Vậy thì không được rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mất khoảng 5s để Jungkook tự kiềm chế sự sảng khoái với mùi hương còn để lại của Jimin. Tới giây thứ sáu thì cái mùi đáng ghét (Jungkook nghĩ thế) làm hỏng hết cả tâm tình tốt đẹp buổi sáng.

À.

Đó là mùi của kỳ đà, mà đặc biệt là kỳ đà không những thích cản mũi mà còn cực kỳ thích chọc điên thỏ cơ bắp.

- buổi sáng hyung có ăn nhầm cái gì không mà hỏi em vậy?

"Câu đó hyung nên tự hỏi bản thân mình đi thì hơn"

- chỉ là câu hỏi thôi, em tự biết câu trả lời mà, Kookie?

"Anh mày biết thừa mày thích Jimin, nhưng nghe từ miệng mày nói thì có động lực giết người hơn."

- em không nghĩ em không có nghĩa vụ cần phải trả lời hyung.

"Hyung cũng không có quyền xen vào đâu, đồ kỳ đà thúi."

Taehyung nở một nụ cười nhẹ, bước đến cạnh giường Jungkook, nhặt lấy đôi dép Jimin lúc nãy phóng đi vội quá mà chạy hẳn chân đất.

- Jiminie dễ bị đau cơ lòng bàn chân, nên hyung khâu túi giữ ấm vào hai cái dép cho cậu ấy, giờ đến giờ thay túi rồi.

Vẫn giữ một nụ cười, Taehyung nhẹ nhàng bước ra tới cửa, tay vẫn nắm chặt hai cái dép, đều đều nói như đang kể chuyện.

- Jimin thích uống nước lê, hay thức khuya, ngủ hay ôm gối, thích thời tiết có nắng nhưng không khí lạnh,... em có biết điều đó không?

Jungkook chết sững.

- Jimin bị rụng tóc, hyung là người đi mua dược liệu cho cậu ấy, Jimin khó ngủ, hyung là người xoa lưng, vỗ về cho cậu ấy,... em có biết không?

Không. Điều làm Jungkook tự dưng muốn nhảy lầu vào buổi sáng là cậu không biết một chút gì về những điều Taehyung vừa nói. Không một chút nào cả. Những gì cậu biết về Jimin, chỉ là Jimin thích cho cậu ăn, thích cho cậu đồ đẹp, thích cười nheo mắt xinh xinh miệng lúc nào cũng Kook ơi Kook à...

Jungkook không biết gì về Jimin cả. Tin được không? Cùng nhau ở bao nhiêu năm, cuối cùng những gì Jungkook biết đều chỉ là bản thân mình. Mày thật đáng nguyền rủa, Jeon Jungkook à.

Đáng ghét.

Taehyung nghĩ thế.

- em không biết đúng không? Kook?

... Jungkook chỉ có thể lặng người, cúi đầu thay cho câu trả lời.

- đúng đấy thằng chó, mày CON MẸ NÓ LÀ ĐÉO BIẾT. Mày có biết tao yêu Jimin nhường nào không? Mày gây ra bao nhiêu chuyện như thế, giờ mày muốn gì? mày muốn JIMIN?

Jungkook sững sờ, bàng hoàng với một Taehyung đáng sợ trước mặt. Chuyện gì vậy?

Taetae hyung yêu Jiminie?

Mà... cũng có lúc Taetae hyung... thật sự đáng sợ như vậy?

Bất giác lùi một chút về sau, Jungkook tự cảm giác được Taehyung có thể xông đến giết cậu bất cứ lúc nào.

- tại sao mày không làm tiếp những gì mà mày giỏi ấy? Mày biết việc mày làm giỏi nhất mà Jungkookie?

Việc mà Jungkook giỏi?

- là HÀNH - HẠ - Jimin đó, Jeon Jungkook?

Thịch.

Trái tim Jungkook như đứt phựt ngay khoảnh khắc đó. Đúng... hyung ấy nói đâu có gì sai.

Đó giờ, việc mà Jungkook làm giỏi nhất, chính là hành hạ Jimin. Đánh hyung ấy, ngó lơ hyung ấy, ganh tị, chì chiết hyung ấy, còn cưỡng ép, giờ lại gắt gao đòi hyung ấy thành người của mình.

Tình yêu nào đền lại cho đủ?

Ngay cả khi Taehyung ra khỏi phòng, Jungkook vẫn ngồi đó, với hai hàng nước mắt.

***

Taehyung bước về phòng, tay vẫn ôm đôi dép của Jimin. Và thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Kim Taehyung, sao mày không hùng hổ như vậy trước mặt Jimin? Cứ đứng trước Jimin là lại như con mèo hen...

- Tae...à...

Giọng nói ngập ngừng thức tỉnh Taehyung. Là Jimin.

- Jiminie? Cậu sang phòng mình có việc gì vậy?

- à thì... - Jimin bối rối, hai má ửng hồng cúi người ngượng ngùng, hai bàn tay vân vê vạt áo - "chết tiệt, chỉ vậy thôi mà Jiminie nhìn vẫn thật quyến rũ" - ... sáng nay mình... ở... phòng Kook... ah... nhưng mà không có chuyện gì đâu Taetae đừng hiểu lầm nha, Kook không có làm gì mình hết á!

Là cậu sợ mình làm gì Jungkook nên mới tới nói với mình sao?

Thế này thì không được rồi.

***

Tôi lại chuẩn bị đi quay các cô ạ, lịch update chap chưa có nhưng chap sau là H mạnh mẽ nhá =)))))

Tui hứa luôn đấy hí hí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net