☘10☘

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 10: LỰA CHỌN KHÓ KHĂN
_._._._._._._._._._.

Jimin nuốt nước bọt vào trong vòm họng, cậu cảm thấy rất ngột ngạt như thể thiếu dần dưỡng khí. Cậu đã không thể phủ nhận cái thân phận Jimin Jeon nữa rồi, càng tàn nhẫn hơn khi phải thừa nhận Natalie không còn là em gái của cậu, cả cái quá khứ của Jimin Park cũng sắp tan biến.

“Cháu chỉ muốn hỏi một điều cuối cùng. Vì sao ngài biết cháu…”

Thoáng bắt gặp ánh mắt không vui của Raven, Jimin mới sực nhớ lại sự bất cẩn của mình.

“Dù sao cháu vẫn không quen. Cháu sẽ cố. Vì sao cậu lại biết cháu ở trong kết giới của anh Justin?”

Raven hơi mím môi cười hài lòng vì Jimin đã chịu gọi anh là cậu. Nụ cười này gây chút bất ngờ cho Jimin. Chẳng còn nhớ đã bao lâu rồi cậu không được nhìn thấy Taehyung cười. Một giây phút tỏa sáng vẫn đủ làm xao xuyến tim người.

“Natalie đã nói với Taehyung và Taehyung nói lại với ta. Taehyung luôn rất quan tâm cho cháu.”

“Lúc xưa thì đúng…”– Jimin cười nhạt. “…nhưng sau tai nạn đó thì…”

Raven cũng hiểu Jimin muốn nhắc đến tai nạn gì. Lúc vừa vào học viện Stoker chưa lâu, Jimin đã bị bắt cóc. Chung quy bởi bạn gái cậu khi ấy là hoa khôi của trường, khiến cho không ít kẻ sinh lòng đố kỵ. Một đám cặn bã thì không thể làm khó cậu, nhưng sợi cáp treo kiện hàng trong khu phế liệu bị đứt thình lình, những tưởng sẽ đè chết cậu. Taehyung vốn có mặt ở đó từ trước, chẳng qua thấy cậu ứng phó được nên không lộ diện. Ngay giây phút đó, Taehyung đã xô cậu ra để đỡ thay kiện hàng cho cậu. Dù rằng Taehyung không đến nỗi mất mạng, cánh tay của cậu ta đã bị đè nát. Sau ngày ấy, sinh viên giỏi nhất của khoa violin đã không thể cầm được cây đàn nữa và chịu cảnh tàn phế suốt đời.

Jimin không trách Taehyung, cho dẫu thái độ của Taehyung lạnh lùng ra sao mỗi khi gặp cậu, cậu chỉ trách cậu ta có gì cũng chôn chặt vào lòng. Cậu ta không hề la mắng cậu, không hề oán giận cậu mà chỉ đổi thái độ từ thân thiện thành xa cách. Giả như cậu ta cứ đánh cậu, cứ đổ lỗi cho cậu, có lẽ mọi chuyện còn dễ thở hơn nhiều.

“Lúc Taehyung đỡ cho con, ngay cả mạng nó còn sẵn sàng liều, xá chi một cánh tay nó mất vì con. Nếu nó bỗng dưng lạnh nhạt với con, con cũng nên nghĩ lại là con sai ở chỗ nào, biết đâu không liên quan đến chuyện tai nạn.”

“Ý của cậu là….???”– Jimin ngơ ngác nhìn Raven.

“Ta đã ở trong cơ thể Taehyung quá thời hạn, đến lúc phải trả lại cho nó rồi. Nếu con có thắc mắc, sao không hỏi ngay chính Taehyung?”

Vừa nói xong, Raven xuất ngay ra khỏi cơ thể Taehyung. Nhìn thấy Taehyung sắp quỵ xuống, Jimin lập tức lao đến đỡ.

“Ta giao nó lại cho con.”– Linh hồn của Raven mờ nhạt như những hạt khí, chỉ còn lảng vảng lại tiếng nói vọng vào không trung.

Jimin đỡ Taehyung lên giường của mình. Hồi nhỏ, hai người vẫn thường ngủ chung, ăn chung, có khi còn tắm chung. Cậu đã sớm xem Taehyung như người anh em ruột. Cậu vẫn thường nghĩ nếu một cánh tay có thể trả về một Taehyung vui vẻ và hay tươi cười với cậu như ngày nào, cậu chấp nhận trở thành người tàn phế. Tiếc rằng trong cuộc sống không bao giờ có chữ“nếu.”

Taehyung hơi cau mày trước lúc trở mình tỉnh dậy. Nhìn thấy Jimin đang mỉm cười ngồi cạnh, sắc mặt lạnh lẽo vẫn không có ý định thay đổi.

“Nếu cậu đã không sao, tớ về.”

“Khoan đã!” – Jimin vội kéo tay Taehyung lại trước khi cậu ta kịp đứng dậy. Giống như chạm phải một vật gớm ghiếc, Taehyung tức khắc giựt tay ra khỏi Jimin. Trong phút chốc, Jimin đã không tránh khỏi cảm giác tổn thương.

“Tớ đã chán nản việc tranh chấp cùng cậu. Nếu cậu muốn phán ai đó tội tử hình, ít nhất nên cho họ biết lý do. Cậu tàn nhẫn với tớ tới mức ngay cả lý do cũng không muốn nêu ra. Tớ phải hỏi cậu thêm bao nhiêu lần nữa thì cậu mới chịu cho tớ biết?”–Ánh mắt Jimin bắt đầu long lên vì tức giận.

“Nói xong chưa? Nói hết rồi thì tớ đi.”– Taehyung lãnh đạm đứng lên và tiến ra phía cửa phòng.

“Thầy của cậu nói cậu không phải vì chuyện tai nạn mà lạnh nhạt với tớ. Đó có phải là sự thật?”

Một tiếng sét giáng ngang tai Taehyung làm cậu ta chùn bước ngay. Hành động đó đã đủ chứng minh với Jimin điều cậu vừa hỏi.

“Thế thì vì chuyện gì? Cậu có biết suốt bao nhiêu năm qua tớ luôn áy náy vì chuyện tai nạn hay không? Tớ cứ ngỡ cậu thay đổi thế này là vì tớ đã hại cậu bị mất cánh tay.”

Jimin tiến đến cạnh Taehyung, lần này dù thế nào cậu cũng phải làm cho ra lẽ. Cậu sẽ không dễ dãi bỏ qua như những lần trước và chỉ biết đứng nhìn theo bóng lưng cậu ta khuất xa.

“Cậu kém thông minh hay là đần độn? Sao không hiểu là tớ chán ghét việc nói chuyện với cậu?”– Taehyung dửng dưng đẩy chốt cửa, nhưng Jimin đã gạt tay cậu ta ra.

“Hôm nay không làm cho rõ, cậu đừng mong rời khỏi đây.”– Jimin chính thức hăm dọa Taehyung, và quả thực cậu không có ý định nói đùa.

Taehyung hơi nheo lại đuôi mắt, nhìn chằm chằm vào thái độ cương quyết của Jimin một cách khó chịu.

“Năm xưa lúc ở bệnh viện cậu từng nói sẽ làm bất cứ điều gì cho tớ, miễn là nó không tổn hại bất kỳ ai, lời hứa này vẫn còn hiệu lực phải không?”

Jimin hơi chần chừ. Cậu đúng là đã từng hứa như vậy, càng hiểu được vì sao Taehyung lại lôi lời hứa cũ rích đó ra.

“Cậu đi đi.”– Jimin quay mặt vào trong vách tường.

Taehyung nhếch môi cười khẽ, rồi cay đắng đẩy chốt cửa rời khỏi.

“Tức thật, Taehyung luôn lấy lời hứa đó ra chèn ép mình.”– Jimin lầm bầm đá mạnh vào tường.

——

Một tuần sau ngày Jimin trở về, mọi thứ vẫn chưa thể sắp xếp vào quy cũ. Ian đã không còn ở trong mặt dây chuyền. Số lượng bài tập tăng gấp đôi vì khoảng thời gian cậu nghỉ học. Những đơn đặt hàng nhạc chất đống đống thành núi. Rõ ràng Jimin có tiền mà không thể kiếm. Tâm trí cậu cứ lơ lửng trên mây. Lúc nào cậu cũng nhớ về những lời Justin từng nói, và cả những lời Raven nhắc nhở, để rồi tự đẩy mình vào một hố sâu của sự mâu thuẫn và dằn xé.

“Tòa lâu đài đó thực sự có ma. Jimin, em có nghe chị nói gì không?”– Misa gõ cốc cốc lên mặt bàn khi thấy Jimin lơ đãng nhìn ra ngoài khung cửa sổ.

“À…em xin lỗi chị, do em sơ ý. Có chút chuyện cứ nghĩ hoài không thông.”– Bị gọi giật ngược ra khỏi dòng suy nghĩ, cậu cười huề để Misa đừng giận.

“Vậy mà nãy giờ chị còn tưởng em nghe hết, làm chị nói đến mỏi cả miệng.”– Misa nhăn mặt.

“Chị đang nói về gì vậy? Kể từ giờ em sẽ chăm chú lắng nghe.”

“Thì đó…” – Cô lén chỉ tay ra sau lưng nói nhỏ. –“Đám học viên mới nghe đồn tòa lâu đài Kingstuff có ma mà không biết sợ, còn thách nhau coi ai dám đến đó một mình vào ban đêm sẽ ăn tiền chung của cả bọn. Giới trẻ thời nay can đảm một cách ngu ngốc.”

“Biết đâu chỉ là lời đồn đại?”– Jimin bắt đầu thấy hứng thú. Cậu với tay bỏ vài viên đường vào tách cà phê.

“Đã có nhiều người chết rồi, chị không nghĩ là đồn đại đâu. Có một năm vị nữ chủ nhân của tòa lâu đài đó đã cho mười học sinh ưu tú của học viện chúng ta vào tham quan. Kết quả là khi trở về, mười người đều chết vì những tai nạn khác nhau, nhưng đều bí ẩn như nhau. Thế là tin đồn mới rầm rộ lên, bảo rằng những vong hồn trong tòa lâu đài đã cướp đi mạng sống của họ.”

“Ma??? Vampire có phải là một loại ma???”– Jimin thở dài thầm.

“Em sao thế? Nhìn em giống hệt người mất hồn. Lại cãi nhau với Taehyung sao?”– Misa vuốt lọn tóc cười.

“Mấy ngày rồi em không gặp cậu ấy.”– Cậu khẽ buồn.

“Ừm, nó bận dạy đàn cho đám học viên mới. Từ tai nạn đó…”– Cô đưa tay ngang miệng biểu lộ sự tiếc nuối. –“ Taehyung rất là thảm. Nhiều lúc chị nghĩ thà rằng nó chết đi còn hơn, đối với một nghệ sĩ violin, mất đi cánh tay có khác chi mất đi sinh mạng, mất đi lý tưởng cả đời. Thằng bé cũng thật kín miệng, nó chẳng chịu khai là tại sao lại bị tai nạn và ai hại nó. Em là bạn thân nhất của nó, liệu mà khuyên giải nó xem.”

Jimin xiết chặt chiếc muỗng đang cầm trong tay, cười trong đau khổ:

“Bây giờ thì không phải rồi.”

“Không biết tại sao chị cứ có cảm giác rằng nó vẫn còn quan tâm cho em lắm. Không có buổi biểu diễn nào của em là nó không tới tham dự.”

“Cậu ấy có tới sao? Em không hề thấy.”– Jimin ngạc nhiên cắt ngang.

“Nó thường đứng ở phía cuối khán đài, nếu không để ý kỹ thì em sẽ không thấy. Ban đầu chị cho rằng do tính cách của Taehyung quen trầm lặng, nhưng giờ nghĩ lại hình như nó cố tình không muốn để em biết.”

“Cậu ấy đã trầm lặng tới mức như khối kim loại rồi. Em không thể định hình nổi cậu ấy muốn gì và nghĩ gì.”

Jimin còn đang định nói thêm thì tiếng chuông báo giờ học đã vội reo lên. Cậu tạm biệt với Misa để gấp gáp leo lên cầu thang. Giữa đường, chợt đụng mặt Taehyung đang đi xuống theo hướng ngược lại. Taehyung cầm xấp giấy tài liệu bằng tay trái, dửng dưng đi sớt ngang mặt Jimin không một câu chào. Dù đã bao lần quen với cách đối xử này, Jimin vẫn thấy có chút cay cay trên bờ môi.

Thông qua lớp cửa kính cách đó không xa, một bóng người bí ẩn đang che giấu nụ cười thú vị khi nhìn về phía Jimin và Taehyung. Anh ta vuốt đi vuốt lại nhiều lần chiếc caravat trên cổ áo rồi hơi ngả đầu nói nhỏ với kẻ đứng phía sau:

“Cậu ta có một vẻ đẹp mà người khác khó lòng cưỡng lại, hèn gì tên bạn thân của ta lại ngu ngốc đánh đổi nhiều đến thế.”

“Vị hôn thê của cậu ta chính là Sadie Ross.”

“Hóa ra là con nhỏ dở hơi thích xen vào chuyện người khác. Jimin Park này cũng đặc biệt thật, sinh ra trong một gia tộc hunter, bạn thân là hunter, vị hôn thê cũng là hunter, nhưng ta ngửi được một mùi vị hấp dẫn. Mùi của vampire.”– Hắn đưa tay vuốt đầu lưỡi ra vẻ thèm thuồng. Hai chiếc nanh trắng tinh cũng vô thức nhô dài. –“Máu của Jimin chắc hẳn là rất ngon.”

“Không lẽ chủ nhân…???”

Hắn thu lại nanh và nuốt bước bọt một cái nhẹ. Đột nhiên, từ đằng xa có một mũi tên thép xé toang cả không khí bay toạt về nơi hắn đứng. Mũi tên dừng lại ở bức tường ngay trước mặt hắn. Tên thuộc hạ vẻ mặt cả kinh, còn hắn vẫn thản nhiên như chẳng hề có chuyện gì. Hắn biết chủ nhân của mũi tên.

“Anh dám tơ tưởng tới máu của anh Jimin thì đừng trách mũi tên này cắm ngay cổ anh.”– Một người thanh niên chỉ độ mười sáu mười bảy giương cây cung trong tay cười khẩy.

“Đây chỉ là một lời khen thôi.”– Hắn, trưởng lão bị truất phế của tộc hunter, Namjoon Fang vẫy tay cho thuộc hạ lui và phấn khởi bước đến chỗ người thanh niên đang đứng. –“Em không phải ghen vì lời nói nhỏ nhặt này chứ?”

“Anh liệu mà cẩn thận, nếu để em bắt được cái đuôi ngoại tình của anh, anh sẽ chết rất thê thảm.”

“Một lời hăm dọa khả ái!”– Namjoon hôn nhẹ lên môi cậu. –“Khi nãy anh đã nhìn thấy anh trai em. Cậu ta có bề ngoài thật lạnh lùng.”

“Đừng để anh trai em ngửi được mùi máu tươi trên cơ thể anh, nếu không, khi đó anh hãy tự lo liệu và chớ bảo quen biết em.”

“Em chẳng phải cũng mang họ Kim sao?”– Anh hỏi cắc cớ.

Seokjin Kim—em trai của Taehyung, người cùng hội cùng thuyền với Jimin vì cực kỳ căm ghét việc đảm đương cái nhiệm vụ hunter đáng nguyền rủa, sờ quanh cây cung của mình trả lời không cần suy nghĩ:

“Hãy coi lại thân phận của anh, và cái sở thích uống máu quái dị kia trước khi soi mói vào chuyện của em.”

Namjoon bật cười lớn. Anh từng là trưởng lão thứ năm trong chín vị trưởng lão của tộc hunter. Là một vampire có tính thẩm mỹ cao, anh rất ghét chơi trò bắt người hút máu. Ngược lại, anh thích học theo kiểu một quý tộc lịch lãm chỉ uống máu trong các ly pha lê trắng. Cũng vì sở thích quái dị này, anh đã bị trục xuất khỏi tộc hunter, còn chịu kiếp đày ải suốt 500 năm đằng sau những thanh sắt mục rỉ. Anh và tộc hunter có một mối thù không đội trời chung.

“Nếu anh không quái dị, em sẽ yêu anh sao?”– Anh tự tin bắt bẻ.

Seokjin lườm mắt một cái, thật không thể nào chịu nổi với anh nên huýt dài bỏ đi.

“Dù gì tương lai anh cũng là thầy giáo của em đấy.”– Anh nói thêm.

“Hứ!”– Cậu cóc thèm quan tâm.

“Em không biết tôn sư trọng đạo chút nào.”

“Hừ! Anh mà lải nhải nữa là em giết anh liền.”

“Em còn bá đạo hơn cả anh.”

“Namjoon…anh thật sự muốn chết hả?”– Seokjin gằn giọng đứng khựng lại.

“Anh đang có hứng thú đó.”– Anh vô tư chớp chớp mắt.

“!!!”

——

Đứng lặng thật lâu trước tòa lâu đài hùng vĩ Kingstuff, mặc cho gió lạnh cứ thốc liên hồi vào khuôn mặt hốc hác, Jimin vẫn chưa muốn chạm tay vào cánh cửa sắt rắn chắc hàng trăm tấn. Có lẽ bên trong tòa lâu đài sẽ không khác biệt gì mấy với thế giới do Justin đã tạo ra, nhưng vẻ ngoài lại gây cho cậu một ấn tượng kinh ngạc. Cả tòa lâu đài được làm từ một loại ngọc trắng phát sáng được trong màn đêm âm u. Đó là lý do tạo nên cảm giác sởn tóc gáy mà những học viên ở trường cậu thường đồn đại.

Jimin đã nhiều lần muốn bỏ về. Anh có thật đáng sợ như những gì cậu Raven đã nói? Thực lòng cậu cũng thừa biết câu trả lời, chỉ là luôn ngại đón nhận nó. Thế nhưng, nếu bất chấp tất cả, chẳng màng đến thân phận anh là ai, địa vị anh thế nào, suy cho cùng với tư cách em trai, lẫn người đã đón nhận quá nhiều sự hy sinh từ anh, chẳng lẽ cậu lại đành lòng bỏ đi? Cứu sống anh là phản bội lại tất cả người thân, bạn bè.

Không cứu sống anh là phản bội lại ơn nghĩa lẫn cảm tình nơi trái tim.

Cậu rốt cuộc phải chọn con đường nào để bản thân khỏi phải mang hối hận về sau?

Cánh cửa tòa lâu đài đột nhiên mở ra từ từ. Một ngọn đèn leo loét ẩn hiện giữa màn đêm. Rhoda, người tạm thay Justin coi giữ tòa lâu đài ôn tồn kéo váy áo bước về phía Jimin:

“Cậu Jimin, đã lâu không gặp cậu.”

“Bà biết cháu sẽ đến sao?”– Jimin ngỡ ngàng hỏi.

“Trực giác của người già thôi.”– Bà Rhoda giơ cao ngọn đèn và mỉm cười. –“Hình như cậu Jimin đang có điều gì do dự. Vậy thì hãy để ánh sáng của ngọn đèn giúp cậu tìm ra phương hướng.”

Theo phép lịch sự, Jimin đón lấy ngọn đèn từ tay bà.

“Cháu có một điều không biết có nên hỏi hay không?”

“Nếu cậu Jimin cần lời khuyên từ một người già cả như lão, lão cũng muốn giúp đỡ cậu.”

Jimin ngạc nhiên như thể vừa bị một ai đó đọc hết những suy nghĩ của mình.

“Làm sao có thể bước đi trong bóng đêm mà không cần đến ánh sáng của ngọn đèn?”

“Mắt nhìn thường nảy sinh sai lệch, tai nghe vẫn có thể chứa đựng tạp âm, mọi thứ trong cuộc sống này chung quy không bao giờ đạt tới sự hoàn hảo. Một khi lòng của cậu cảm thấy rối bời, đó là vì cậu đang tự dằn vặt mình giữa hai cung bậc khiếm khuyết và hoàn hảo. Nếu hoàn hảo chẳng hề tồn tại, cớ gì lại chỉ nhìn vào khiếm khuyết? Một người mù sẽ dựa vào tai để nghe, một người vừa mù vừa điếc sẽ dựa vào mũi để ngửi. Đường là do chúng ta tạo, cần chi phải đợi đến lúc có ánh sáng thì mới dám bước đi. Bóng đêm cũng có khả năng là người chỉ dẫn rất khôn ngoan.”

“Nếu cháu chỉ cần chịu trách nhiệm trước bản thân, cho dù biết lựa chọn hôm nay sẽ dẫn đến con đường chết, cháu cũng cam lòng thử. Đáng tiếc, cháu còn rất nhiều mối quan hệ không tài nào từ bỏ được. Lương tâm của cháu sẽ tự trách nếu như lòng ích kỷ gây hại tới người khác.”

“Cậu Jimin, trước đây cậu là ai không quan trọng, nhưng bây giờ cậu là Jimin Jeon. Thân phận khác nhau, cái nhìn cũng cần phải khác nhau. Jimin Park có người thân và bạn bè, có những điều không thể từ bỏ. Vậy còn Jimin Jeon thì sao? Phải chăng cậu ta có thể từ bỏ tất cả? Thậm chí cậu ta sẵn sàng gây hại tới anh trai ruột của mình để bảo vệ những kẻ mà mai này biết đâu lại chỉa mũi kiếm lấy mạng cậu ta à?”

Jimin tránh nhìn thẳng vào ánh mắt của bà Rhoda. Giọng của bà không pha lẫn chút gì là tức giận, nhưng ngữ khí thật đanh thép. Jimin chính là bị những lời nói đanh thép này khơi thông cách suy nghĩ. Có chút tự trách len lỏi vào đáy tim cậu. Cậu chỉ lo nghĩ thay cho cảm nhận của những kẻ xung quanh mình, lại quên nghĩ thay cho cảm nhận của một người. Cậu không biết anh đối xử với người khác ra sao, và anh nguy hiểm ra sao, nhưng cậu chắc chắn biết tình cảm mà anh dành cho cậu lớn lao tới chừng nào. Dẫu vậy, cậu đã cố gắng hết sức khuất lấp nó. Sống thành thật với trái tim là điều khó khăn đến vậy sao? Hay vì một loại sợ hãi đã bám theo cậu từ những ngày còn là đứa bé chưa biết gì ngăn cản cậu tìm đến với anh?

Phải, cậu rất sợ anh. Làm sao không sợ khi bỗng dưng có một người nào đó luôn gây sức ép nặng nề lên cuộc đời cậu? Nhiều đêm khi vừa chợp mắt, cậu liền nghe thấy giọng nói kỳ lạ của ai đó gọi tên mình. Dấu ấn hoa hồng gai lúc hiện lúc ẩn. Một dáng hình người đàn ông luôn tay chạm vào tóc và má cậu. Gần đây nhất, còn là những cảnh thân mật và cặp răng nanh bén ngót khiến cậu mất dần tự chủ. Vì cậu sợ anh, nên kéo theo nhiều sự lo ngại khác cho những người bên cạnh cậu. Quyền lực chi phối của anh thật khủng khiếp, lỡ như anh làm hại họ, thử hỏi cậu có sức mạnh nào để phản kháng lại?

Thế nhưng, đằng sau những nỗi sợ ấy, vẫn còn một cảm giác khác thiêng liêng hơn tất thảy mọi cảm giác. Người ta có thể vì tình yêu mà sống, cũng có thể vì tình yêu mà chết. Nếu phải thừa nhận cậu yêu anh, ai lại muốn người mình yêu vĩnh viễn chỉ là một thể xác không tồn tại linh hồn? Nhớ đến anh, trái tim Jimin chợt đau thắt, lồng ngực thóp lại như không còn đủ dưỡng khí thở ra. Chẳng lẽ tình yêu chỉ có thể mang đến cho cậu toàn đau đớn. Một lần đã vậy, và lần này cũng vậy…

“Cháu nghĩ…” – Jimin cuối cùng cũng có đủ dũng khí nhìn thẳng vào ánh mắt bà Rhoda. Thanh âm của cậu trầm thấp theo những cơn gió lạnh đang xô dạt hàng cây rậm hai bên lối vào lâu đài. –“Cháu đã biết phải chọn con đường nào.”

Cậu búng nhẹ tay làm tắt ngọn đèn dầu lập lòe. Cặp mắt vampire sáng lên đỏ rực nhìn xuyên qua bóng đêm dày đặc với một nỗi buồn sâu thăm thẳm.

“Chào mừng cậu đã trở về, vị chủ nhân thực sự của tòa lâu đài này. Từ nay lão có thể lui về sau để chờ đợi những mệnh lệnh của cậu.”

“Chờ đợi mệnh lệnh của cháu???”

“Phải, chủ nhân đã cho gọi tất cả các vampire tứ tán khắp nơi quay trở về Anh quốc. Ngài còn căn dặn trong thời gian ngài vắng mặt, cậu Jimin chính là người có quyền quyết định tối cao nhất ở nơi này. Chúng tôi vẫn luôn chờ đợi cậu bấy lâu.”

“Chúng tôi???”

Jimin lúc này vẫn chưa hiểu hết ý của bà Rhoda, mãi cho đến khi cậu bước chân vào hầm mộ của Justin, mọi việc mới sáng tỏ. Zerah, Kat, cả Wyatt và Ian đều đã có mặt ở đấy từ trước. Họ rõ ràng biết được sớm muộn cậu cũng đặt chân tới đây. Nói cách khác, Justin thật sự giỏi trong việc đọc thấu suy nghĩ của cậu.

Ian vốn dĩ đậu trên cánh tay của Wyatt, lúc trông thấy Jimin liền bay xà ngay vào lòng cậu. Jimin đỡ lấy người bạn thân bằng một nụ cười hơi nhạt. Ian không nói gì, vẻ mặt nặng trĩu tâm sự của Jimin làm nó thấy buồn theo.

Jimin tiến đến cạnh quan tài của Justin. Cậu xót xa nhìn vào thi thể của anh một hồi rất lâu. Những người còn lại im răm rắp chẳng dám để hở một tiếng động, tất cả như cùng mặc niệm cho cơn hôn mê đã kéo dài hơn hai mươi năm ròng của vị chúa tể vampire đầy uy quyền.

“Tạm thời ta muốn được yên tĩnh một mình. Mọi người có thể lui ra trước. Khi nào có mệnh lệnh gì ta sẽ nói lại với tất cả sau.”– Jimin lên tiếng, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt không rời thi thể người cậu yêu.

“Chúng tôi luôn sẵn sàng đợi lệnh.”– Bà Rhoda trả lời rồi cùng với Zerah và Kat bước ra ngoài. Wyatt khi đi đến gần chốt cửa chợt quay đầu lại nhìn Jimin do dự:

“Wyatt có thể ở lại với chủ nhân hay không? Nếu chủ nhân không muốn thuộc hạ làm phiền, thuộc hạ sẽ đứng im như một pho tượng.”

“Thật ra ta cũng có chút việc cần nhờ cậu.”– Jimin bỗng quay mặt lại đối diện với Wyatt. Khi nãy khá đông người, cậu không tiện giữ riêng Wyatt vì e ngại. Nếu Wyatt đã mở lời thì cũng là một dịp tốt để tháo gỡ những thắc mắc trong lòng cậu.

Hết chapter 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net