☘17☘ 🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 17: CƠN THỊNH NỘ KHỦNG KHIẾP

_._._._._._._._._._._.
“ Taehyung…tớ…tớ cũng…”– Jimin dường như không nói nổi nữa. Đứa bé bị kẹp bởi những ngón tay của Taehyung đã xuất khí đến lần thứ hai, rút cạn toàn bộ thể lực của cậu.

Taehyung vừa xuất khí trong cơ thể Jimin chưa lâu, sự mơn mởn của da thịt lại tiếp nối những đợt kích thích khác. Vì sao Jimin lại đẹp đến vậy? Vì sao lại quyến rũ lòng người đến nỗi chết đi sống lại? Taehyung chuyển Jimin lại gần một tảng đá to, để nửa thân trên của cậu nằm sấp lên mặt đá. Bất giác, ánh mắt Taehyung nhìn sang dấu ấn ở tay Jimin, trong lúc đang áp đảo đứa trẻ vào cậu từ phía sau.

“Cậu đã xăm nó khi nào?”– Vừa hỏi, Taehyung vừa nghịch bỡn đầu nhũ trái của Jimin.

“Đừng… quan tâm.”– Jimin choàng tay ra sau kéo Taehyung dịch sát mình hơn. –“Tớ cần cậu….mạnh…mạnh hơn nữa.”

Như được tiếp thêm mồi lửa từ câu nói của Jimin, Taehyung hôn quanh vùng cổ Jimin rồi dùng cánh tay duy nhất của mình giữ ngang eo cậu.

“Aaaa….aaaa…. Taehyung….aaaa….”

Jimin hét lên một tràng dài khi cự vật hiên ngang xâm nhập và đợt trước kéo theo đợt sau, đợt sau bổ trợ đợt trước, ngày càng hùng hổ xé nát khoang ruột của cậu. Vậy cũng tốt, nó giúp Jimin chỉ có thể nghĩ đến một mình Taehyung và không còn bị những tạp ảnh quấy nhiễu. Ngọn lửa dục vọng đang thiêu đốt cơ thể cậu là rất thực, hơi ấm và mùi hương trên người Taehyung cũng là rất thực, càng thực hơn khi họ đang liên kết chặt chẽ với nhau bằng một thứ tượng trưng cho bản chất đàn ông nơi Taehyung. Cậu tin mình đã thoát ra khỏi sự ràng buộc cùng người của quá khứ.

Jimin âu yếm nhìn khuôn mặt Taehyung đang say ngủ mà có chút hờn giận:

“Vừa khen cậu có tính cảnh giác cao, giờ lại lăn ra bất động thế này.”

Giận mà lòng lại yêu, Jimin tự cười mình ngốc, muốn gác tay nằm cạnh Taehyung để tranh thủ chút thời gian ngủ trước khi trời sáng hẳn. Thế nhưng, khắp người đau như xé đôi, cả cánh tay cũng quặt què khó cử động. Cánh tay??? Jimin chợt ngồi hẳn dậy, ngại ngần kéo áo lên nhìn vào cổ tay phải của mình.

“Gì thế này?”

Những đoạn dây gai đã bít kín cánh tay cậu, tựa hồ kéo đến gần cổ. Gai của chúng chi chít đâm vào da thịt làm máu li ti nhỏ ra. Từ lúc nào??? Trước khi cậu cùng Taehyung ngủ thiếp đi thì nó vẫn chưa đến mức này.

Jimin đưa hai tay lên miệng che giấu tiếng thút thít. Cậu không thể để Taehyung biết chuyện này, không thể để Taehyung biết về Justin, càng không thể để Taehyung biết có một người đàn ông khác đã chạm vào cậu trước cả cậu ta. Không thể!

Jimin bấn loạn chạy ra khỏi hang. Cậu phải chạy càng xa càng tốt, chạy đến một nơi mà Taehyung sẽ không tìm thấy cậu. Vết đau trên cánh tay có thấm tháp gì, vết đau trong tim mới thực to lớn vô cùng. Trời khi ấy chỉ độ ba, bốn giờ sáng. Mặt trăng vẫn chưa chính thức lặn xuống và bóng đêm hãy còn bao trùm khu rừng âm u.

Jimin cứ lủi thủi chạy đi không mục đích, không định hướng cho tới lúc cậu chợt nhớ đến một người, thì đôi chân cũng sa sầm ngay xuống đất.

“Cậu…nhất định cậu sẽ giúp được mình. Chỉ cần không còn dấu ấn này, mình có thể quay trở lại với Taehyung. Phải, cậu sẽ giúp được mình.”

Với một niềm tin dù mong manh nhưng là duy nhất trong thời khắc này, Jimin quyết ý đi tìm Raven.

Trong hang động, Taehyung cựa nhẹ mình mở mắt ra. Cậu cứ ngỡ người đầu tiên mình trông thấy sẽ là Jimin, chẳng ngờ khắp hang lạnh tanh, không còn lưu lại chút hơi ấm nào của người cậu yêu.

“ Jimin!” – Một nỗi sợ hãi dâng ngập cõi lòng Taehyung. Taehyung tức tốc chạy ra ngoài hang.

“Đừng đùa với tớ, Jimin…. Jimin…cậu ở đâu?”

Giá như có thể tìm được một câu trả lời để an ủi! Rừng sâu chỉ vọng lại duy nhất tiếng của Taehyung. Taehyung càng cố sức gọi, thì càng thấy ghê lạnh hơn. Cậu chạy ra ngoài mé rừng tìm Jimin, đáng tiếc bóng tối chập choạng che dấu mọi phương hướng.

“ Jimin…ra đây đi…”

“ Jimin…tớ không thích đùa đâu…ra đây…”

“ Jimin…. Jimin…”

Taehyung thống thiết gọi tên người cậu yêu giữa những tiếng cành lá xôn xao. Các loài côn trùng sống ẩn dật chui rúc vào ổ để tránh bước chân cậu giẫm đạp. Càng đi càng xa, càng gọi càng thất vọng, Taehyung gục xuống ê chề giữa nơi rừng núi hoang vu. Cậu tự cho mình một niềm tin, rằng Jimin chỉ đi đâu đó, và đã quay trở lại hang núi trong lúc cậu ra ngoài đây. Vì thế, cậu vội vàng mò đường tìm về.

Vẫn là một hang núi vắng lặng, nơi ghi dấu những phút ngọt ngào đêm qua đã trở thành nỗi đau tê tái của hôm nay. Taehyung nhìn dòng suối chảy, nhìn tảng đá rong rêu, nhìn từng kỷ niệm một trôi qua trước mắt mình.

“Tại sao??? Tại sao luôn là cậu, người vừa cho tớ lên thiên đàng đã tàn nhẫn đẩy tớ xuống địa ngục? Lần thứ hai rồi…đã là lần thứ hai rồi. Cậu xem tớ là trò vui hay sao?”

Taehyung quỵ xuống, cậu không thể thở ra nổi. Phải làm sao đây? Cậu có cảm giác như sắp chết đến nơi. Taehyung ôm chầm lấy ngực, móng tay cào vào da thịt khiến máu rỉ ra ngoài lớp áo sơ mi.

Đau! Cậu rất đau! Đau đến không thở nổi.

Chưa bao giờ cậu trải qua một nỗi đau quằn quại đến vậy. Thà là đừng hứa hẹn với cậu, thà là hãy để cậu ôm mãi giấc mộng hư ảo, thà là cậu sống trong nghi ngờ, nhưng vẫn chưa đau đến mức sống trong sự lừa dối.

Cậu đã nhìn thấy người đàn ông đó. Cậu không biết anh ta là ai, nhưng cậu biết giữa anh ta và Jimin có một mối quan hệ ám muội. Không lẽ Jimin đã quay về bên cạnh anh ta? Không lẽ mọi việc của đêm qua chỉ là chút thương xót dành cho kẻ tật nguyền như cậu? Một kẻ tật nguyền!

Càng nghĩ, trái tim Taehyung càng đau. Đau đến muốn dùng chính tay mình bóp vụn nó. Đau đến lý trí cũng hư hại. Đau đến đôi mắt không còn nhìn thấy gì.

Cuối cùng, Taehyung đã ngất xỉu. Cùng lúc, móng tay của cậu tự động nhô dài.

Khi Jimin sắp đến con hẻm nơi có quán cà phê của Raven, bầu trời sắp bình minh chợt chuyển tối lại. Cậu kinh hãi nhìn lên cao, mặt trăng bỗng chốc xuất hiện. Một vầng trăng tròn vành vạnh, như chiếc đĩa ngọc bị người ta cho rơi vào vũng máu, đang đỏ thẫm một màu.

“Mặt…mặt trăng máu???”

Truyền thuyết tộc hunter kể rằng ngày mà mặt trăng máu xuất hiện trên bầu trời, cũng chính là ngày hai kẻ tử thù Galvin Jeon, thủy tổ tộc vampire và Devan Leroy, thủy tổ tộc hunter tái sinh. Cậu đã giúp Justin tỉnh lại, thì cũng không xa lạ gì với việc biết Galvin sẽ tái sinh. Nhưng còn Devan Leroy, hắn tái sinh trên cơ thể của ai?

Chỉ có hai người duy nhất phản lại giáo huấn của tộc hunter để học phép thuật được truyền từ mật thư của Devan. Nếu cậu vẫn bình yên vô sự ở đây, nghĩa là…

Không! Không thể nào!

Taehyung đã chịu đả kích gì cơ chứ? Chẳng lẽ…chẳng lẽ lại vì việc cậu bỏ đi mà chẳng để lại một lời nào? Taehyung nghĩ cậu đã lừa dối cậu ta chăng?

Jimin vịn vào cổ tay, giờ không phải là lúc để ý đến cái dấu ấn chết tiệt. Cậu phải đi tìm Taehyung, phải giải thích mọi việc rõ ràng, tuyệt đối không để Taehyung trở thành một kẻ bị Devan thao túng.

Jimin vừa quay đầu ra khỏi con hẻm nhỏ, một dáng người đàn ông mặc áo choàng đen đã đứng chắn ngang trước mặt. Đèn đường không đủ để soi rõ gương mặt anh ta, nhưng một khi cảm giác sợ hãi nơi cậu trỗi dậy thì cậu đã biết anh ta là ai. Như cừu non bị bao vây giữa bầy sói, Jimin đến hít thở cũng không dám.

“Em trai thân yêu, em muốn đi đâu?”– Justin dịch mũi giày đến gần Jimin, còn Jimin theo phản xạ thông thường sẽ tìm cách nới rộng khoảng cách với kẻ gây nguy hiểm cho mình. Cậu ngày càng thụt lùi sâu vào con hẻm.

“Anh…anh đã….tỉnh lại.”– Jimin lắp bắp.

“Phải, cũng nhờ em cả đấy. Anh còn chưa kịp cảm ơn em, sao lại nôn nóng bỏ đi thế?”– Anh cười mà đôi đồng tử lấp đầy lửa giận. Anh cười mà các ngón tay bóp ken két vào nhau. Anh cười mà dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

“Em đã nói rõ…rõ rồi…chẳng phải sao?”– Jimin cố lấy hết can đảm nhìn anh. Cậu không phải loại yếu kém gì, dù có yếu kém thì quá chăng là mất luôn cái mạng này. Cậu không sợ chết. Lúc quyết tâm lựa chọn niềm hạnh phúc khác cho mình thì cậu đã biết sẽ có ngày hôm nay. Ấy vậy mà, người đàn ông này khiến cho cậu sợ hãi một cách không lý do.

“Đúng là em đã nói rõ rồi, và anh nghe cũng rất rõ. Em phải đi tìm hạnh phúc cho mình, và anh rất hoan nghênh em đi tìm hạnh phúc của em. Nhưng trước hết, phải để anh có cơ hội bày tỏ sự cảm kích em…tận đáy lòng.”– Ba chữ sau cùng đặc biệt gằn xuống.

Justin chụp tay Jimin, không nói không gằn lôi cậu lên một chiếc xe hơi đen đã đỗ ở bên hè phố từ trước. Jimin có phản kháng, có chống cự, nhưng với sức cổ tay mạnh hơn sắt thép của anh kèm theo một câu nói chẳng biết là đùa hay thật, đã khiến cậu phủ phục hoàn toàn.

“Người chú Paxton và cô em gái Natalie em yêu quý đang nằm trong tay anh.”

——

Một lần nữa quay trở về lâu đài Kingstuff, nơi mà Jimin nghĩ mình sẽ không đời nào đặt chân đến nữa. Justin vừa vào đến phòng mình, đã quăng Jimin như một món hàng xuống mặt sàn lạnh tanh.

Jimin nhìn thấy cả Zerah và bà Rhoda đều cúi đầu buồn thảm, thì biết rõ số phận mình khó tránh khỏi tai kiếp. Justin giựt sợi roi da trên tay Zerah và xăm xăm tiến đến Jimin bằng ánh mắt lửa đỏ. Khi nãy ở ngoài đường, anh đã cố nén giận để không phải làm ra hành vi mất mặt, nhưng giờ cậu lọt vào tay anh rồi, tình thế đã đổi khác.

Bà Rhoda nhìn sợi roi, đột nhiên quỳ xuống ôm chân Justin:

“Chủ nhân, cậu Jimin dù có lỗi lầm gì cũng là em trai của ngài, xin ngài hãy nương tay.”

Justin đang trong cơn điên, nào nghe lọt tai bất cứ lời gì.

“Cút hết ra ngoài!”

“Chủ nhân!”– Bà Rhoda thương cho Jimin nên vẫn cố gắng van nài.

“Cút!” – Tiếng thét của Justin mang đầy nộ khí. Zerah đành bất lực nhìn Jimin rồi kéo bà Rhoda rời khỏi.

Justin nhìn chằm chằm vào Jimin nhưng lại quất roi đầu tiên xuống mặt sàn để thử uy lực. Mặt sàn lập tức nứt đôi. Cảnh tượng này khiến Jimin không khỏi dựng tóc gáy, cậu nép sát vào chân bàn.

“Sợ à???”– Justin hỏi khinh thường. –“Biết trước có hôm nay, tại sao còn cả gan dám phản bội anh. Mỗi đoạn dây gai trên cơ thể em dài ra, anh đây đều cảm nhận được hết.”

Justin như con thú dữ sổng chuồng, quất luôn tuồn những làn roi khủng khiếp vào cơ thể Jimin. Jimin cứ ngỡ nó là một sợi roi thường, khi chạm đến da thịt mới hay vết thương không tài nào liền mặt. Máu cậu bắn ra khắp mặt sàn, ngay cả mặt cũng bị sướt một đường dài. Dẫu vậy, cậu vẫn cắn chặt môi chẳng để hé một lời van xin hay rên la.

Bà Rhoda đứng bên ngoài không chịu nổi tiếng roi liên tiếp giáng xuống, bất nhẫn mà bỏ đi. Zerah cũng rất muốn bỏ đi, dù gì với Jimin cậu cũng có chút nghĩa quen biết. Thế nhưng, thực tế màn tra tấn của Justin chưa dừng lại ở đó. Vẫn còn một cảnh mà Zerah phải đóng trọn vai trò. Cậu nhớ như in câu đầu tiên sau khi tỉnh lại Justin đã nói:

“Lập tức bắt hết gia đình của Jimin về đây.”

Bên trong căn phòng, Justin liếm vết máu trên sợi roi để lại, hưng phấn nhìn Jimin run rẩy lên từng hồi.

“Mùi vị rất tuyệt, nhưng dẫu sao vẫn là máu của kẻ phản bội.”

Justin nói xong liền định quất thêm một roi nữa, nhưng lần này sợi roi đã bị Jimin chụp được.

“Bấy nhiêu roi khi nãy là trả lại những gì tôi nợ anh. Tôi không thể chết. Tôi không để anh giết tôi đâu.”

Cậu trừng mắt nhìn lại anh, tay cậu giữ chặt dây roi, cố gắng chống vào thành bàn đứng lên. Cơ thể cậu vốn đã yếu, nay càng yếu hơn.

“Giữ mạng để gặp lại nhân tình sao?” – Justin đay nghiến. –“Anh vốn không có ý định giết em, nhưng hắn chắc chắn phải chết. Taehyung Kim đúng không? Sẵn tiện hắn cũng là kẻ nên chết 70 năm về trước.”

“Nếu anh giết cậu ấy, tôi sẽ chết theo.”– Jimin nói dứt khoát. Bây giờ xá chi nỗi đau do gai hoa hồng, xá chi nỗi đau do đòn roi, cậu đang có một nỗi đau để ở phương trời khác.

Jimin lẽ ra không nên nói câu này, bởi nó chỉ tăng thêm độ điên tiết của Justin. Anh mấy lần rút dây roi mà không được, vì cậu cứ bám sống bám chết nó.

“Chết theo??? Anh coi em làm thế nào để chết theo nếu anh không cho phép?”– Justin giựt mạnh dây roi khiến nó vung vào mặt Jimin thêm một vết thương. Để đỡ đường roi, Jimin buộc phải biến ra thanh kiếm của mình.

Sợi dây do thanh kiếm biến thành quấn chặt lấy sợi roi. Jimin càng chống cự, Justin càng muốn hành hạ cậu cho chừa thói phản kháng. Mỗi người đều cố sức dùng hết lực. Vì quá căng, sợi dây của Jimin đã nghiến đứt sợi roi trên tay Justin. Justin thụt lùi vài bước do mất thăng bằng.

“Giỏi lắm. Đã sai còn dám chống cự. Anh thề nếu không khiến em quỳ mọp dưới chân mình, anh sẽ đổi họ.”

Justin điên cuồng nới lỏng caravat, vỗ tay ba tiếng ra hiệu cho Zerah. Sở dĩ anh không dùng phép thuật với Jimin, là vì vừa mới tỉnh lại chưa lâu, thể lực anh chưa kịp phục hồi. Giả như Jimin biết điều này, cậu đã có thể thoát khỏi đây từ sớm. Đáng tiếc, cậu bị nỗi ám sợ khống chế lý trí đến mơ hồ.

Jimin thở ra mệt nhọc, cậu đã dùng hết những giọt tinh lực còn sót lại sau trận đòn roi dã man. Nay, ngay cả việc đứng, cậu cũng không đứng nổi.

Cánh cửa phòng vừa hé mở, Jimin thất kinh nhìn thấy Natalie đang ở trong tay Zerah.

“Anh…anh ơi!”– Natalie thấy Jimin thì lập tức bổ nhào tới, chỉ nhưng Justin đã dùng một tay bóp chặt cổ họng cô.

“Đừng!” – Jimin thu thanh kiếm lại hình chữ V và định chạy đến cứu em gái.

“Ở yên đó, hoặc là anh sẽ bóp gãy xương cổ của nó ngay. Nếu như em muốn thử xem chân của em nhanh, hay tay của anh nhanh hơn, anh không ngại đâu.”

“Em xin anh. Anh hãy tha cho em gái của em. Nó vô tội.”– Jimin chống thanh kiếm lên mặt bàn để trụ vững.

Nhìn những vết đòn roi khắp người anh trai mình, Natalie uất nghẹn không nói nên lời. Đôi mắt cô bé bắt đầu rưng đỏ.

“Đổi thái độ cũng nhanh thật, nhưng đối với một kẻ là chúa tể vampire, em nói hai từ vô tội liệu có ý nghĩa không?”– Justin đảo mắt một vòng trên cơ thể của Natalie và dùng lưỡi liếm quanh cổ cô. –“Con bé này không tệ. Nếu như anh vui đùa với nó một chút…”

“Đừng…Justin…Em van anh, là em có lỗi, là em sai.” – Jimin tự đấm vào ngực mình. “Anh muốn hành hạ gì thì hãy lấy em, em sẽ không phản kháng nữa. Anh có đánh chết em, em cũng không phản kháng, đừng trút giận lên Natalie.”– Giọng nói của Jimin khàn đi vì nức nở.

Justin chẳng để những lời ấy lọt vào tai. Ánh mắt anh nhìn vào hàng nút áo của Natalie, tất cả chúng tự động xé toang. Anh vung chiếc áo xuống mặt sàn cười ghê rợn. Jimin chết lặng toàn thân. Kẻ đang đứng trước mặt cậu là ai đây? Cậu sợ hắn, một loài ác quỷ kinh tởm.

“Đừng!”– Jimin thét dài. Nó còn đau đớn gấp ngàn lần so với khi anh lôi thể xác cậu ra hành hạ.

Anh vốn đoán không sai. Yếu điểm lớn nhất của cậu chính là quá trọng tình cảm, đặc biệt đối với những người thân. Anh chỉ buồn là cậu vốn không xem anh như một người thân đúng nghĩa. Anh là anh trai của cậu, hơn hết, còn là người chấp nhận vì cậu coi thường cả mạng sống. Tại sao? Vậy thì tại sao địa vị của anh trong lòng cậu còn thấp kém hơn cả một đứa em chỉ có danh không thật?

Tuy nhiên, Justin đã vội quên. Nếu không phải vì anh, cậu không bao giờ nhúng tay vào máu tươi của biết bao nhiêu người vô tội, càng không phản bội lại gia tộc đi cứu sống một vị chúa tể vampire tàn ác.

“Anh cho em hai con đường lựa chọn. Một là đến nhặt xác của em gái mình, hai là đứng xem anh làm thế nào để hành hạ nó sống dở chết dở.”– Justin luồn tay vào áo ngực Natalie, đồng thời kẹp chặt cánh tay nằm giữa của cô để cô khó lòng chống cự. Zerah tôn trọng Jimin nên quay mặt sang hướng khác không nhìn.

Nước mắt Natalie rơi tí tách. Cô không thể nói chuyện được vì bị Justin bóp chặt yết hầu. Cô chỉ có thể nhìn Jimin bằng một ánh mắt nhục nhã vô hạn. Dưới ánh mắt này, trái tim Jimin càng chua xót hơn.

“Em van anh, van anh hãy nể tình anh em giữa chúng ta mà tha cho Natalie.”– Jimin quỳ phục xuống mặt đất, nước mắt rơi ra theo nỗi đau của em gái mình.

“Bây giờ mới nghĩ đến tình anh em sao? Em nói em là Jimin Park mà.”

“Em sẽ là Jimin Jeon, anh muốn em là gì thì em sẽ là đó. Sau này em sẽ không cãi lại anh dù chỉ nửa lời. Van xin anh hãy tha cho Natalie.”

“Ngực của con bé này thật mềm mại. Không biết ở bên dưới thế nào?”– Justin hạ tay vào trong váy của Natalie. Natalie kinh hoàng, cố sức giãy giụa nhưng không thể nào chọi lại sức mạnh của anh.

“Con bé kia muốn chết hả? Đứng yên ở đó.”– Anh lên tiếng dọa nạt.

Cả người Natalie co rút lại, sắc mặt khó chịu. Cô nhắm chặt mắt để anh trai mình không trông thấy biểu hiện xấu hổ. Justin đang cho ngón tay đi lọt vào chỗ sâu kín nhất của một người con gái.

“Chiếc lỗ này thật ngoan.”– Anh hôn lên bờ má thấm đầy nước mắt của cô. –“Chưa chi mà đã chảy nước rồi. Em có muốn anh diễn tả cảm giác ở bên trong cho em nghe hay không, Jimin? Rất là sướng tay.”

Hai chân Natalie run lên thấy rõ. Những giọt trắng đục nhỏ tí tách xuống nơi cô đang đứng.

“Đừng!”– Jimin bịt kín lỗ tai, hét dài. –“Anh rốt cuộc muốn gì thì mới chịu buông tha cho Natalie? Dù anh lấy mạng em, em cũng sẽ cho anh.”

Natalie cố gắng cục cựa đầu lưỡi. Justin đoán được ý định của cô nên càng bóp mạnh tay hơn.

“Anh em tình thâm nhỉ? Cô em gái vì không nỡ nhìn anh trai mình chịu nhục nên định cắn lưỡi tự tử, nhưng cô bé ngây thơ à, anh đây chưa cho em chết, em không được chết.”

Justin xô dạt Natalie về phía Zerah. Zerah lật đật nhặt chiếc áo rơi trên mặt sàn khoác vào cho cô. Natalie định quay đầu chạy lại với Jimin, tiếc rằng cổ tay Zerah đang giữ chặt cô.

“Bỏ ra…bỏ ta ra.”

Zerah lắc đầu bảo cô đừng kinh động nhưng cô không nghe, cho tới khi ánh mắt lãnh khốc của Justin quét ngang khuôn mặt cô, cô mới chịu dừng lại.

“Khôn hồn thì ở yên đó và ngậm chặt miệng. Bằng không, coi chừng cô phải khoả thân bước ra khỏi đây đấy.”

Jimin tạm thở phào nhìn Natalie, ít nhất là Justin đã chịu ngưng tay, dù rằng cậu không biết anh còn định giở trò gì.

“Bấy nhiêu đau đớn em chịu chưa bằng một phần trăm nỗi đau em hằn lên trái tim anh. Anh yêu thương em như thế, cho em tất cả những gì em muốn, mà em lại phản bội anh? Anh trong mắt em là gì hả? Còn con bé này là gì? Em quan tâm nó còn hơn quan tâm cho anh. Anh hận là không thể giết em để rửa sạch nỗi đau của mình.”

Justin đặt tay lên trái tim, nói trong thống thiết.

Jimin không dám hé răng nửa lời, cậu sợ chọc anh nổi giận thì anh lại gây bất lợi cho Natalie.

Anh nhìn vào vẻ mặt của cậu, nỗi giận càng lên cao. Những giọt nước mắt kia giá như có thể vì anh rơi thì tốt biết bao. Đáng hận là dù anh có chết, cậu cũng chưa chắc khóc lóc đến mức ấy.

“Zerah, đem con bé ra ngoài…cưỡng bức nó cho ta.”– Mệnh lệnh của Justin lạnh lùng hạ xuống, cơn đau tim của Jimin lại nhói lên.

“Đừng…em van xin anh Justin…xin anh đừng làm vậy.”

“Chủ nhân, thuộc hạ…”– Zerah lưỡng lự. Đây là việc cậu không hề muốn làm.

“Nếu để ta biết dịch thể của ngươi không bắn vào người nó, ta sẽ cắt đi đứa trẻ yêu quý của ngươi. Đi”

“Không…anh ơi…”– Natalie thét điếng người. Zerah do khó xử nên cũng không biết phải làm thế nào.

Đã bị ép đến bước đường cùng, Jimin lấy thanh kiếm tự kề sát cổ mình.

“ Justin, nếu anh không thu lại mệnh lệnh, em sẽ chết trước mặt anh.”

Justin hạ ánh mắt giận dữ:

“Em dám uy hiếp anh?”

“Em không uy hiếp anh. Em đã van xin anh mọi cách, ngay cả quỳ xuống dưới chân anh. Tại sao anh vẫn không chịu tha cho Natalie? Anh còn muốn em làm gì đây? Nếu anh hận em như thế, em chết cho anh vừa lòng, đừng gây hại đến người khác.”

“Muốn chết thì em chết đi. Em chết rồi anh sẽ tiễn chân cả gia đình em và toàn thể sinh viên ở học viện Stoker bồi táng chung với em. Dù sao đám tang của em trai anh không thể qua loa được, đúng không?”

Thanh kiếm rơi xoảng xuống mặt sàn. Jimin bất lực chống hai tay và cúi đầu nói:

“Đừng hành hạ em nữa. Anh hãy nói cho em biết em phải làm sao thì anh mới chịu thôi những chuyện này?”

Justin tiến đến gần Jimin, đưa tay nâng cằm cậu lên:

“Em mau quên thật. Để anh nhắc lại cho em nhớ. Em hãy nhỏ ba giọt máu lên dấu ấn trên tay và thề rằng suốt đời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net