☘18☘ 🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 18: ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN 🔞
_._._._._._._._._._._.
“Khó khăn lắm sao? Có khó bằng việc nhìn thấy em gái mình bị cưỡng bức hay không?”

“Giữ được thể xác em thì có ích gì cho anh? Anh muốn bao nhiêu tình nhân mà chẳng có? Tại sao không thể buông tha cho em? Em chỉ khát khao một cuộc sống bình thường. Em không muốn dính dáng tới máu tươi và tội lỗi nữa. Vì anh, em đã giết rất nhiều người rồi. Em giết cả người chị luôn chăm sóc cho em ở học viện. Lương tâm em cắn rứt lắm anh có biết không?”– Mỗi một câu nói của Jimin đi kèm với một hàng nước mắt. Justin có chút động lòng, nhưng anh vẫn không thể chối bỏ sự thật là cậu đã phản bội anh. Hạnh phúc của cậu chính là đi theo một người đàn ông khác và bỏ lại anh một mình à? Anh không cho phép. Anh tuyệt đối không cho phép.

“Zerah, ngươi muốn chết hay sao mà còn đứng đó.”– Anh giữ giọng vô tình.

“Đừng…đừng hứa.”– Jimin níu lấy tay áo anh.

“Tớ vẫn muốn nắm tay cậu cả đời.”

“Dù mất đi một cánh tay, tớ vẫn có thể tự bảo vệ cho mình, và bảo vệ cho cả cậu nữa.”

“Sóng to cách mấy, thuyền có lật đổ đi chăng nữa, tớ vẫn nắm tay cậu, cùng nhau sống, cùng nhau chết.”

“ Jimin, có lẽ phải mất rất lâu, một năm hay mười năm là điều tớ không chắc, nhưng nếu cậu tin tớ, tớ cam đoan sẽ mang lại cho cậu cuộc sống như cậu hằng mong đợi.”

Hết thật rồi, những ước mơ về một cuộc sống tự do tự tại. Cậu lẽ ra nên biết bản thân mình không tài nào có được đôi cánh mà cậu luôn ngưỡng mộ. Từ đây về sau, càng không thể nắm tay Taehyung nữa. Hóa ra cho đến giờ phút này, cậu và Taehyung vẫn chưa ngắm chung bình minh một lần nào. Cuộc đời họ đã chú định chỉ là những vệt nắng cuối hoàng hôn mà thôi.

“Em thề…em thề là được chứ gì.”

“Anh! Đừng!”– Tiếng thét của Natalie làm Jimin càng thêm đau lòng. Cô không muốn cậu thề, nhưng trong tình cảnh này, cậu có thể làm khác hay sao? Zerah sợ Natalie lại chọc giận Justin nên vội bịt miệng cô.

Jimin cắn đầu ngón tay nhỏ ba giọt máu lên hình xăm:

“Tôi thề rằng…suốt đời suốt kiếp…”– Jimin nấc nghẹn.

“Miễn cưỡng như vậy thì không cần làm.”

“Không.” – Jimin càng kéo chặt tay áo Justin hơn, cậu sợ anh sẽ đến chỗ Natalie. –“Tôi thề…suốt đời suốt kiếp chỉ yêu một mình Justin Jeon, và…cũng chỉ ở cạnh mỗi mình anh.”

“Biết đâu một mai em lại nói với anh là em hối hận.”– Justin nheo đuôi mắt rồi quay sang định gọi Zerah. – “Ze…”

“Không! Tuyệt đối không hối hận.”– Jimin hoảng sợ xen ngang.

“Vậy có phải là em cam tâm tình nguyện thề? Anh làm sao biết được một ngày nào đó em có bỗng dưng nói là do anh ép buộc hay không?”

“Là em cam tâm tình nguyện.”– Một giọt nước mắt nữa rớt vội trên bờ má Jimin lăn dài xuống mặt sàn.

“Tốt!”– Justin quay sang Zerah. –“Đem con bé nhốt chung với lão già Paxton.”

Zerah nhận lệnh xong lập tức đi liền, chẳng để cho Jimin có dịp nhìn vào mặt Natalie lần cuối.

“Chẳng phải em đã thề rồi sao? Tại sao anh còn làm khó dễ họ?”

“Anh làm sao còn tin được một người từng phản bội? Nhưng anh sẽ cho em cơ hội.”– Justin sờ vào má Jimin và tắc lưỡi. –“Tội quá, đừng làm bẩn khuôn mặt xinh đẹp. Nếu em biểu hiện tốt, anh sẽ thả họ trong một ngày gần đây. Còn như ngược lại, con bé Natalie sẽ bị quẳng cho đám thuộc hạ của anh. Anh cá chắc tụi nó không vị tình em như Zerah đâu. Còn lão già Paxton, buồn buồn thì chặt tay chặt chân lão, hoặc vả đem lão ra lóc từng miếng thịt nhắm rượu. Em nghĩ ý kiến này có hay không?”

“Em sẽ làm theo mọi mệnh lệnh của anh, sẽ ngoan ngoãn như một nô lệ, anh vừa ý chưa?”– Hai mắt Jimin đỏ cay một màu. Cậu đã khóc đến mờ cả thị lực.

“Để xem.”– Justin tự cởi thắt lưng và đứng dựa sát vào bàn. –“Dùng miệng của em phục vụ cho cậu nhóc của anh. Nó mà không cương lên, anh khó bảo đảm tâm tình hôm nay được tốt, vậy thì có thể sẽ thô bạo với người nhà của em.”

Jimin ngẩng đầu nhìn khối thịt vừa to vừa dài đang nằm trong tay anh. Cậu định đứng lên để lại đó, nhưng Justin không vui quát:

“Lết lại đây.”

Jimin nhấc đầu gối lết từng chút một cho vừa lòng anh. Nếu hành động này bị coi là nhục nhã, thì chắc sống cạnh anh chính là điều nhục nhã lớn nhất mà cậu phải chịu đựng. Ngày dài tháng rộng, khi Justin đã một lòng căm thù cậu phản bội, tương lai phía trước chẳng còn gì đáng hy vọng.

Jimin rụt rè đưa đầu lưỡi liếm lấy đỉnh mút. Vì không quen với thứ vị lần đầu tiên mới nếm phải, cậu tức khắc bị ợ. Justin không để cho cậu có thời gian ho ra, lập tức nhét nguyên khối thịt kia vào miệng cậu.

“Ư…ư…”– Jimin đỏ mặt không thể thở ra nổi.

Justin không thèm quan tâm, nắm chặt tóc cậu càng đẩy mạnh hơn nữa:

“Dùng lưỡi mà liếm.”

Jimin nhắm chặt mắt, liều chết cọ sát thành lưỡi vào khối thịt của anh. Lòng cậu tự nghĩ nếu có chết vì ngạt thở, đó cũng là một sự giải thoát. Justin nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Jimin, như thể đang làm một điều gớm ghiếc thì chẳng cách gì thỏa mãn cho nổi. Có biết bao nhiêu kẻ đang thèm khát làm việc này cho anh, anh còn chưa để mắt tới, người trước mặt lại xem nó là bẩn thỉu. Ừ, cũng bẩn thỉu thật, bẩn thỉu bởi anh đã quá dễ dãi với cậu.

Justin giựt đầu Jimin ra và giáng cho cậu một cái tát ngã lăn ra mặt sàn.

“Có gan đi tán tỉnh đàn ông khác mà kỹ thuật lại tệ đến thế sao?”

Rồi anh quỵ một chân, dùng tay sốc ngược cổ áo cậu lên. Hai vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới trên khóe miệng bị rách, khuôn mặt Jimin đã lấm tấm một màu máu.

“Ngày xưa anh nâng niu em như hoa như ngọc, chỉ một chút cũng sợ em buồn lòng, em lại coi thường tình cảm của anh. Em ngang nhiên ngủ với người khác. Mỗi đoạn dây hoa hồng dài thêm là mỗi vết dao cứa vào tim anh. Máu của em có thể nhìn thấy, còn máu của anh dù đau cách mấy cũng phải chảy ngược vào trong. Anh yêu em, tại sao em không chịu an phận với tình yêu đó? Những gì hôm nay em phải gánh chịu đều do em tự gây ra, không thể oán trách được ai. Đứng lên!”

Justin kéo Jimin lại gần giường. Như cách một con thú vồ mồi, anh quẳng cơ thể yếu đuối đó lên trên và xé toạc quần áo bên ngoài. Chẳng mấy chốc, Jimin hoàn toàn trần trụi trước mặt anh. Jimin vô cảm vùi mặt vào một bên gối, trong khi ánh mắt anh lướt ngang lướt dọc cơ thể cậu dò xét. Bàn tay anh đột ngột đặt giữa hai kẽ háng của cậu, cất tiếng lạnh lẽo:

“Banh rộng ra.”

Jimin xấu hổ không dám dịch chuyển dù chỉ là một mi li mét. Hơi thở của cậu hồi hộp từng cơn.

“Em điếc à? Hay đã quên em vừa nói những gì?”– Justin bật cười rùng rợn. –“Một lời nói chưa đầy mấy phút trước mà còn dễ quên, hèn chi…hèn chi câu nói em yêu anh của đêm hôm đó quên sạch cũng phải.”

Jimin mím chặt môi:

“Em sẽ làm.”– Hai bắp đùi của cậu từ từ nới rộng ra.

“Rộng nữa.”– Justin ra lệnh. Lát sau anh thấy cậu quá chậm chạp nên tự mình banh hết cỡ để nhìn cho rõ. Khắp người cậu là những dấu vết yêu đương do Taehyung để lại, cả lỗ hậu môn cũng còn sưng tấy.

“Dâm đãng.” – Justin tức lồng lộn trườn người lên lôi mặt Jimin ra khỏi đống gối rồi tát cho cậu thêm cái nữa.

Anh liếc mắt nhìn sang lọ hoa hồng, đột ngột đứng dậy rút hết hoa trong lọ thảy xuống sàn và cầm nó tiến gần Jimin.

“Em không cần sợ.”– Justin cười man rợ. Anh đổ từng chút một thứ chất lỏng từ trong lọ xuống người Jimin, nâng niu nhất là những nơi máu thịt nứt ra.

“Aaaa…” – Jimin run lập cập hai bờ môi. Trong nước trưng hoa có bỏ ít muối. Nó sát vào vết thương của cậu đau nhức khôn tả.

Justin gượng gạo giữ lại vẻ bình thản nhìn Jimin co người. Vui làm sao khi thấy kẻ đã phản bội mình phải chịu hành hạ, nhưng cũng đau làm sao khi chính tay mình buộc phải hành hạ hắn. Nếu không có một sự trừng phạt ghê ghớm ăn sâu vào linh hồn, hắn nhất định sẽ diễn lại trò cũ. Những kẻ phản bội đều như thế, được một lần, tất có lần thứ hai.

Khi nước trong lọ đã hết, Justin lại kéo Jimin vào nhà tắm. Anh xô cậu vào một góc tường và bật vòi sen loại mạnh bắn xả khắp người cậu. Những tia nước làm rộng thêm miệng vết thương, khiến Jimin thốn cả người. Do chịu đựng không nổi, cậu ngất xỉu tại chỗ.

Justin nhếch nửa môi. Anh nắm lấy đầu cậu đập mạnh vào tường, đồng thời cho vòi sen tiến sát mặt cậu, bắn tới tấp. Jimin tỉnh lại nhưng không thể thở, nước đã bắn vào tai mũi miệng của cậu gây cản trở mọi bề. Cậu thậm chí không thể phân biệt nổi ai đang ở trước mắt mình, hình hài của quỷ dữ hay người anh trai thân thiện trong lần đầu cậu gặp mặt.

“Anh không cho phép thì đến cả ngất em cũng không có quyền.”

Bỗng anh tỏ ra dịu dàng, buông vòi sen xuống và hôn lên mặt cậu:

“Anh chỉ muốn giúp em xóa sạch những dấu vết nhơ bẩn thôi. Còn bây giờ thì chúng ta sẽ vui đùa với nhau.”

Làn da cậu thâm tái, tự nhiên mềm nhũn ra như bột, càng làm dục vọng của Justin nghi ngút dâng. Anh chạm vào cậu mãnh liệt, lưu lại thật nhiều dấu răng trên da thịt mịn màng kia, kể cả nơi có vết thương anh cũng không chừa.

Jimin oằn cong người vì đau. Hương thơm của thể xác, vị ngọt của đôi môi khơi gợi thú tính trỗi dậy. Anh chỉ muốn hủy diệt cậu, đến mức cậu phải van xin anh, cầu khẩn anh, và chết khát trước mỗi mình anh. Anh buộc cậu phải biết ai là chủ nhân của cơ thể này. Chính vì anh quá nhân từ, sớm không cho cậu những bài học nhớ đời, nên mới nhận lãnh kết cục phản bội như hôm nay. Anh tuyệt đối không lặp lại vết xe đổ.

Justin ôm gọn cơ thể rũ rượi của Jimin trong tay. Môi anh mút liên tục vào đầu nhũ của cậu, tay trái choàng qua eo cậu, tay phải mân mê xuống lỗ hậu môn nằm giữa hai bờ mông.

“Aaaa….aaa…” – Jimin không còn nhận thức được gì. Đau đớn đã che lấp lý trí cậu. Cậu chỉ còn biết rên la trong vô thức.

Anh đẩy cậu nằm xuống dòng nước chảy. Mặc cho mắt cậu nhắm nghiền, anh thỏa sức tung hoành chiếc lỗ khít khao bằng ba ngón tay tinh nghịch. Mỗi ngón tay cố đi về một phía, nới rộng tuyệt đối nơi chúng đã xâm nhập.

“Aaa…đừng…đừng….aaa…van anh…đừng…”

“Em thật biết dối người. Cái miệng bên dưới đâu có bảo anh ngừng.”

Justin ngoạm lấy đứa trẻ của Jimin vào miệng, còn bàn tay để không thì liên tục vuốt ve bắp đùi nõn nà. Những tiếng nước chảy, những tiếng thở dốc, một bầu không khí thật lãng mạn cho dục vọng. Jimin quơ tay loạng choạng, tóm được chiếc ống của vòi sen liền bám víu lấy, cứ xem như một điểm tựa trong lúc chới với.

Đôi mắt cậu dần mở ra được, ý nghĩ trốn chạy liền phát sinh. Cậu cố rụt người vào trong tường để tránh né anh. Hai bờ môi thà cắn chặt đến chảy máu cũng không muốn phát ra một âm thanh phóng đãng nào.

Justin có hơi bực mình, ngẩng đầu khỏi đứa trẻ của cậu:

“Em nghĩ em trốn được sao?”

“ Justin…” – Bờ môi Jimin run run. –“Tha cho… em đi.”

“Nực cười!”– Anh đưa đôi tay nhớp nháp dịch thể của cậu lên cao và le lưỡi liếm đầy khoái cảm. –“Em mê man đến sảng cả đầu óc hay sao? Anh đã giúp em ra thế này thì em cũng nên có chút báo đáp lại anh chứ.”

Anh vừa nói vừa biến ra móng vuốt để cào xé lớp da non bên trong vùng cấm kị. Jimin không nhịn nỗi đau buộc phải thét lên thành tràng dài.

“Em…aaaaaaaa!!! Em sẽ dùng miệng….giúp anh…..aaaaa!!!”

“Miệng!!!”– Justin càng bấu mạnh hơn. Máu và dịch thể men theo những ngón tay của anh tuôn trào lũ lượt. –“Trước sau anh cũng cho em toại nguyện, nhưng giờ anh hứng thú với cái lỗ dâm đãng này hơn.”

Thình lình, Justin rút tay ra và đẩy mạnh hai bắp đùi của cậu về phía trước. Đứa trẻ đã cương sẵn từ lâu trong đáy quần anh cũng đến lúc phải giải quyết. Nó tựa một khối sắt vùi, thẳng và to, uy dũng đâm vào lỗ hậu môn của Jimin. Jimin rên rỉ thống khổ. Anh hiển nhiên muốn chẻ đôi cơ thể cậu bằng thứ công cụ tình dục quá cỡ của mình. Ở trong cơ thể Jimin, nó ngày càng phình to hơn, áp sát thành hậu môn đến nỗi sắp nổ tung.

“Aaaa…….tha cho em…tha… cho em đi…”

Đứng trước đòn roi và vũ lực, Jimin không hề than vãn nửa lời. Nhưng nếu bị hành hạ ở vị trí này, cậu thật chống không nổi. Đầu óc cậu quay cuồng, não tủy dường như đang tự chảy tan bởi cơn đau thống trị.

“Đau sao? Chưa là gì đâu.”

Justin cười nham hiểm. Anh ồ ạt tấn công vào bằng những luồng xung kích thích thật mạnh. Jimin nén thở, không thể tưởng tượng nổi cơn đau mình đang chịu sau khi đã bị móng vuốt của anh phá nát các thành cơ. Cậu nghiến chặt răng, nghiền chiếc ống nhựa giữa kẽ tay đến độ gãy từng mảng. Lỗ hậu môn phía dưới cũng chẳng hơn gì nó, đã tiêu tùng thành nhiều vết rạn. Máu hòa dịch thể trôi theo dòng nước. Jimin mơ màng nhìn thấy một vũng màu hồng ở phía xa xa, nơi mà Justin đang hành hạ không nương tay nửa thân dưới của cậu.

Một lần nữa, Jimin lại ngất đi.

“Nếu em chết trong vòng tay của anh, còn đỡ hơn là chết trong vòng tay kẻ khác.”– Anh thì thầm vào tai cậu, nhưng vẫn không ngừng huy động.

Hai mắt của anh đỏ gay vì khoái cảm. Ngoài cơ thể cậu, anh chưa từng đạt đến đỉnh điểm như vậy khi giao hoan cùng ai. Cậu là tình yêu của anh, là ước mơ cả đời anh theo đuổi. Anh sẽ giết bất cứ ai ngán đường trong quan hệ giữa anh và cậu, để cậu mãi mãi chỉ thuộc về anh, duy nhất một mình anh trên thế giới này.

“Aaa!” – Justin hả hê bắn dòng tinh khí trắng đục vào người Jimin. Cảm giác này làm anh thỏa mãn tới mức rùng mình. Anh bế Jimin lên khỏi vũng nước máu, xối kỹ khắp người cậu rồi mang trở lại phòng.

Jimin đã hôn mê một ngày một đêm. Trong một ngày một đêm đó, Justin không hề tha cho cậu. Anh vẫn mặc sức hưởng thụ cơ thể cậu đến bốn lần, mỗi lần kéo dài gần hai tiếng mới chịu buông. Họ rõ ràng không phải quan hệ vì yêu đương, anh đang dùng tình dục như một loại hình tra tấn thể xác lẫn tinh thần.

——

Jimin rã rời nhích từng chút, từng chút để hai hàng mi cong có thể bật lên. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu chính là Justin. Anh đang cầm ly rượu chát trong tay, vẻ mặt thản nhiên đến độ đáng sợ. Hai hàng nút áo của anh để hở, zipper vẫn chưa cài lại vì anh còn muốn vui vẻ tiếp đêm nay.

“Tỉnh rồi hả?”

Cậu miễn cưỡng gật đầu, kéo chăn sát vào người. Cậu biết mình đang ở trong tình trạng khoả thân, và nếu kết hợp với tình trạng của anh, anh sẽ còn tấn công cậu.

Justin vung tay tát vào mặt Jimin và hất ly rượu lên bàn tay che che đậy đậy kia:

“Không có miệng để trả lời sao?”

“Em…em đã tỉnh rồi.”– Jimin hoảng loạn nói.

“Vậy mới ngoan.”– Justin chồm về phía Jimin, trong khi cậu lại dịch chuyển ra phía ngoài giường. –“Sợ anh lắm sao?”

“Đừng…em không chịu nổi…”

Justin giựt phăng chiếc chăn quấn quanh cơ thể Jimin ném xuống đất. Những gì cần che giấu đã hiện ra lồ lộ không sót một đường nét.

Anh nhanh chóng đặt bàn tay phải chặn ở thành giường để cậu khỏi dịch chuyển tiếp:

“Tại sao lại sợ anh? Anh yêu em nhiều như thế cơ mà.”–Ánh mắt anh lúc dịu dàng, lúc kích động, thật khó khiến người lường được anh đang nghĩ gì.

Anh cúi xuống hôn lên cổ cậu, nút lấy trái cấm và thỏ thẻ nói:

“Anh yêu em đến độ mất kiểm soát, chỉ cần nhìn thấy em là đã muốn bổ nhào vào em ngay. Nếu như em ngoan ngoãn, em muốn gì sẽ có đó. Tiền tài, danh vọng, địa vị, quyền lực…không một thứ nào là anh không thể cho em. Đổi lại, anh chỉ cần em cho anh một thứ: sự chung thủy. Tại sao em lại không làm được? Tại sao phải chọc anh nổi giận hủy hoại em?”

“…” – Jimin ngậm chặt môi. Cậu biết nói gì để làm người đàn ông này hài lòng. Cậu không sợ chết, nhưng chú Paxton và Natalie nằm trong tay anh. Ngay cả khi không có họ, anh vẫn sẽ tìm được nhiều người khác để uy hiếp cậu. Cậu vô dụng nên đã không phản kháng nổi.

Anh dịch lưỡi xuống thấp dưới hai đầu nhũ của cậu.

“Em khinh thường lời anh nói đến độ không thèm trả lời sao?”– Anh nghiến răng cắn đầu nhũ phải làm Jimin nhảy nhổm lên.

“Đau…đau Justin…buông ra…” – Jimin vùng vẫy yếu đuối dưới thân thể vạm vỡ của anh. Có lúc cậu tưởng rằng đầu nhũ của mình sắp đứt ra ngoài.

“Em yêu người đó đến mức nào thì anh sẽ hành hạ em đến mức đó, tới khi không thể yêu nổi nữa và phải phủ phục dưới chân anh.”

Justin nhả đầu nhũ của Jimin ra, khắp miệng anh đầy máu tươi.

“Anh đã bắt đầu nghiện máu của em rồi. Nó ngọt hơn bất kỳ loại máu nào anh từng nếm qua.”

Anh bật cười lanh lảnh. Tiếng cười làm tất cả màn cửa và màn giường rách toạt, đồ đạc đổ vỡ và cả bốn bức tường cũng đang dần rung chuyển.

Jimin hãi hùng trước cảnh tượng vây quanh. Đó là sức mạnh thật sự của anh sao? Chỉ bằng một tiếng cười là đã đủ chứng minh sự hủy diệt khủng khiếp. Cậu nhắm mắt để lấn át các âm thanh kinh hoàng. Ít phút sau, không gian mới im bặt trở lại. Justin đẩy mặt của Jimin hướng về phía mình:

“Anh hận em lắm em có biết không? Xưa là thằng Allen khốn kiếp, giờ lại là con trai của nó. Sao em mặt dày đến nỗi không biết sỉ diện là gì?”

Anh vuốt trán ra vẻ thiểu não:

“Anh phải làm sao thì mới giữ được em cho riêng mình? Anh phải làm sao thì mới ngăn lũ ong kia háo hức tìm đến em? Hay là…”

Anh biến ra trên tay một con dao và để sát đứa trẻ của Jimin:

“Anh cắt đi thứ thừa thãi này. Cắt luôn cả lỗ hậu môn dâm tiện. Hoặc vả anh phế đôi chân của em để em đừng trốn chạy, chặt đôi tay của em để em đừng sờ mó lung tung, cắt lưỡi của em để em thôi những lời dối trá, móc mắt của em để em chẳng thể nhìn ngó ai khác? Em chọn đi. Anh yêu em nhất mà. Anh sẽ cho em lựa chọn.”

Justin cười như đùa, nhưng mỗi một chữ thốt ra khiến Jimin thập phần cả kinh.

Jimin nhìn trân trân vào lưỡi dao trên tay anh, ánh mắt long lanh lộ rõ những đường gân máu.

Justin giả vờ thở dài:

“Khó chọn quá phải không?”

Anh đẩy con dao lên từ từ, đến trước cổ cậu, nó dừng lại đầy lưỡng lự:

“Một nhát đâm thẳng xuống chỗ này thì sao? Có chết không em nhỉ?”

Jimin nuốt nước bọt vào sâu trong vòm họng. Chết thì chết, chẳng phải chết còn dễ chịu hơn sao? Cậu đang chờ đợi anh một nhát kết liễu cậu cho xong.

Đọc thấu suy nghĩ của Jimin, Justin rút con dao lại, cười đểu:

“Em nghĩ anh không biết em muốn gì sao? Nếu giết em mà giải tỏa nỗi hận này, anh đã giết em rồi. Anh không ngu dại gì lặp lại sai lầm của quá khứ. Anh muốn em phải sống và chứng kiến anh làm sao giết chết thằng nhóc nhân tình của em. Em hãy cầu nguyện đi, hy vọng các thiên thần sẽ phù hộ cho nó thoát khỏi tay anh bằng không, anh sẽ cho hai người có một màn sinh ly tử biệt thật hấp dẫn. Nhưng…”

Anh liếc con dao qua lại trên bờ môi Jimin:

“…thiên thần vốn không tồn tại trên đời. Nếu có thì một đứa trẻ mang tên Justin Jeon đã không trở thành như ngày hôm nay.”

Justin bồi hồi nhớ lại một đoạn quá khứ đau thương. Anh gục đầu trên ngực Jimin và choàng tay ôm chầm cậu.

“Anh không giống như em. Khi em sợ hãi, mẹ của em lập tức chạy đến bảo vệ. Còn anh, người phụ nữ đó đẩy anh ra xa và bảo rằng anh vô dụng. Năm tuổi, tay anh nhuốm đầy máu tươi, nhưng chuyện làm anh hả hê nhất là vào năm anh mười sáu, chỉ một vết cắn đã chấm dứt cuộc đời của ả dâm loạn mà anh gọi là mẹ. Em có biết vì sao không?”

Hỏi như không hỏi, Justin vốn không chủ định muốn nghe Jimin trả lời. Anh lại tiếp:

“Ả tồi tệ tới nỗi ngay cả đứa con trai do mình mang nặng đẻ đau sinh ra cũng muốn chạm vào cho bằng được. Anh rất cám ơn ả. Từ cái lần ả xô đẩy anh, anh đã hiểu ra trên đời này anh là người cô độc. Để có thể sinh tồn, một người cô độc như anh phải bất chấp tất cả trở nên mạnh mẽ hơn. Thử nghĩ xem, nếu anh không phải kẻ mạnh, anh làm sao giết được ả? Nếu anh không phải kẻ mạnh, suốt hàng trăm năm nay, anh đã bị những kẻ dòm ngó ngôi vị chúa tể này sát hại từ lâu.”

Anh hôn lên bờ ngực của cậu, nụ hôn dịu dàng sau những trận cuồng phong:

“Nhưng Jimin, em chính là người đầu tiên chịu nắm tay một kẻ cô độc như anh. Em cũng chính là người đầu tiên nói với anh em yêu anh, em cần anh, em không thể nào sống thiếu anh. Giờ đây những lời nói đó đã tan theo mây gió. Em phản bội anh.”

Justin dứt ra khỏi dòng hoài niệm, một nhát dao đâm xuống bàn tay trái của Jimin. Jimin chưa kịp cảm thông với những gì anh nói,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net