungkook muốn nổ tung mà run lên vì kiềm chế.

Ôi.

Con mẹ nó.

Bên trong Jimin nóng ấm, bao bọc như muốn nuốt luôn Đại Kook vậy. Jungkook biết, không thể quay đầu nữa rồi.

Jimin cảm thấy như bản thân bị nhồi đầy, các dây thần kinh truyền tới cảm giác như ứa nghẹn, khoái lạc từ từ đánh úp, Jimin run theo nhịp đẩy vào của Jungkook, tới khi toàn bộ Đại Kook đẩy lút cán, Jimin trợn ngược mắt, miệng hấp hé không nói thành lời. Hai bàn tay trượt xuống mà siết lấy hai cánh tay lực lưỡng của Jungkook, cố gắng bám víu để không bị cuốn theo dòng cảm xúc bùng nổ sắp lan tràn khỏi cơ thể.

Trời đất mẹ ơi

Sao nó to dữ vậy??

Muốn đâm tới dạ dày luôn hay gì?

Thằng nhóc này uống sữa chuối nhiều quá rồi phải không?

- Jiminie, em động đây... nhịn nữa em sẽ chết mất... ah... cho em động đi... - Jungkook khổ sở ôm lấy thân người đang căng cứng ở dưới, môi cắn đến mức muốn bật máu, cảm giác này tuyệt đến mức Jungkook không thể nghĩ đến gì khác, nhưng trong lòng vẫn sợ rằng mình sẽ tổn thương tới Jimin, nếu điều đó lại xảy ra Jungkook sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được nữa.

Chỉ một lần thấy hyung ấy trắng bệch dưới thân mình là quá đủ rồi.

Nhưng Jimin cũng chịu không nổi, cảm giác nhộn nhạo, ngứa ngáy khiến Jimin muốn thêm nữa, muốn được nhồi thêm, được đẩy lên cao, để rồi không còn lí trí gì nữa. Sự nhẫn nhịn của Jungkook giờ như một cực hình mà Jimin muốn phá tan nó, muốn hét lên rằng mau chiếm lấy hyung đi, em muốn nhịn nhưng hyung thì không muốn nhịn!

- anh muốn em, Kook, muốn em... muốn đến phát điên rồi! Kook, động đi!

Quái vật xổng chuồng a~~~

Jungkook chỉ chờ được đến đó, như một con ngựa đứt cương, Jungkook gầm lên, không màng tới hơi thở còn chưa lấy lại đủ sau khi vừa nức nở nỉ non mà đẩy từng nhịp như vũ bão. Hai cánh tay siết lấy bờ vai nhỏ bé, còn hông đẩy dồn dập như vũ đạo Baepsae nhưng tốc độ gấp đôi. Thanh xuân 20 năm của Jungkook từng nhịp từng nhịp đâm vào Jimin mạnh đến mức cái giường rung lắc, đập vào tường của khách sạn, hoà vào là tiếng thở dốc không cách nào kiềm chế của hai thân ảnh cuốn lấy nhau triền miên, cảnh tượng kích tình lan toả ra không khí, treo thêm ánh trăng bạc phản chiếu lấp lánh trên tấm lưng nhấp nhô lên xuống của Jungkook.

- AH... AH... Kook ah... chịu không nổi... ah... mẹ kiếp... sướng chết... hyung rồi.. hức a... - Jimin không nói thành lời, thậm chí còn không nhận ra chính mình đang nói ra những lời mà dù có say tới cỡ nào cũng không thể thốt ra được. Jimin chỉ có thể thấy được khoái lạc chạy khắp cơ thể, từng nhịp đẩy là một bước lên thiên đàng. Bàn tay sướng đến tê dại, nắm lấy gáy Jungkook mà làm điểm tựa, rồi cào loạn cả tấm lưng đang dốc hết tốc lực mà hành hạ trên thân mình. Tại sao? Tại sao lại có thể tuyệt đến như vậy?

Nếu không phải đã ở cùng nhau từ khi Jungkook 15 tuổi, Jimin đã thật sự hoài nghi có phải thằng nhóc này đã ngủ với ai trước rồi hay không mà lại có thể thiên tài như thế.

Cả kích thước cũng quá là ngoại cỡ đi...

- Jimin ah... hyung đang chửi thề sao... sướng đến mức chửi thề ư... ah... chết tiệt, Jiminie, chặt quá, muốn cắn đứt em hả? Shit... - Jungkook phát điên rồi, muốn điên luôn luôn rồi. Là sướng đến phát điên!

Jungkook rút ra rồi lại đâm vào lút cán. Không phải lần đầu của cả hai với nhau, nhưng ý loạn tình mê như thế này thì thật không chống đỡ nổi.

Chợt Jimin đẩy Jungkook ra, Jungkook mất đà ngã xuống giường, vẫn đang trong cơn mê loạn, Jimin ngay lập tức ngồi lên trên thân mình của Jungkook, giả giả lả lả:

- em ăn hyung rồi, giờ đến lượt hyung~

Nói rồi Jimin cầm Đại Kook, đẩy vào hang động ẩm ướt vì những đợt ra vào trước đó của Jungkook, dịch chảy lênh láng trên đùi cả hai, tiếng lép nhép nhẹ nhàng vang lên, Jungkook thở dốc mở to mắt nhìn thấy một Jimin kiều mị, uyển chuyển đang bắt đầu luật động.

ÔI~~~

Jungkook thầm mắng một câu trong lòng. Đúng là chúa trời sắp đặt cho Jimin làm một học viên xuất sắc của múa đương đại, không chỉ vì đống cơ bắp săn chắc mà còn vì sự dẻo dai đến tột cùng. Thân người yêu tinh của Jimin lả lướt, Đại Kook ở bên trong Jimin bị xô đẩy, ma sát đến mức Jungkook bị kích lên đến đỉnh điểm, thề rằng nếu không cố gắng nhịn lại thì Jungkook đã buông tay để phóng hết tất cả tinh hoa vào người Jimin rồi.

Jungkook siết chặt cánh tay, cố gắng chống đỡ khỏi khoái cảm đang xâm chiếm từng tế bào, não bộ trì trệ, lại có những phiên phiến quỷ dị chạy quanh đầu, như nói rằng hãy đầu hàng đi, người không thể thoát khỏi ma lực này của Jimin đâu.

- Jiminie!! Đừng như vậy.. em sẽ ra mất!! - Jungkook nắm lấy cái eo mịn màng đang cật lực hành hạ mình, nhổm người ngồi dậy tìm môi của Jimin. Thật khổ sở mà, hyung ấy bảo ăn mình, và hyung ấy ăn thật, ăn sạch sẽ.

- Jungkook. Anh yêu em, anh yêu em, thật sự rất yêu em! - Jimin siết lấy Jungkook. Không để cho bất kỳ một kẽ hở nào chen vào giữa hai người được nữa.

Jungkook không phải là lần đầu được nghe Jimin nói yêu, nhưng ngay lúc này, ngay khi cả hai đang hoà làm một, Park Jimin yêu nghiệt lại rất biết cách để Đại Kook lớn thêm một vòng.

- Jimin, nói lại lần nữa đi...

- anh

- yêu

- em

Hôm nay Jimin xong đời rồi.

Từ giường, lên tới sofa, vác vào phòng tắm, trên sàn nhà, bệ cửa sổ, Jungkook đưa Jimin lên tới tầng mây.

Là một đêm làm tới tận mạng.

***

Lần đầu viết H lần đầu viết H lần đầu viết H...

H+ part 2 in coming.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net